Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 300: Thần điêu-mình điên hay họ điên




Diệp Thần mang theo Dương Quá cùng với cả Tiểu cô nương Lục Vô Song đi tìm nơi nghỉ chân đi a. Đi qua vùng bùn, qua bao ngõ nhỏ. Kết quả là đi ra miếu hoang ngủ tạm đi à.
“Ta nói ngươi đó, phụ thân. Ngươi trong người cũng không phải như ta vừa từ trên núi xuống. Trên người khẳng định có tiền tại sao lại nhất nhất không chịu cho ta đi nhà trọ ngủ a. Ngươi biết không mấy ngày nay ta phải ngủ màn trời chiếu đất thực sự khổ sở lắm đó. Ngươi kể cả không thương nhi tử cũng nên thương đến Vô Song chứ a.” Dương Quá lập tức ăn vạ nói.
“Vô Song là tên để ngươi gọi sao. Gọi di nương a. Không thì Lục a di. Thật không có tôn ty chật tự tý nào. Với lại ai nói là ta cùng với cả Vô Song ở ngoài ngủ. Chỉ có mình ngươi thôi a.” Diệp Thần nhìn hắn cười nói.
“Phụ thân ngươi đừng có ác như vậy a.” Dương Quá lập tức đen mặt lại nói. Quả nhiên có sắc quên nhi tử a.
“Ta vốn ác như vậy. Ngươi cũng không phải không biết qua a. Còn nữa ngươi nếu để cho Vô Song biết được chúng ta là ai như vậy. Ngươi xác định tối nay đi ngủ với chim đi a.” Diệp Thần lườm Dương Quá mở miệng nói.
“Dù có hay không tối nay ta vẫn phải ngủ với chim a.” Dương Quá nhìn sang Thần Điêu không khỏi thở dài nói. Quả nhiên người điêu bạc phận a. Thật không biết tại sao con chim lớn như vậy lại theo phụ thân hắn đi à. Đãi ngộ với người dưới của phụ thân hắn còn không biết sao. Chính là cắt được thì cắt, bớt được thì bớt a.
“Hai người các ngươi còn làm gì mau lên tìm chỗ ngủ đi a.” Lục Vô Song thấy hai người thầm thì liền lên tiếng nói.
“Không có gì cả a. Vô Song ngươi làm sao có thể tại đây ngủ a. Đi theo ta ta đưa ngươi đi nhà trọ ngủ.” Diệp Thần lập tức vượt lên kéo Lục Vô Song rời khỏi đi a.
“Trọng sắc khinh bạn, không còn cả trọng sắc khinh chim nữa.” Dương Quá không khỏi khinh bỉ một cái đi a.
“Quác… quác…” Thần Điêu cũng kêu lên tán thành nói.
Một lát sau, Diệp Thần cũng từ quán trọ bắt đầu quay lại đi a, Dương Quá cũng bắt đầu nổi lửa lên bắt đầu nướng thịt đi a. Vừa nướng lại vừa hát vang bài ca: “Tôi là chim, tôi là chim. Tôi bay khắp bốn phương… la… la…”
“Tôi là chim nè, ngươi hát cái bài quái gì vậy hả? Từ trước đến giờ chỉ có bài chim từ quần chim bay ra, chim tung cánh phá tan quần ta thôi nghe chưa.” Diệp Thần một cước phòng tới Dương Quá mông nói.
“Phụ thân ngươi quay lại, ta biết ngươi sẽ không bỏ rơi ta a.” Dương Quá liền mở miệng nói.
“Ngươi tỉnh chưa? Để ta cho ngươi thêm phát nữa. Nói tại sao không về thăm ngươi nương a.” Diệp Thần ngồi xuống nói. Mục Niệm Từ vẫn là đối với Dương Quá rất quan tâm a.
“Ta là sợ gặp lại mẹ của ta a. Dù sao trên giang hồ, ta thanh danh chính là rõ như ban ngày a. Hiếp dâm Đại Sư Huynh cái việc này không phải tầm thường a. Cứ nghĩ thử nương nổi giận là ta lại sợ đến tè ra quần rồi.” Dương Quá làm trò nói. Có đứa nhi tử duy nhất nỗi dõi hiện tại nó là Ba Đê hỏi xem nàng có tức hộc máu không hả.
“Đủ, vậy ngươi cùng cái gì Tiểu Bình Bình của ngươi. Thế nào? Đã làm ăn gì chưa hả? Đãng lẽ giờ này ngươi phải ở trên núi chứ?” Diệp Thần nhìn Dương Quá hỏi.
“Còn chưa được làm cái gì đi a. Ta mới được nhìn nàng một chút thân thể mà thôi, đã bị mang tội hiếp dâm a. Về sau ta cùng Bình Nhi lại thi thoảng gặp nhau trên ngọn đồi giữa hai môn phái a.” Dương Quá liền thở dài nói.
“Vô dụng, ngươi vậy mà không làm được cái gì a. Mà Bình Nhi của ngươi không đưa ra giấu hiệu gì sao?” Diệp Thần liền không khỏi nhổ bãi nước bọt nói.
“Có a, nàng nói nếu ta thực thích nàng thì phải nghe theo nàng đi à. Yêu đương hôm nay năm tay, mai thì mình hôn môi, bỏ qua giai đoạn hẹn hò tốn kém, tua luôn tới màn động phòng. Rồi ngày kia dắt nhau về đám hỏi, đám cưới luôn vừa đẹp, vừa đủ luôn a. Chưa hết nàng còn nói sau đó bỏ luôn màn trăng mặt, nghỉ ngơi vài ngày tuần sau để là chuẩn không cần chỉnh a. Ta nghĩ đổ vỏ quá đi à.” Dương Quá không khỏi kêu khổ nói.
“Thế rồi tại sao ngươi ở đây, chẳng lẽ là không hợp nhau nên bỏ sao. Ngươi xuống núi kiếm bồ khác.” Diệp Thần nhìn Dương Quá tò mò hỏi.
“Nào có a, thực ra ta dụ dỗ nàng lên giường a. À lộn là lo cho nàng màng trinh nó bị hóa thạch về sau dùng sà beng cậy cũng không có ra nên mới đưa nàng lên giường, nhưng vào ngày động phòng phát hiện ra nàng là con cú có gai nên…” Dương Quá đỏ mặt nói.
“Nên ngươi bỏ nàng đi xuống núi.” Diêp Thần nhìn thanh niên bị lừa tình nói.
“Không có a. Ta phát hiện ra ta có một cái sở thích đặc biệt đi à. Với lại ta còn tìm ra mình là động vật ăn tạp a. Không quan trọng giới tính chỉ cần dê thương là đủ.” Dương Quá liền mở miệng nói.
“Mẹ nó thế tại sao ngươi xuống núi hả?” Diệp Thần liền không chịu được mở miệng nói. Ngồi với thằng này có vẻ nguy hiểm. Biết đâu nó lên cơn thèm trai rồi sau đó, càng nghĩ càng thấy sợ a.
“Thực ra ngươi biết đó.Phụ thân ngươi xem ta cũng là cái nam tử hán đại trượng phu a.” Dương Quá mặt có chút đỏ nói.
“Chắc năm mưới phần trăm là vậy a. Đừng có nói ngươi cũng học theo tên kia làm con cú có gai đó chứ?” Diệp Thần nhìn Dương Quá nghi ngờ nói.
“Bậy nào, ngươi nhìn ngươi nhi từ làm sao có thể a. Chẳng qua là ta xuống núi thì gặp nghĩa phụ đi à. Hắn đòi dạy ta cái gì Ẵm Cờ U Chân Kinh a. Nói chơi xong Ẵm con cờ u chạy là được. Vậy nên ta mới đi chơi gái mới đùa giỡn được hai nàng thì liền mang thai nên là ta chạy. Ai ngờ hai nàng tìm lên núi, mọi chuyện bại lộ ra a. Nghĩa phụ hắn cũng chạy mất tiêu đi à.” DƯơng Quá đau khổ vẻ mặt của thanh niên chuyên đổ vỏ nói.
“Vậy nên ngươi xuống núi sao?” Diệp Thần nhìn tên nhi tử này hỏi. Tại sao hắn lại có thể có tên súc vật cảnh chuyên đổ vỏ này chứ.
“Không có a. Bình Nhi rất tốt nàng nói là chấp nhận hai người họ. Ta xuống núi vì là Bình Nhi nàng thấy ta không chịu cưới nàng liền nói mình có thai a. Thì phụ thân cũng biết ta đâu phải thánh đổ vỏ a. Nên nhất quyết liền nói nàng phản bội ta. Nàng bỏ xuống núi sau đó ta mới nhớ ra nàng là con cú có gai thì làm sao có thai a, ta cũng đi theo xuống núi đi à.” Dương Quá buồn bã nói.
“Vậy hai cái cô nương kia ngươi tính thế nào?” Diệp Thần liền không khỏi thở dài hỏi.
“Thì ta âu yếm với các nàng xong để các nàng trên núi a. Ai nói các nàng mang thai đâu. Dù sao Kim Nhi cùng với Mai Nhi cũng không tiện đi lại. Với lại, hai các nàng cũng muốn ta cưới các nàng a. Nhưng ta còn trẻ như vậy sao có thể nhanh như vậy giã từ độc thân a.” Dương Quá liền sầu bi nói.
“Mẹ nó, Kim Nhi, Bình Nhi, Mai Nhi. Ngươi định chơi Kim Bình Mai đó hả?” Diệp Thần không khỏi nhổ nước bọt nói. Tên này kiếm gái cũng quá trùng hợp đi chứ.
“Phụ thân ngươi còn đùa ta đâu. Ta cưới Bình Nhi lại không hợp đời, cưới hai người kia lại cảm thấy không công bằng với Bình Nhi a.” Dương Quá thở dài nói.
“Người ta nói đúng ghê, gió đưa bụi chuối sau hè, giỡn chơi chút xíu ai dè có thai ha.” DIệp Thần không khỏi thở dài vỗ vai Dương Quá nói.
“Có thai thôi mà, có cần nói quá vậy không.” Dương Quá không khỏi buồn phiền nói.
“Bộ ta chưa có dạy ngươi, con thầy vợ bạn, gái cơ quan, mấy thứ đó đừng có ngu mà động vô… ổ kiến lửa đó, coi chừng nó cắn cho đứt con cờ u.” Diệp Thần không khỏi cười nói.
“Nói vậy là sao?” Dương Quá mờ mịt nói.
“Nghĩa là mày đã thọt tay vô ổ kiến lửa rồi đó, thằng ngu. Bộ ngươi không biết con Bình Bú Bi là con của sếp của Toàn Chân giáo với cả kỹ nữ nổi tiếng hồi đó Lú Lẳng Lơ hả.Còn về hai đứa con gái kia ta không biết hai đứa các ngươi ăn cơm trước cổng cái kiểu gì mà để nó dính bịch ly lông ở trong bụng a.” Diệp Thần trách móc nói.
“Cái gì vậy? Con nhớ con cùng với Mai Nhi và Bình Nhi đều ăn cơm ở trong nhà đàng hoàng mà chứ đâu có ăn ở trước cổng. Mà bịch ly lông làm sao nuốt.” Dương Quá làm bộ nghi vấn nói.
“Là có bầu đó ông nội. Động đến vấn đề nhạy cảm thì não cũng nhạy cảm lên mới được việc. Giống như ngươi xem người ta làm cái ấy ấy vậy thì cái ấy ấy của ngươi cũng phải nhạy cảm lên chứ.” Diệp Thần không khỏi khinh bỉ nói.
“Cái vụ này thì con không dám a. Hôm đó mới chỉ chơi lễ có nắm tay rồi sờ cái đùi hai cô nàng thôi. Chứ chưa có đụng được cọng lông nào đâu, tự nhiên hai người đòi có bầu đi à. Ngay cả Ẵm Cờ U Chân Kinh đã kịp thi triển đâu. Tuy nhiên hai nàng nhà mặt phố, bố làm to lên ta mới nhịn đó chứ. Bây giờ mà biết thằng khựa nào ăn ốc mà bắt con đổ vỏ. Con mà biết là thằng nào, Đảm bảo tát cho nó sắp mặt lờ rồi đá cho nó nghỉ đẻ luôn.” DươnG Quá liền tức giận nói.
“Thôi lỡ rồi… thì ráng đi ha. Chịu không chịu thì cũng là nhiệm vụ rồi a. Với lại ngươi kiếm Bình Nhi về cũng cưới nó nốt đi. Dù sao cha nàng cũng là Khưu Xứ Cơ về sau ngươi xin xỏ tý lên cái chưởng môn chức. Lúc đó cũng có có phái mặt phố, mà mày cũng làm to a.” Diệp Thần liền an ủi nói.
“Nhưng ta không có ý định cưới các nàng a.” DƯơng Quá liền mở miệng u ám nói.
“Rốt cuộc là cưới hay là không cưới.” Diệp Thần dứt khoát nói.
“Nói chúng là… à ừm… tóm lại là … cưới. Nói thật là con nể phụ thân lắm mới cưới mấy em nó đó nha. Chứ không phải con sợ đâu hà.” Dương Quá liền xấu hổ nói.
“Xạo hoài, chẳng nói thẳng hai em nó chưa đủ mười tám tuổi. Bố lại làm to, mày sợ đi bóc lịch tại nhà tu thì nói đại đi diễn sâu quá à. Mà nghe nói nhà tù là ăn ỉa cùng nơi đó. Cố lên nhưng đừng cố quá thành quá cố là được. Tiệm quan tài dạo này làm sợ không kịp. Mà chỉ là lolicon thôi mà có sao đâu. Đời trai ngươi cũng mất rồi còn sợ cái gì nữa.” Diệp Thần khinh bỉ nói.
“Phụ thân ngươi không biết chứ. Ta không giống ngươi a. Ngày ba cô yếu giữ lắm.”Dương Quá không khỏi mở miệng nói.
“Có lẽ hiện tại tình cảnh của ngươi lên đi đến một chỗ. Để sáng mai Tiểu Điêu Tử đưa ngươi đi đi.” Diệp Thần nhìn sang Dương Quá lại nhìn Thần Điêu nói
“Quác… quác…” Thần Điêu nhìn Dương Quá lại quay sang Diệp Thần kêu lên. Ngươi xác định là hắn sao.
“Đừng nháo, nói về thiên phú hắn tuy nhiên là tạp nham dạng. Nhưng so với cái gọi là thiên tài thì hắn đủ sức.” Diệp Thần cười nói với Thần Điêu.
“Hai người đang nói cái gì vậy a?” Dương Quá liền mở miệng hỏi.
“Không có gì kiếm cho ngươi một người sư phụ. À đúng rồi, cầm lấy nó, coi như là hắn để lại cho ngươi đi. Dù sao làm người không nên quá tuyệt tình. Khi đến đó thay ta chào một tiếng nhé.” Diệp Thần nhìn Dương Quá đưa hắn sau lưng ra Huyền Thiết Trọng Kiếm nói.
“Không có vấn đề gì.” Dương Quá gật đầu đồng ý nói. Miễn là có thể giải quyết trong lòng hắn bái ai là sư phụ cũng vậy.
“Quá Nhi, nghe ta nói. Mặc kệ ngươi là cong hay là thẳng. Ta đều muốn nói, yêu một người là yêu con người hiện tại của người đó và chấp nhận cả quá khứ của người đó nữa. Tuy không thể nói điều này đúng với tất cả nhưng mà hiện tại đừng vội đi tìm nàng, ngươi sẽ lạc đường mà thôi. Không phải là không có bản đồ mà là vì ngươi không có một điểm đến.” Diệp Thần nhìn Dương Quá đứng lên nói.
“Không phải phụ thân ngươi vẫn luôn đi lạc đường hay sao chứ.”Dương Quá không khỏi ôm chân khum người lại nói.
“Biết nói thế nào nhỉ? Dù đường có thẳng đến đâu. Kẻ duy nhất đi lạc chỉ có ta mà thôi. Mặc dù không tin số phận nhưng có lẽ đó cũng là một phần trong số phận đã sắp đặt.” Diệp Thần bước ra ngoài cười nói.
“Khi nào cũng vậy loanh quanh với những triết lý của mình xong lại tự cho mình là đúng. NHưng có vẻ như là lần này phụ thân ngươi có vẻ không sai.” Dương Quá nhìn Diệp Thần bước chân rêu rao một bài thơ nói.
“Bài Thơ: Điên Tình
Là Dại Hay Là Điên?
Biết Mà Vẫn Muốn Điên!
Nhìn Thế Gian Điên Dại.
Vì Tình Mà Dại Điên.
Tự Hỏi Tình Sao Điên?
Lại Hỏi Tại Sao Điên?
Cười Chúng Sinh Điên Đảo.
Mình Điên Hay Họ Điên?” Diệp Thần tiêu sái bước đi ngâm thơ a.
“Mình Điên Hay Họ Điên?” Dương Quá không khỏi suy nghĩ. Phong tục bình thường,nếu hắn đối với Bình Nhi là tình vậy thì sao chứ. Điên vì tình là sai hay đúng. Rốt cuộc là ai điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.