Khi mặt trời vừa lên đến đít mọi người đều nhanh chóng đều thức dạy trên giường đi à. Dung Nhi liền rất chăm chỉ dạy từ sáng sớm chuẩn bị bữa sáng cho mọi người ăn uống, còn Diệp Thần và Phùng Hằng vẫn ôm nhau ngủ như con lợn chết ha.
“Tướng công, mẫu thân hai người các ngươi mau dạy đi ăn sáng a.” Hoàng Dung ghé tai vào mở miệng nói.
“Ưm… Dung Nhi đừng gọi a. Ta ngủ thêm chút nữa à.” Diệp Thần theo thói quen mở miệng chui vào chăn ôm chặt lấy Phùng Hằng nói.
“Không được còn không mau dạy a. Ngươi nói cái này câu đều đã năm lần a. Cũng đã sáng ngươi còn không mau dạy đều nhanh trưa đến.” Hoàng Dung liền không vừa ý nói. Cái tên nam nhân này chính là nam nhân lười a.
“Ta thực muốn ngủ, tối qua phục vụ hai ngươi bạo chúa, ta nhìn vậy thôi chứ mong manh dễ vỡ lắm à. Dung Nhi ngươi vào đây nằm giúp ta hàn gắn con tim mong manh đi a.” Diệp Thần liền hở ra chăn chờ Dung Nhi chui vào nói.
“Tướng công a, ngươi thật là lười a. Quách Tĩnh cái người kia liền từ sáng sớm chăm chỉ dạy luyện công đi a. Không giống như ai đó ngủ nướng đâu.” Hoàng Dung liền mở miệng khiêu khích nói. Đàn ông a, ai cũng ghét bị so sánh với người khác. Đặc biệt là nữ nhân của mình đem ra so sánh.
“Vậy sao, nhưng hắn đánh không lại ta a. Vẫn là luyện tập nhiều tốt cho hắn. Đến cảnh giới đẹp trai thượng thừa mới có nhiều đứa yêu thì lúc đó không cần luyện tập gái nó cũng bu.” Diệp Thần nhún nhún nhẹ người cười thoải mái nói. Hắn tỉnh nhưng không dậy thì đã làm sao nào, khiêu khích trò này đã xưa a. Quách Tĩnh chăm vậy ngươi đều không có thích, lại thích kẻ lười biếng như ta. Quả nhiên là nam nhân không xấu thì nữ nhân không yêu a.
“Tướng công ngươi còn không chịu dậy ta liền bỏ ngươi luôn đó. Bổn tiểu thư không nuôi heo lười. Từ trước đến giờ bổn tiểu thư vẫn luôn như thế, cái gì đã vứt bỏ thì sẽ không bao giờ tìm về hay nhặt lại, kể cả ngươi cũng vậy.” Hoàng Dung liền chuyển sang đe dọa nói. Nói vậy chứ bỏ hắn nàng gả cho ai hả trời. Với lại thân thể nàng đối với người đàn ông này quá thân thuộc, càng nói đối với hắn con tim không sức phản kháng.
“Bỏ rơi ta? Dung Nhi ngươi đành lòng đánh rớt cái này soái ca sao à. Ta lười một chút nhưng ta rât tốt bụng, có thể làm ấm giường nữa a.” Diệp Thần liền mở miệng cười nói. Hắn đi guốc trong bụng nàng a.
“Ngoài làm ấm giường ngươi còn làm được gì đâu.” Hoàng Dung liền không khỏi cười nói. Quả nhiên không lừa được hắn.
“Có thể lăn ga trải giường, có thể làm ngươi cảm nhận đau đớn cùng sung sướng. Có thể cho ngươi khi dễ cũng có thể khi dễ ngươi, càng có thể để ngươi ăn, vân vân và vân vân, ba la và ba la.” Diệp Thần liền lập tức hắc hắn nói.
“Có cái gì khác nhau đâu chứ. Tướng công ngươi mau dạy a. Nằm nhiều như vậy đều không tốt cho sức khỏe.” Dung Nhi liền dục.
“Yên tâm, sức khỏe của ta yếu bớt các ngươi mới tốt a. Không như tối qua, hắc hắc…” DIệp Thần liền khẽ vui vẻ nói.
“Tướng công ta nói ngươi mau dậy đi a. Ngươi còn không dạy tối nay liền đừng nghĩ đụng đến ta cái chân.” Hoàng Dung nghĩ nghĩ cái gì liền ghé sát vào tai của Diệp Thần thì thào nói.
“Ây da, ta dạy rồi làm gì mà nóng thế a. E hèm ta đi rửa mặt trước.” Diệp Thần liền lập tức bật dạy đi đánh rửa đi à.
Dung Nhi nhìn cái này hám sắc nam nhân không khỏi cười một cái lắc đầu. Sau đó liền quay ra chỗ mẫu thân gọi nàng thức dạy ăn sáng đi a.
“Mẫu thân ngươi đừng có ngủ nữa mau dạy nào, trời đều sắp sáng.” Hoàng Dung mở miệng gọi.
Phùng Hằng vẫn ngủ say như chết a. Nàng trước đó liền ngủ bao nhiêu năm, hiện tại đã thành cái thói quen đi a. Có núi lửa phun trào nàng đều không có tỉnh được.
“Đừng gọi nàng nữa a, có một kiểu con gái nghiện ngủ, ngủ bất chấp thời gian, ngủ phang cả thời tiết. Ngủ xong lại ăn, ăn xong lại ngủ. Nói chung được gọi là sâu ngủ.” Diệp Thần liền nhún nhẹ vai nói.
“Hừ, không cho nói xấu mẫu thân a. Ngươi cùng nàng đều như nhau heo lười.” Hoàng Dung liền bênh vực mình nương nói. Đây là chó chê mèo lắm lông sao.
“Được không nói nàng sâu ngủ. Ta ăn sáng.” Diệp Thần liền cười nói.
“Không được ăn a. Đây là cho nương bữa sáng. Ngươi sang bên Phù Nhi phòng mà ăn, nàng vì ngươi sáng sớm liền muốn dạy sớm vào bếp chuẩn bị. Ngươi không biết sáng nay ta còn tưởng tuyết rơi, hay bão bùng ập tới đâu. “ Hoàng Dung liền mở miệng nói. Phù Nhi đừng nói nhà bếp ngay cả cửa nhà bếp, mắm là gì muối là gì còn không có biêt qua đi. Vậy mà sáng nay liền muốn học nấu ăn nữa a.
“Phù Nhi nàng nấu ăn? Dung Nhi ngươi mau chuẩn bị chạy nạn a. Bão cấp mười hai sắp tới a. Không có lẽ liền là khủng hoảng kinh tế. Có thể là tận thế nói không chừng.” DIệp Thần liền lo lắng nói.
Vừa nói xong trời được bữa đổ mưa lớn. Quả nhiên được bữa con gái ngoan vào bếp thời tiết không mưa cũng nắng to đi a.
“Tiểu Hằng ta ngửi thấy mùi hương thật không biết hương thu thơm hay là ngươi thơm? Dậy đi nào tiểu nương tử,nếu không dạy ta thực sự kiểm tra xem ngươi mùi thơm phát hiện ra ở đâu đó” Diệp Thần đi đến đầu giường lập tức hôn lên má của Phùng Hằng một cái sau đó ghé sát vào tai Phùng Hằng nói.
TIểu Hằng mặt liền lập tức chuyển thành hồng sau đó ửng đỏ lập tức dạy chạy đi rửa mặt đi à. Khong nói đúng hơn là đi tắm cho đỡ nóng a. Da mặt chính là như vậy mỏng manh a. Dù sao thì ở nàng cái này độ tuổi mới xuất giá điểm thì quả thực là độ dày chưa đủ đô.
“Ngươi làm thế nào hay vậy tướng công. Mẫu thân đều nhanh như vậy bật dạy.” Hoàng Dung ngạc nhiên nói.
“Không có gì đặc biệt cả. Cái cớ của sự bướng bỉnh và khó hiểu đơn giản chỉ là muốn được ai đó quan tâm đến mà thôi.” Diệp Thần liền mở miệng nói. Nếu để nói Tiểu Hằng đang ngủ mà không nghe thấy gì hắn mới không tin, nàng nhắm mắt không có nghĩa là nàng đang ngủ a. Hắn đối với nữ nhân của mình đều rất am hiểu.
“Được rồi, tướng công ngươi theo ta thay đồ liền qua chỗ Phù Nhi cùng nàng ăn sáng. Nhớ nhường nhịn nàng một chút.” Hoàng Dung liền cười nói. Hắn tuy không nói gì nhưng rất chu đáo.
“Ta biết a, tương lai thực sự là để ba đời trên một giường ta so với vua chúa còn sung sướng a. “ Diệp Thần không khỏi trêu trọc nói.
“Ngươi biết là tốt rồi. Nhưng tuyệt đối không muốn để Phù Nhi thương tâm. Nàng còn chưa có lớn. Nếu cần thì ta có thể hỗ trợ.” Hoàng Dung nhắc nhở nói. Ngươi chấm mút là có thể nhưng tuyệt không thể ăn a. Có ăn liền tìm đến ta là được rồi.
“Nương tử yên tâm, sẽ có chừng mực.” DIệp Thần được chỉnh tề quần áo liền hôn nhẹ một cái lên Hoàng Dung chạy mất hút đi a.
Hoàng Dung không khỏi thẫn thờ sau đó ngượng ngùng, cái tên này vừa gọi nàng là nương tử a. Thật sự cảm thấy rất vui đi à.
Tại Phù Nhi phòng nàng liền đang trước bàn trang điểm soi gương đi a. Chưa bao giờ nàng soi gương trang điểm chọn quần áo lâu đến như vậy đó. Thậm chí còn cấm cửa Đại Võ TIểu Võ a. Hai tay nàng làm đồ ăn đều vài lần bị đứt ngón tay à.
“Hắn tại sao còn chưa có đến a. Bộ quần áo này thực là chưa được đẹp đổi một bộ.” Phù Nhi xem đồ ăn trên bàn hết đứng rồi lại ngồi liền đóng lại cửa muốn thay cái khác quần áo. Lần đầu tiên cùng nam nhân hẹn có chút bối rối. Trong lòng muốn hắn đến lại muốn hắn không đến, suy nghĩ rối bời à.
“Phù Nhi ta đến a. Liền sống thoáng như vậy sao.” Diệp Thần lập tức mở ra cửa sổ nhảy vào bên trong thì liên thấy Quách Phù đang mở ra mình quần áo, trần truồng trước mặt hắn. Hai mắt chạm nhau, một tia điện soẹt qua đi à. Diệp Thần không khỏi nghi ngờ,cái này tiểu cô nương nói bữa sáng không phải là nàng đó chứ.
“Á… biến thái mau ra ngoài.” Quách Phù lập tức đỏ mặt lui về phía sau che đi thân thể hét lên. Cũng may không ai nghe thấy.
“Ân, ta đi trước.” Diệp Thần cũng không suy nghĩ lung tung liền muốn chèo ra ngoài.
“Đợi đã, không muốn ngươi đi. Đồ ngốc, không được quay đầu lại đây.” Quách Phù đỏ mặt nói.
“Được rồi, ngươi thay quần áo a. Ta không có chạy, với lại dù sao ngươi cũng không phải là muốn gả cho ta sao. Còn như vậy ngương ngùng. Sau này thế nào muốn sinh bảo bảo.” Diệp Thần không khỏi thì thầm nói.
“Ấu dâm, đồ ngốc, ngươi là đồ ngốc, chuyện đó đừng có nói trực tiếp như vậy chứ. Không được quay lại không được nhìn.” Quách Phù vừa mặc đồ vừa mở miệng nói. Nàng cũng không biết là nghĩ gì nữa a. Khi bị hắn nhìn liền có chút cảm giác khác lạ sau đó liền có chút vui vẻ sau lại có chút tức giận tiếp liền là sợ hãi à.
“Ta không có hứng thú với trẻ con còn chưa có rễ cây, yên tâm ta liền không nhìn trộm.” Diệp Thần nhún nhẹ vai nói. Thực chất là hắn không cần quay lại trước mặt hắn có cái gương nhìn vào bên trong liền có thể thấy được, hắc hắc. Hắn là chơi kiểu phũ mới quyến rũ lòng người a.
“Thật không nhìn? Tại sao lại không nhìn chẳng lẽ ta không đủ đẹp sao, thân hình cũng không đến nỗi tệ. Ngươi có thể quay lại” Quách Phù mặc xong quần áo không khỏi mặc cảm nói. Hôm nay vốn muốn hỏi nương làm thế nào trồng cây nhưng lại ngại không dám a. Nhất định tý hỏi mẫu thân.
“Ta cũng không nhìn thấy làm sao biết có đến nỗi tệ hay không a. Hay ngươi thoát tiếp một lần nữa cho ta nhìn cho thật kỹ đánh giá lại. Nếu không liền oan uổng ngươi thân hình.” Diệp Thần không khỏi cười đen tối nói.
“Được a, ngươi liền chú ý nhìn… đợi đã biến thái ấu dâm ngươi vậy mà muốn chiếm ta tiện nghi.” Quách Phù kéo ra mình dây áo liền nhận thấy có gì sai sai lập tức chỉ tay vào mặt Diệp Thần tức giận nói.
“Chiếm ngươi tiện nghi? Ta nào có a, trước sau như một nhìn cũng không có cảm xúc ta cần nhìn sao.” Diệp Thần liền vừa ăn cướp vừa la làng nói.
“Ngươi… không muốn cùng ngươi so đó. Mau ngồi xuống a, hôm nay ta vào bếp lần đầu tiên làm đồ ăn ngươi ăn thử xem chút.” Quách Phù liền mở miệng nói.
“Ăn được thật chứ?” Diệp Thần nhìn cái món ăn đầy dị dạng khác biệt lạ thưởng nghi ngờ hỏi.
“Ngươi nói vậy là sao, đồ ăn đương nhiên là nấu cho ngươi ăn tất nhiên là để cho ngươi ăn a.”Quách Phù liền ngượng ngùng nói. Nàng đi theo nương học nấu ăn liền vì hắn thích nàng mẫu thân a. Nên nàng muốn giống như nàng mẹ được hắn yêu thích.
Diệp Thần nhìn nàng vui vẻ cùng vơi các đầu ngón tay đều có chút sưng liền khồng đành lòng nhắm mắt nhấc lên đôi đũa gắp đồ ăn vào miệng. Đồ ăn vừa vào miệng DIệp Thần mặt liền nhanh thay đổi muốn nôn ra sau đó liền cố gắng nuốt trở lại. Hắn cảm giác vừa rồi mình bị cái này thủ đoạn tàn nhẫn nhất tra tấn a. Đây so với uống thuốc độc còn khổ đi à.
“Thế nào uống chút canh a.”Quách Phù liền múc cho Diệp Thần một chen canh đưa hắn hạnh phúc nói. Hắn vừa ăn đồ ăn nàng làm ha.
“Thực phải uống sao, đây là cái gì canh a, nhìn thật đặc biệt.” Diệp Thần nhìn cái này bát canh đen sì so với nước cống còn đen không khỏi nghi ngờ hỏi.
“Là ta từ sáng cho ngươi ninh canh gà đại bổ a. Rất bổ đó.” Quách Phù liền lập tức mở miệng nói.
“Vậy xem ra là không uống không được rồi. Liều mạng a.” Diệp Thần liền lập tức cho lên miệng uống một hơi, sau đó hắn cảm thấy đang lạc trôi a. Cơn phiêu thật, hắn sắp chết sao trời, cái bát canh này hắn đảm bảo chỉ đổ xuống biến vài phút sau cá liền có thể chết hết a. Thật kỳ diệu hắn còn có thể sống. Hai hàng nước mắt lăn dài trên mi hắn không biết sống thê nào đây.
“Thế nào ngươi thấy đồ ăn ta làm ngon sao. Sau này mỗi ngày ta đều muốn cho ngươi làm món ăn.” Quách Phù đỏ mặt nói, nàng là tưởng hắn cảm động quá khi ăn đồ ăn nàng làm đâu.
“Món ăn của ngươi làm quả thực là đầy sức sống a. Ta ăn vào cảm giác như muốn nhìn thấy bà nội luôn.” DIệp Thần không khỏi cười khổ nói.
“Thật vậy sao. Ngươi quá khen.” Quách Phù liền vui vẻ nhìn hắn nói.
“Đúng vậy a, ta không có nói dối bao giờ trình độ ẩm thực của ngươi đã đạt đến một trình độ đỉnh cao (tất nhiên là từ dưới đi lên, nhưng ta không nói đâu) Ngươi xem thử cớm sống, canh sống, thịt sống, cá sống, rau sống,… quả thật đầy sức sống.” DIệp Thần liền nhìn nàng thành thật nói. Đôi khi nên chọn một kết thúc buồn hơn là một nỗi buồn không bao giờ kết thúc a. Để nàng nấu ăn cho hắn có lẽ là thôi đi.
“Vậy thì đừng có ăn, không cho ngươi ăn nữa. Đồ vô cảm, ngươi không biết ta đã phải cực khô thế nào nấu ra cái này bữa ăn đâu. Đồ xấu xa, ta không muốn gặp ngươi nữa.” Quách Phù đẩy ra cái này vô tâm không hiểu phong tình người nói. Ánh mắt liền có chút nước mắt.
Nàng vì hắn mà làm những chuyện mà nàng chưa từng làm, những chuyện nàng không muốn làm. Vì hắn mà các ngón tay nàng đều bị thương, còn bị lửa khói làm sặc, còn vì hắn mà nấu đi nấu lại không biết bao nhiêu lần món ăn. Không phải vết thương nào chảy máu cũng đều đau a, có đôi khi vết thương không nhìn thấy máu mới thực sự là vết thương đau nhất.
“Ngươi vì ta nấu ăn, tại sao vậy chứ? Trả lời ta thành thật.” DIệp Thần không an ủi nàng chỉ nhẹ nhàng đặt xuống đôi đũa hỏi.
“Ta…”Quách Phù liền không khỏi cắn môi, nàng là muốn trở thành giống như mẫu thân tài giỏi a. Hắn không phải yêu thích mẫu thân sao, nàng liền cùng mẫu thân học tập à. Mặc kệ thế nào đều muốn học, chỉ như vậy hắn mới chịu để ý đến nàng.
Yêu đơn phương là rất đâu chính là như vậy khổ sở. Đặc biệt là khi bắt đầu chẳng cần ai đồng ý và lúc kết thúc cũng chẳng cần ai để ý, mỗi mình tự biên tự diễn với chính mình mà thôi.
“Vì muốn trở thành như Hoàng Dung sao?” DIệp Thần nhìn nàng liền đoán ra không khỏi thở dài nói.
“Không phải ngươi thích mẫu thân ta sao, ta sẽ học, không phải là được sao.” Quách Phù nước mắt không kìm được đêu rơi nói.
“Đừng nhầm lẫn, ta thíc Dung Nhi bởi nàng là chính nàng, ta thích ngươi cũng bởi ngươi là chính ngươi. Nếu ngươi sinh ra là một nguyên bản vậy đừng sống như một bản sao. Ta không cần một bản sao ở bên cạnh mình.” Diệp Thần vỗ nhẹ vai nàng liền đứng dạy rời đi.
“Ý ngươi là sao? Ngươi là nói thích ta.” Quách Phù nhìn Diệp Thần rời đi liền đứng dậy hỏi.
“Ta đã nói vậy sao? Chỉ là ngươi không cần phải học tập ai cả, như thế này không phải là rất tốt sao. Thời gian của con người là hữu hạn đừng phí hoài nó bằng cách sống cuộc đời của người khác. Ngày mai ta sẽ rời đi Đào Hoa Đảo, ở lại mạnh khỏe, lần sau gặp lại ngươi sẽ lại nấu cho ta được chứ. Nếu đó là người đã chê đồ ăn ngươi nấu vậy ngươi sẽ cho phép ta ngồi xuống dùng bữa chứ.” Diệp Thần không quay đầu lại nói sau đó liền nhảy ra khỏi cửa sổ.
“Ngươi nói gì vậy? Tất nhiên rồi, ta học nấu ăn không phải vì ngươi sao. Lần sau nhất định ta sẽ không để ngươi thất vọng.” Quách Phù nhìn theo hướng Diệp Thần biến mất không khỏi có chút cô đơn nói. Nàng đột nhiên nghĩ đến một số truyện mà trước đây nàng chưa từng nghĩ đến a.
Diệp Thần từ phía xa trên cành cây nhìn nàng không khỏi mỉm cười. Tiểu cô nương này đã bắt đầu học cách trưởng thành rồi. Ai cũng sẽ phải lớn cả mặc dù chẳng ai từng nhớ, nhưng có những kẻ không muốn lớn lên, mà lại thích dạy đời người khác. Như một ai đó, cũng có thể như hắn sao, một đứa trẻ trong thân hình to xác.
“Trưởng thành trở thanh người lớn sao? Thật đáng ghét mà, sao nó cứ tới vậy chứ, làm người lớn thật quá khó với mình mà. Nhưng cũng rất tuyệt thì phải.” Diệp Thần sờ sờ mình đầu tựa vào cành cây không khỏi mỉm cười nhìn trên trời cơn mưa đang rơi xuống. Mùa thu đã tới thật rồi.