Chương 49: Là hàng thật!
Lúc này đám mây đang che khuất mặt trăng bị gió lùa đi, làm cho ánh trăng chiếu rọi xuống hai kẻ đang đối mặt nhau. Ánh trăng bạc khẽ len lỏi qua cái khăn che mặt của nữ nhân, làm hiện rõ những đường nét trên gương mặt của nàng ta. Thấy vậy Lưu Vân thầm cảm thán.
‘Mẹ con hai người giống nhau thật. Không chỉ là đôi mắt thôi đâu.’
Hắn ngồi xếp, lười biếng đưa tay chống cằm. Đôi mắt mở hờ nhìn nữ nhân trước mặt. Tay còn lại khẽ lắc bình hồ lô. Nữ nhân lại hỏi tiếp, trong giọng nói có chút lo lắng.
“Cẩn nhi bây giờ như thế nào rồi?”
“Trịnh đại nhân bây giờ sống rất tốt. Lúc trước hình như cũng làm đến chức quan nhị phẩm trong triều. Nhưng sau này vì chuyện muội muội bị phế ngôi hoàng hậu mà muốn từ quan. Nhưng hoàng đế vẫn muốn giữ Trịnh đại nhân lại nên đã điều y đến một huyện cách xa kinh thành làm quan phụ mẫu ở đó. Bổng lộc cũng cao hơn kẻ cùng phẩm vài lần. Có điều…”
“Có điều?”
“Trịnh đại nhân vẫn luôn nghĩ đến muội muội. Chuyện của nàng ta cũng là do y kể cho ta. Còn cầu ta cứu nàng.”
Nói đến đây Lưu Vân thở dài.
“Chuyện này đến ta cũng không chắc là có thành hay không. Vậy nên đã không nhận lời của Trịnh đại nhân lúc đó. Sau lại gặp Giáo Chủ Hướng Thiên Giáo, ta mới miễn cưỡng đồng ý.”
“Vậy con gái ta có thể cứu được không?”
Giọng nói của nàng có vẻ khẩn thiết, làm cho Lưu Vân cảm thấy khó mà nói thẳng được. Nhưng hắn vẫn đáp.
“Ta chỉ nắm được năm, sáu thành thôi. Còn phải xem có tìm thấy đủ thứ cần thiết không nữa.”
Bên kia Lưu Vân cùng chủ nhân của bốn hộ pháp nói chuyện. Bên này Xuyên Khung nhỏ giọng hỏi.
“Lưu tiên sinh quen biết chủ nhân của chúng ta thì phải?”
Nhưng không ai đáp lời y. Xuyên Khung nhìn sang Hoắc Khang đang điều tức. Lại nhìn Hồng Tinh tinh thần hoảng loạn đang ôm lấy tay mình. Còn Chu Lương thì chăm chú nhìn Lưu Vân cùng chủ nhân của mình đối đáp.
Đột nhiên Lưu Vân đứng dậy tiến về phía Xuyên Khung vào Hồng Tinh, theo sau là chủ nhân của bọn hắn. Thấy Lưu Vân đi đến, Hồng Tinh liền hoảng sợ, co người nấp vào lòng Xuyên Khung run rẩy. Bộ dạng này của Hồng Tinh giống như Xuyên Khung lúc nhận ra Lưu Vân không phải là kẻ dễ chọc vào. Trong lòng sẽ dâng lên nỗi sợ vô hình làm cho tinh thần bất ổn.
Lưu Vân đi đến, khẽ liếc bốn hộ pháp. Rồi hắn hướng về phía Hồng Tinh nói.
“Đệ đệ của cô là chỗ quen biết của ta. Cô chưa động sát tâm quá lớn với ta. Ta cũng không muốn g·iết cô. Ngược lại, sau này có thể giúp cô một chút.”
Tuy vậy, người xung quanh chỉ thấy hắn nhép miệng mà không nghe thấy gì. Chỉ có Hồng Tinh là hé mặt nhìn Lưu Vân. Nàng ta nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng của Lưu Vân. Tựa như một mặt hồ phản chiếu hình bóng của nàng trong đó. Đôi mắt Hồng Tinh run rẩy, gương mặt thất thần. Nhưng trong hình ảnh phản chiếu đó lại là một thiếu nữ nông quê tươi cười rạng rỡ, tay dắt theo một tiểu hài tử thấp hơn nàng một cái đầu.
Thấy vậy, Hồng Tinh khẽ hỏi, giọng vẫn còn hơi run.
“Tiên sinh nói thật sao?”
Lưu Vân khẽ gật đầu. Hắn đã từng bói thử một quẻ cho Hồng Tinh. Vậy nên hắn cũng biết đại khái những gì mà nàng đã trải qua. Có điều nhân quả của nàng vẫn khá mơ hồ. Cứ như có người cố tình phủ lên đó một màn sương để che đậy vậy.
Lưu Vân thở một hơi. Chuyện ở đây xem như đã xong. Dù vẫn có nhiều biến số, nhưng mọi việc vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Bỗng hắn sực nhớ đến chuyện của Sở Uyển Đình và Sô Ngô, liền quay sang hỏi nữ nhân che mặt bên cạnh.
“Đạo hữu, về chuyện của Sở nha đầu với Sô Ngô. Đạo hữu muốn giải quyết như thế nào?”
“Đạo hữu đang cứu con gái của ta. Hai chuyện này ta không chấp với đạo hữu nữa.”
Ngoài mặt thì Lưu Vân gật đầu, cười đáp. Nhưng trong lòng lại có chút lo lắng.
‘Lỡ đâu lúc thất bại, nàng ta lại quay sang đòi nợ ta thì phải làm sao?’
Nói đến đây, nữ nhân che mặt chấp tay nói.
“Ta vẫn chưa giới thiệu. Ta là Trịnh Tú Sương. Tiên sinh không cần gọi ta là Giáo Chủ phu nhân đâu. Ta không muốn liên quan đến lão thất phu đó.”
Lưu Vân cũng chấp tay đáp.
“Ta họ Lưu, tên Vân. Người quen biết thường gọi là Lưu tiên sinh.”
Lưu Vân không hiểu câu “không muốn liên quan đến lão thất phu đó” là có ý gì nhưng chuyện của phu thê hai người họ hắn cũng không hỏi đến. Lưu Vân chấp tay một lượt với mọi người rồi muốn rời đi thì có tiếng gọi lại.
“Nhị ca. Khoan đã!”
Từ trong núi, Uyển Cấm cùng hai tiên nữ cưỡi gió đi đến. Nhìn kỹ thì thấy hai người họ là Hoa Lâm và Mị Lan thường ở bên cạnh Uyển Cấm. Uyển Cấm liền đáp xuống trước mặt Lưu Vân, lấy ra một bình ngọc.
“Lúc đó muội quên đưa cho huynh cái này.”
Lưu Vân đưa tay nhận lấy, đưa lên mắt quan sát. Bình ngọc được khắc hoạ tiết sóng nước cuồn cuộn vô cùng tỉ mỉ, lại toả ra một mùi thơm thanh mát. Lưu Vân tò mò hỏi Uyển Cấm.
“Đây là cái gì?”
“Không phải huynh đi núi Bất Chu chuyến này để tìm Ngọc Dịch Quỳnh Tương sao? Lúc muội xem qua ký ức của huynh thì biết được. Nhưng lúc đó muội lại quên nói với huynh.”
“Thật sao?”
Lưu Vân liền mở nắp bình xem thử. Vừa mở ra hương thơm như thấm vào thần hồn làm cho Lưu Vân có cảm giác khoan khoái, dễ chịu. Trong dịch thuỷ còn có mấy tia đạo văn luân chuyển không
ngừng.
“Là hàng thật!”
Nội tâm Lưu Vân không khỏi vui mừng. Chuyến đi này vừa kết được vài mối thiện duyên lại còn thu được Ngọc Dịch Quỳnh Tương tưởng như không có thật. Đúng là thu hoạch ngoài mong đợi. Nhưng Lưu Vân lại nhận ra gì đó không đúng.
“Đến chỉ là đưa Ngọc Dịch Quỳnh Tương cho ta thì cứ bảo Hoa Lâm mang đến là được. Đâu cần tự mình đi chứ.”
“Muội muốn dời Dao Trì Thánh Cảnh ra ngoài. Vậy nên muội mới đi ra ngoài tìm nơi thích hợp để làm điểm đặt Thánh Cảnh.”
Lưu Vân sắc mặt ngưng trọng nhìn Uyển Cấm đang mỉm cười, liền búng vào trán nàng một cái.
“Muội biết việc di chuyển một tiểu động thiên như Dao Trì Thánh Cảnh sẽ ảnh hưởng đến linh mạch thiên địa, cũng ảnh hưởng đến căn cơ của chính nó mà vẫn muốn chuyển đi?”
Uyển Cấm liền ôm trán, nhỏ giọng đáp.
“Tất nhiên là muội biết nhưng nếu cứ để cho Dao Trì Thánh Cảnh cứ chìm mãi dưới lòng linh tuyền cũ thì cũng không ổn. Thế nên muội muốn tìm một nơi dồi dào linh khí, có phong thuỷ tốt để chuyển Thánh Cảnh đến đó.”
Uyển Cấm sau khi gặp lại ca ca của mình, cũng đã nhận thêm một nhị ca cảm thấy không thể cứ nhốt mình và đệ tử ở một nơi như núi Bất Chu mãi được. Vậy nên nàng muốn đưa đệ tử ra ngoài học hỏi. Dù sao nàng cũng đã bế quan được mấy ngàn năm rồi.
Trịnh Tú Sương cùng bốn hộ pháp dưới trướng không khỏi kinh ngạc khi núi Bất Chu lại có một nữ tử xinh đẹp như vậy. Lại còn thân thiết với Lưu Vân, gọi hắn là nhị ca. Thế mà đám Hoắc Khang lại không phát giác được gì.
Trịnh Tú Sương liền lên tiếng hỏi.
“Lưu tiên sinh. Vị tiên tử này là ai vậy?”
“Đây là muội muội của Lưu mỗ. Phàm nhân từng gọi là Dao Trì Thánh Nữ. Phải không nhỉ?”
Uyển Cấm nhìn Trịnh Tú Sương và bốn hộ pháp, ánh mắt cao lãnh, lạnh nhạt như trăng thu. Nàng quét mắt nhìn một lượt rồi hướng về phía Trịnh Tú Sương hành lễ vạn phúc. Tư dung thoát tục, tựa như tiên hoa nở giữa trời đông. Cử chỉ nhẹ nhàng, yểu điệu làm cho cả Hồng Tinh cũng phải say đắm.
Một thân thanh sam phong nhã, một thân thanh y cao lãnh. Tà áo của Lưu Vân và Uyển Cấm khẽ lay trong gió, lại được trăng sáng chiếu rọi. Nhìn như thần tiên hạ phàm vậy. Năm người cứ vậy mà ngơ ngẩn ra.
Lưu Vân nhìn năm người như vậy, liền búng tay làm cho bọn họ giật mình. Trịnh Tú Sương tằng hắng vài cái để lấy lại bình tĩnh. Nhưng rồi nhận ra bản thân đã từng nghe qua Dao Trì Thánh Nữ ở đâu đó. Hồi sau nàng liền kêu lên.
“Người là Dao Trì Thánh Nữ mà hơn ngàn năm trước đã chủ trì tiên hội ở Thiên Phủ Động Thiên sao?”
Lưu Vân khẽ liếc Uyển Cấm, nàng hơi kinh ngạc một chút, liền hỏi lại.
“Ngươi biết ta sao?”
“Tổ sư gia của vãn bối lúc đó có tham dự. Tổ sư gia có kể người chủ trì tiên hội dung nhan tuyệt mỹ, đạo hạnh sâu cạn không rõ, không thể dò được, càng không dám dò. Chỉ biết người đó tu hành từ rất lâu, được phàm nhân kính trọng gọi là Dao Trì Thánh Nữ.”
Nghe đến đây Lưu Vân cảm thấy không nên ở lại đây thêm khắc nào nữa. Kẻo lại hỏi đến hắn thì càng thêm phiền phức. Hắn xoay người lặng lẽ rời đi thì Trịnh Tú Sương đã nhắc đến tên làm cho hắn khựng lại suýt ngã.
“Lưu tiên sinh nói người là muội muội của ngài ấy tức là…”
Câu nói này của Trịnh Tú Sương làm cho bốn hộ pháp giật mình chấn kinh. Đặc biệt là Chu Lương. Gã bị Lưu Vân bắt giữ đến tận lúc này nên chưa rõ thực lực của hắn ra sao. Lúc nãy còn muốn đánh g·iết hắn. Mồ hôi đổ đầy mặt Chu Lương. Gã nhìn Lưu Vân không dám chớp mắt. Như sợ chỉ cần chớp mắt một cái thì Lưu Vân sẽ lấy mạng gã vậy.
Thế nhưng Lưu Vân chỉ quét mắt qua năm người một lượt rồi cười cười ẩn ý.
“Ta chỉ là một tán tu. Không còn danh phận nào khác. Các vị không cần nghĩ nhiều. Hôm nay đến đây thôi. Lưu mỗ xin cáo từ.”
Lưu Vân nói xong lại nhìn sang Trịnh Tú Sương.
“Trịnh đạo hữu. Khi nào Lưu mỗ bắt đầu làm sẽ thông báo sau. Khi ấy đạo hữu cứ tìm Giáo Chủ Hướng Thiên Giáo, ngài ấy sẽ dẫn đường cho đạo hữu.”
Lưu Vân chấp tay một lượt với năm người rồi cưỡi mây đi. Uyển Cấm cũng gật đầu với Trịnh Tú Sương, sau đó cũng mang hai đệ tử bay theo Lưu Vân.
Trịnh Tú Sương nhìn Lưu Vân và Uyển Cấm đi xa. Nội tâm lúc này rất hỗn loạn. Trước có Lưu Vân hai lần phá chuyện của mình. Sau lại là vị tiền bối mà bản thân ngưỡng mộ đã lâu. Trịnh Tú Sương ngẩn mặt nhìn trăng, thở một hơi dài.
Hoắc Khang lúc này bước đến, cúi người chấp tay.
“Chủ nhân…”
“Đứng lên đi. Chuyện này không thể trách các ngươi. Chỉ trách trời tuyệt đường ta. Các ngươi theo ta đến Hướng Thiên Giáo dưỡng thương, chờ tin tức của tiên sinh.”
“Tuân mệnh!”
Bốn hộ pháp chấp tay, đồng thanh nói. Bản thân Trịnh Tú Sương cũng không muốn đến chỗ tên thất phu trong lời nàng. Nhưng Lưu tiên sinh đã nhắc đến thì hẳn phải có dụng ý riêng. Vậy nên nàng đành dằn lòng đến Hướng Thiên Giáo lần này thử xem.