Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 781: Tiếu ngạo giang hồ-đấu y bình nhất chỉ




“Khụ khụ, cái này Đông Phương Bạch thật sự ra tay không biết lặng nhẹ, còn tốt ta chạy kịp nếu không thì không biết sẽ có chuyện lớn gì xảy ra nữa đâu.” Diệp Thần nhanh chóng chạy khỏi tửu quán, nhưng có lẽ hiện tại hắn đã bị tách khỏi nhóm đi. Tuy nhiên Đông Phương Bạch lợi hại vậy, nữ nhân của hắn ở bên cạnh nàng hoàn toàn không có lo lắng về vấn đề nguy hiểm.
“Thế nào lại có mùi hôi như vậy chứ?” Diệp Thần ngửi thấy một mùi khó ngửi tới gần suy nghĩ.
“Diệp đại ca,...” Lệnh Hồ Xung từng đằng sau cất tiếng gọi.
“Đừng có lại gần ta.” Diệp Thần lập tức nhanh chóng cách xa.
“Ta,... ta làm theo ngươi lời nói uống hết đống nước mắm đó. Nấc… hiện tại… nấc Tiểu sư muội nàng sẽ thích ta hay sao?” Lệnh Hồ Xung cảm giác mình một trận khát khô họng nhưng càng uống nước thì miệng càng mặn hơn đâu.
“Móa nó, thảo nào ta ngửi thấy ngươi hôi như vậy. Ngươi thật đem đống nước mắm cùng túi muối ăn hết?” Diệp Thần cảm thấy một hồi kinh dị, Lệnh Hồ Xung nha Lệnh Hồ Xung ngươi không muốn như vậy ngây thơ có được không. Ta chỉ là đùa ngươi một chút mà thôi.
Bí kíp tán gái gia truyền, thằng nào ngu tuôn ra ngoài. Lão tử truyền cho ngươi, về sau ngươi tán hết lão tử nữ nhân thì làm sao bây giờ.
“Diệp đại ca… ngươi không phải là… lừa ta, muốn chỉnh ta đấy chứ?” Lệnh Hồ Xung nghi ngờ mặt đều nghệt ra nói.
“Làm gì có, làm sao có thể chứ? Ta là con người như vậy sao?” Diệp Thần đương nhiên thà chết không nhận.
“Vậy ngươi có thể dạy rồi ta sao?” Lệnh Hồ Xung lập tức mở miệng đi đến gần Diệp Thần nói.
“Này này, nam nam thụ thụ bất thân, ngươi tránh xa ta một chút.” Diệp Thần lập tưc bịt mũi lùi ra xa hơn, đừng đùa, chỉ cần Lệnh Hồ Xung bây giờ há miệng không cần nói, nữ nhân liền chạy xa ngàn mét còn tán cái rắm. Kiếp này ngươi cùng với nữ nhân gần như vô duyên rồi.
“Diệp huynh hiện tại chúng ta muốn đi đâu đây? Hay trước trở về phái Hoa Sơn thế nào?” Lệnh Hồ Xung liền đề nghị hỏi.
“Về phái Hoa Sơn? Ý kiến không tồi, nhưng trước tiên cần đi gặp một người trước đã.” Diệp Thần gật đầu nói. 
“Đi gặp một người? Ai?” Lệnh Hồ Xung nghi ngờ hỏi.
“Gặp kẻ giúp ngươi chỉnh dung, tiện thể hắn có thể giúp ta vài việc, hắn tên là Bình Nhất Cẩu, chuyên gia bán cao da chó cùng đánh bả. Hắn tính ra được ta nửa cái chân truyền.” Diệp Thần cân nhắc nhìn lên trời đám mây nói.
“Hắt xì,.. vừa rồi là có ai đó nhắc đến ta sao? Tự dưng sao cảm thấy lạnh người vậy nhỉ?” Bình Nhất Chỉ cả người đều không khỏi lạnh run. Năm đó, hắn quyết định quy ẩn rút khỏi Nhật Nguyệt Thần Giáo rời đi. Một phần vì Nhậm Ngã Hành không nghe hắn khuyên can tập luyện Hấp Tinh Đại Pháp, còn một phần liền là vì Miêu gia, hắn cùng với con mèo này chơi đấu y thuật, với sự tự tin của bản thân, cùng sự kiêu ngạo hắn đại bại.
Đương nhiên người bại phải nghe lời kẻ thắng, hắn tại giang hồ danh tiếng bắt đầu bán cao da chó hiệu Bình Nhất Chỉ thì thôi đi. Nhưng hết lần này đến lần khác, còn mèo khốn nạn đó lại đem thuốc của hắn bớt một chút kiếm chút đỉnh tiền, sau đó lại sửa một chút dược liệu đểu vô, còn nói với giang hồ chỉ cần dán một cái cao da chó hiệu Bình Nhất Cẩu liền có thể cải tử hồi sinh, mẹ nó loại thuốc đểu này không chết người còn tốt, còn cái tử hồi sinh cái rắm.
Tuy hắn phải đối, nhưng con mèo chết tiệt đó lại nói. Sài xong chết rồi, hẳn là phải đi dầu thai, không phải cải tử hồi sinh là cái gì. Ngươi đều thua ta y thuật, so với ta am hiểu sao? Ngu còn bày đặt dấu dốt. Thành ra người dùng thuốc của hắn đều không chết cũng tàn.
Từ đó hắn Bình Nhất Chỉ cái gì cứu một mạng người thì giết một người liền chuyển thành Bình Nhất Cẩu, bệnh là người, sài hắn thuốc cẩu cũng không bằng, mẹ nó, đó còn chưa tính hắn cả một cắt tiền cũng không có đi. Rời khỏi phái sau khi, còn bị chủ nợ đòi đến nhà, hiện tại ăn bữa nay còn phải lo bữa mai.
“Bình Nhất Cẩu, ngươi ra đây cho ta, ngày hôm nay ngươi nhất định phải khám chữa cho ta.” Lúc này từ bên ngoài vang lên tiếng của Lam Phượng Hoàng, cái cô gái này chính là chưởng môn của Ngũ Độc Giáo.
Năm đó chính là bị thương nhẹ ở trên mặt một chút, cùng lúc đó hắn quảng cáo cao da chó. Dán một cái là khỏi, dán một cái có thể cứu một mạng cái gì, nàng liền đem ra dùng. Hiện tại thì tốt rồi, mặt đều lưu lại thẹo lớn, ngày ngày đều đến tìm hắn đòi sổ sách. Nhưng hắn cũng rất bất đắc dĩ nha, hắn đã thề trước mặt của con mèo chết tiệt đó cả đời sẽ lại không chữa cho ai, để hắn ngừng tay không tiếp tục bán cao da chó hiệu Binh Nhất Cẩu. Trừ phi Miêu gia lại hiện, để đấu thêm lần nữa, nếu hắn thắng thì không sao, còn không hắn cả cuộc đời còn lại đừng nghĩ động thủ cứu người.
“Ngươi trở về đi, ta hiện tai đã không tiếp tục chữa bệnh nữa rồi.” Bình Nhất Chỉ lắc đầu từ chối nói.
“Bình Nhất Cẩu ngươi không phải giang hồ nói giết một người liền cứu một người sao? Ta đi giúp ngươi sát nhân, ngươi liền cứu ta.” Lam Phương Hoàng chủ động yêu cầu nói.
“Đó đã là quá khứ rồi. Ta đã hứa với một người, cả đời này sẽ không lại cứu người.” Bình Nhất Chỉ lắc đầu đáp.
“Ngươi nói xem đó là ai, ta giúp ngươi giết hắn.” Lam Phượng Hoàng tức giận lóe lên sát khí.
“Vẫn là thôi đi, ta cũng không muốn ngươi giết hắn. Nhưng nếu ngươi muốn có thể thử, ta không cản, ngươi thành công… ta giúp ngươi. Nhưng ta nghĩ ngươi sẽ khó mà sống sót được.” Bình Nhất Chỉ lắc đầu từ chối nói. Cả đời này hắn sợ hãi nhất chính là Miêu gia, khâm phục nhất cũng là, mà khinh bỉ nhất cũng là. Trên đời này hắn dám khẳng định chỉ có Miêu gia y thuật khiến hắn tâm phục khẩu phục.
“Rốt cuộc kẻ đó là ai? Nguy hiểm vậy sao?” Lam Phương Hoàng tò mò, bao nhiêu lần rồi, Bình Nhất Cẩu đều không cho nàng biết tên kẻ đó.
“Nếu như đã hỏi thì ta liền nói cho ngươi đi, hắn chính là…” Bình Nhất Chỉ chưa kịp nói hết câu lúc này từ đằng sau Lam Phương Hoàng vang lên một tiếng nói.
“Là ta.” Diệp Thần tiếng nói vang lên đi về phía trước, mắt nhìn thấy Diệp Thần, cả người Bình Nhất Chỉ đều nhanh chóng run lên cầm cập sau đó ngã xuống về đằng sau đầy sợ hãi.
“Miêu… miêu gia...” Bình Nhất Chi lẩm bẩm không tin vào mắt mình. Hắn là một trong số ít người biết Miêu gia hình dạng thật đâu.
“Lâu lắm rồi không gặp Bình bình gì ấy nhỉ?” Diệp Thần lập tức có chút quên tên.
“Là Bình Nhất Chỉ.” Bình Nhất Chỉ nhắc nhở nói trong lòng có chút bực tức, hắn coi người là hắn cả đời này đối thủ lại đối với hắn tên cũng không nhớ, thật sự vô cùng vô cùng đau lòng.
“À, nhớ rồi, là Bình Nhất Cẩu đây mà.” Diệp Thần lập tức à lên một tiếng nhớ ra.
“...” Bình Nhất Chỉ không có lên tiếng trả lời. Kẻ thua phải nghe lệnh kẻ thắng, năm đó đổ ước chính là vậy. Hắn thua, hắn phải nhận.
“Ngươi chính là kẻ đó?” Lam Phượng Hoàng nhìn Diệp Thần ánh mắt có chút mê giai. Nàng là miêu cương nữ tử, đối với nam nhân có lòng sở hữu rất lớn. Hoàn mỹ gương mặt còn bá khí như vậy nam nhân khiến nàng rất chú tâm.
“Tiểu mỹ nữ nếu như ngươi tìm là tướng công, người đó đương nhiên là ta.” Diệp Thần mở miệng trêu ghẹo ghé sát vào tai nàng nói.
“Mỹ… mỹ nữ sao?” Lam Phương Hoàng bị Diệp Thần trêu chọc mặt đều nhanh đỏ. Từ lúc gương mặt nàng bị hủy đến giờ, chưa từng có nam tử nào nói qua câu này, còn chưa tính đến họ đều tránh nàng như tránh tà đâu. Mang tiếng là chưởng môn Ngũ Độc giáo đến giờ còn chưa tìm dược áp trại tướng công.
“Đương nhiên là mỹ nữ, ngươi xinh đẹp như vậy. Bổn gia rất thích, có hứng thú theo ta về làm nương tử thế nào?” Diệp Thần đề nghị nàng nói.
“Ngươi… ngươi không sợ vết sẹo trên mặt ta sao?” Lam Phương Hoàng lấy xuống khăn che mặt để lộ vết sẹo dài ánh mắt lo lắng nói. Nếu không có vết thẹo này, nàng quả thật là một mỹ nữ dung mạo hiếm có cực phẩm loại kia, nhưng từ khi bị thương sau khi, nam nhân đối với nàng luôn tỏ ra vô cùng chán ghét.
“Chỉ là một vết sẹo nhỏ, ta muốn nó biến mất, chính là biến mất. Chỉ cần ngươi trở thành ta nữ nhân là được.” Diệp Thần hoàn toàn không đem cái này vết thẹo để trong lòng nói.
“Ngươi biết ta là ai sao? Còn dám nói như thế?” Lam Phương Hoàng cười đáp. Dù sao nàng cũng là giáo chủ của Ngũ Độc Giáo đâu.
“Vậy ngươi biết ta là ai sao? Chỉ cần bổn gia muốn người xa đâu cũng cướp. Ngươi không phục cũng phải phục.” Diệp Thần bá đạo lên tiếng.
“Bá đạo nam nhân… ta thích.” Lam Phương Hoàng ánh mắt có chút thích thú. Tại nàng miêu cương nơi, nữ nhân làm chủ, nam nhân ở đó vô cùng ẻo lả, sống tại trung nguyên lâu năm. Đối với nam tử Miêu cương nàng vô cùng khinh thường.
Bình Nhất Chỉ tại một bên tới gần Diệp Thần hừng hực chiến khí: “Miêu gia, ngươi cùng ta tới đấu một lần nữa.”
Trong thời gian qua, hắn đã tiến bộ không hề nhỏ, mặc dù hắn cảm thấy vẫn chưa đủ sức nhưng hắn vẫn muốn liều.
“Năm đó thua trận ngươi vẫn chưa hết ý chí sao?” Diệp Thần nhìn Bình Nhất Chỉ coi thường nói.
“Ta sẽ không bao giờ lần nữa chịu thua.” Bình Nhất Chỉ đối với y thuật của mình chấp nhất nói.
“Không, ngươi sẽ thua. Bởi vì hôm nay, bổn gia muốn nghiền nát cái ý chí viển vong của ngươi ra cám.” Diệp Thần tự tin mở miệng đáp.
“Vậy ta liền tạ ơn.” Bình Nhất Chỉ gật đầu cảm kích, hắn biết miêu gia đồng ý hắn lần nữa tái đấu. 
“Trước khi đấu, vẫn quy tắc cũ.” Diệp Thần liền nhắc nhở Bình Nhất Chỉ nói.
“Ta biết, nếu như ta thua tự đoạn một tay từ nay về sau không tiếp tục chữa bệnh, tùy ngươi giao phó.” Bình Nhất Chỉ liền đem mình cánh tay đặt cược.
“Thú vị, lần trước ngươi còn nợ ta một cánh tay đâu, nhanh như vậy liền có dũng khí muốn tặng thêm ta một cai?” Diệp Thần nhìn Bình Nhất Chỉ cười đáp.
“Lần này ta sẽ thắng lại.” Bình Nhất Chỉ sờ mình cánh tay năm đó được miêu gia khai ân cho giữ lại giúp hắn điều chế cao da chó hàng dởm bán ra ngoài.
“Cánh tay của ngươi ta không cần, lần này ta có việc muốn giao cho ngươi.” Diệp Thần lắc đầu nói.
“Việc muốn giao cho ta? Lại muốn ta điều chế thuốc lâu? Nếu vậy thì ta thà dâng mình cánh tay còn hơn.” Bình Nhất Chỉ nghi ngờ dứt khoát. Hắn danh tiếng cả đời đều sắp học, y sư chính là vô cùng quan trọng mình tài năng y học danh tiếng.
“Yên tâm, ta không lại bắt ngươi chế thuốc cho ta. Ta chỉ cần ngươi ở chỗ ta mua một bộ y điển, nó sẽ giúp ngươi y thuật tay nghề tăng lên.” Diệp Thần liền dụ dỗ nói.
“Giá phải trả là gì?” Bình Nhất Chỉ đương nhiên không tin tưởng kẻ này nói.
“Mạng của ngươi, nhưng bù lại kiến thức y học cả đời ngươi tìm kiếm. Ngươi sẽ được biết đến, chỉ là… thời gian của ngươi không nhiều mà thôi.” Diệp Thần khẽ cười mở miệng nói.
“Ta đồng ý.” Bình Nhất Chỉ liền gật đầu đồng ý nói.
“Vậy thì chúng ta liền bắt đầu so tài. Ta nhưng chuẩn bị cho ngươi vật thí nghiệm đâu.” Diệp Thần liền võ tay một cái, Lệnh Hồ Xung cách xa hắn trăm mét liền đi ra.
Lam Phương Hoàng lập tức bịt mũi vào đầy ghét bỏ: “Mùi gì lại thúi như vậy.”
“Hắn liền là ngươi phải chữa trị người. Còn Tiểu Lam Phượng liền để ta chữa cho nàng.” Diệp Thần sờ Lam Phương Hoàng mái tóc nói.
Lam Phượng Hoàng lúc này mặt liền đỏ ửng lên. Hắn vậy mà muốn thật cho nàng chữa trij sao. Phải biết vết sẹo của nàng thoạt nhìn đơn giản nhưng đã sài qua thuốc dởm còn lâu như vậy, chưa tính đến nàng là luyện độc người, toàn thân đại đa số có độc. Vết thương này cũng không dễ vậy chưa, nếu không nàng sớm đã tìm bừa một cái đại phu rồi.
“Được, ta liền giúp cái này người chưa trị, chỉ có điều… ai lại ra tay ác như vậy. Đem mặt hắn đánh thành bình tọa. Người này nhất định là cao thủ đi, từng vết đạp chuẩn xác như vậy, đem xương mặt hắn đều đánh phẳng mà còn khiến hắn không chết. Quả nhiên kỳ tích.” Bình Nhất Chỉ kinh ngạc nói.
Lệnh Hồ Xung có chút u oán nhìn Diệp Thần, đây chính là hung thủ đâu. Hiện tại, ta thế nào lại bị ngươi đem ra làm chuột bạch cho người ta so tài vậy.
“Khụ… hắn chính là chẳng may đi đường đụng phải tường mà thôi.” Diệp Thần không biết xấu hổ liền nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.