Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 269: Thần điêu-ta xấu nhưng ta biết phấn đấu




Diệp Thần đi mon men tòn tèn đến đầu giường kéo lên Phùng Hằng cái tấm váy liền cười hắc hắc. Bộ ngươi đi tắm bộ cũng không định ra chắc à.
“Ây da, Diệp ca ca chúng ta đi ngủ, đi ngủ tốt a.” Phùng Hằng liền sợ hãi kéo lên mình chăn nói.
“Tiểu Hằng, ngươi đừng đánh chống lảng hôm nay ngươi cược thua ta, còn đem thân gán nợ nữa. Chưa tính là ngươi còn nói vào đây dạy ta chơi trò này sướng lắm. Hiện tại không muốn bùng chứ à.” Diệp Thần kéo ra nàng chăn vứt sang một bên bỉ ổi nói.
“Ta … đừng kéo áo ta. Ta đẹp nhưng ta không dễ dãi đâu nha!” Phùng Hằng liền lập tức mở miệng nói. Nàng chưa trở thành nữ nhân không lâu, tính ra đều chưa đến ngày liền thị tẩm hai lần mỗi lần không biết là bao nhiêu lượt. Bị chơi đến thân tàn ma dại luôn, tên này thực không biết thương hoa tiếc ngọc a.
“Tiểu Hằng, từ trước đến giờ có ai từng khen nàng đẹp chưa nhỉ.” Diệp Thần liền ghé sát đến Tiểu Hằng người ôm nàng vào lòng tránh cái này tiểu cô nương chạy thoát ra hắn lồng ngực à.
“Hình như là chưa a.” Phùng Hằng mặt đều đỏ lên ánh mắt long lanh có chút chớp chớp ngượng ngùng. Hắn là đang khen nàng đẹp sao a. Ai cũng nói là người phụ nữ luôn đẹp nhất trong mắt người mình yêu à.
“Thì nàng có được đẹp đâu mà khen.” Diệp Thần nằm ngoài dự kiến đổ một chậu nước lạnh vào trí tưởng tượng siêu phàm của Phùng Hằng trêu trọc nàng nói.
“Hứ, ta xấu thiệt, nhưng ta biết phấn đấu lắm. Còn không nói ngươi còn không phải là bị ta cua được lên giường a.” Phùng Hằng phồng mồm lên giận dỗi nói. Tên xấu xa vậy mà trêu trọc nàng, quá xấu rồi.
“Đừng giận nói xạo ngươi cho vui vậy thôi, chứ nhìn ngươi như đĩa cơm sườn bì chả hai trứng, thèm chảy nước miếng luôn, không ăn hơi phí a.” DIệp Thần sờ sờ xuống nàng đùi cười dâm tặc nói. Hắn là đang muốn ăn sạch nàng a.
“Đừng ngọ ngoạy linh tinh không cho sờ vào trong, khốn nạn. Ta nói không cho sờ.” Phùng Hằng thấy tay của Diệp Thần không yên vị mom men nàng mò đến trong quần sờ xoạng nàng cái mông không khỏi liền trừng mắt nhìn lấy hắn.
“Đừng giận, ta là đang mát xa cho ngươi a. “ Diệp Thần không ngừng cùng nàng chơi trò kích thích a. Phùng Hằng rất nhạy cảm chỉ cần hắn sờ nàng một chút, hắn muốn gì nàng đều sẽ chiều hắn a.Thời bây giờ thạch sanh thì ít lý thông thì nhiều a, hắn chỉ làm theo thời thế mà thôi.
“Đừng náo, lần này ta rất tỉnh không say. Ngươi đừng hòng muốn ngủ với ta. Ta là nữ nhi ta có quyền thất hứa. Ta đẹp mà dù làm gì đêu sẽ được tha thứ cả thôi.” Phùng Hằng mặc cho hắn sờ mó nàng những nơi tư mật kiên quyết nói. Lần nào để hắn ngủ cùng y rằng nàng mất ngủ a. Hiện tại chỗ đó đều đau còn không có khép, còn cho hắn sợ sau này liền rộng như cái hang luôn a. Với lại Dung Nhi cũng đã nói với nàng chưa có chồng mà làm chuyện này chẳng may có mang liền sẽ xấu thân hình a.
“Tiểu Hằng ngươi thực sự đinh quỵt nợ sao à. Ngươi bị ta công phá hai lần a. Phải biết Thất Bại là mẹ của thất bại kế tiếp và là bà nội của thất bại lần thứ ba a.” Diệp Thần không dừng lại sử dụng bàn tay ma quỷ tấn công vô nàng điểm yếu khiến Tiểu Hằng chẳng biết cái gì còn tồn tại luôn à.
“Đồ chơi bẩn, ngươi rõ ràng biết ta không chịu nổi còn như vậy tấn công.” Phùng Hằng ánh mắt hung hăng nhìn hắn nhưng cơ thể đều khẽ run nhìn giống như đang đối với tình nhân làm nũng vậy à.
“Có chơi có chịu a. Ai nói ngươi muốn với ta chơi.” Diệp Thần khinh thường lập tức lột ra nàng quần áo.
Phùng Hằng tầng phồng thủ bị công phá. Địch tiến rồi ra, tiến rồi lại ra, ra rồi lại tiến vào một cách dữ dội. Thời tiết ẩm ướt nhiều mưa, ngập úng tình trạng rất chi là đặc sắc. Phùng Hằng trong cơn giông bão bị tàn tạ một đời gái nát ba đời hoa luôn.
Âm thanh vang vọng của trận mây mưa vang vọng khắp phòng, tiếng kêu thất thanh xin tha của dân chúng Phùng Hằng nhưng đâu có ai thương đâu. Vì nàng nói câu Đừng… dừng lại… thật không biết là cố tình hay cố ý nữa a.
Phùng Hằng vừa nằm xuống giường chỉ nghỉ một lúc liền lại lần nữa bị kéo dậy tiếp tục trò chơi hoan lạc a. Nàng là bị hắn chơi tàn a. Nhất định lần sau không muốn cùng hắn chơi lớn, hiện tại liền phá sản luôn rồi, đừng nói là cái chai sợ liền cho vò rượu vào còn vừa nữa. Tên này hết khoan rồi lại đục đục rồi lại cày, quả nhiên là không biết thương hoa tiếc ngọc a.
Diệp Thần đang chăm sóc Phùng Hằng liền lập tức liền có tiếng gõ cửa phá rồi hai người. Diệp Thần liền đặt xuống Tiểu Hằng đi ra mở cửa a. Phùng Hằng lập tức liền vui vẻ,cuối cùng cũng có thể thoát được tên bạo chúa tàn bạo rồi à.
“Tướng công, ngươi đang bận a. Ta đi về phòng trước.” Hoàng Dung thấy Diệp Thần quần áo đều không có chỉnh tề lập tức đỏ mặt muốn rời đi. Ngu gì mà vào nhập cuộc a.
“Đợi đã a, đây là ngươi phòng. Ngươi còn định về đâu à.” DIệp Thần ánh mắt quái dị nhìn nàng nói. Muốn chạy, không có cửa đâu. Hai mẹ con cùng một giường. Bộ hắn sẽ bỏ qua sao à.
“Tướng công đừng mà. Ngươi nói sẽ không ăn hiếp ta a.” Hoàng Dung bị Diệp Thần ôm tiến vào bên trong phòng lập tức đóng cửa lại liền không khỏi sợ hãi.
“Đói thì phải ăn, khát thì phải uống, các nhà khoa học gọi nó là định luật bảo toàn tính mạng a. Ta chỉ là học tập và làm theo thôi.” Diệp Thần cưỡng từ đoạt lý nói. Ai bảo thế giới bất công a. Đàn bà có thể nhưng không muốn đàn ông thì ngược lại.
“Vậy ta đi nấu đồ ăn cho ngươi ăn.” Hoàng Dung liền tìm cách chuồn nói.
“Không cần a, tại ngươi không hiểu đó thôi ta chỉ thích ăn gái mà thôi a. Vào đây nào.” Diệp Thần liền kéo nàng vào phòng bên trong nói.
Thế là Hoàng Dung được đưa vào trong phòng tham gia quá trình phản ứng hóa học đúng nghĩa của nó. Trươc chỉ có Diệp Thần cùng Phùng Hằng là Cu cộng Cl gây ra phản ứng sai a. Hiện tại liền là phản ứng đúng Cu cộng Cl2 a hắc hắc.
Sau khi phản ứng thành công một cách mỹ mãn, Cu đã đẩy Cl, Cl hòa hợp với Cu xong thì mọi thứ liền vui vẻ. Hoàng Dung cùng Phùng Hằng hai cái mỹ nhân liền bị Diệp Thần đặt dưới thân kêu cứu liên tục đi à.
“Đến… coi vú… ý lộn … cứu tôi với.” Hai nữ kêu thất thanh nhưng không có tiếng đáp lại.
Trận chiến kết thúc, ba người nằm ôm nhau trên bãi chiến trường đi à.
“Ngươi thật là xấu xa, nhiều lần như vậy có ngày ngươi nhất định yếu thận.” PHùng Hằng liền trù ẻo nói. Hắn không yếu thận nàng liền nguy hiểm tiềm tàng đi a.
“Không thể trách ta a, chẳng qua ta thương tội nghiệp cho cha mẹ ta thôi. Già đầu mà không được ôm cháu. Có một thằng con trai mà định để khoai nó sắp mốc a.” Diệp Thần giả vờ thương cảm nói.
“Ngươi có cha mẹ sao? Ta tưởng ngươi chí nhớ mất đến cha mẹ còn không nhớ.”Hoàng Dung liền ánh mắt lườm hắn một cái nói.
“Ờ vậy hả, ta nói lộn là thương các ngươi còn trẻ mà không được bế nhi tử a. Với lại súng đạn cũng phải tàn phai theo thời gian a, vậy nên chúng ta phải tận dụng làm mới a.” DIệp Thần phát hiện ra mình hố lập tức mở miệng nói.
“Được rồi, không cùng ngươi nói đùa. Ngày kia Quách Tĩnh liền sẽ đem Quá Nhi đến Toàn Chân giáo học võ công. Ngươi cũng nên một lần đi Toàn Chân giáo một phen a. Quá Nhi không thể tiếp tục tại Đào Hoa Đảo a.” Hoàng Dung liền mở miệng nói.
“Vậy a, vậy ta cũng sẽ rời đi Đảo Đào Hoa thứ nhất liền là Âu Dương Phong cũng rời đi rồi. Tiểu Hằng nàng cũng không thể ở lại Đào Hoa Đảo được. Gặp lại cha của ngươi sẽ khiến nàng bị gây khó dễ, ta sẽ đưa nàng về chỗ của Niệm Từ.” Diệp Thần liền thành thành thật thật nói.
“Vậy cũng được đợi giải quyết xong mọi chuyện, ta sẽ đi tìm ngươi. Ngày mai ngươi qua thăm Phù Nhi một cái, ta thấy nàng với ngươi tình ý không cạn a.” Hoàng Dung liền mở miệng nói. Nàng còn không nhìn ra tâm tư nhi nữ hay sao à.
“Được liền ngày mai ta liền đi qua tìm đến nàng gặp mặt, còn bên Quách Tĩnh lẫn Kha Trấn Ác ngươi nên giải quyết dứt điểm đi. Nếu không lần sau gặp lại ta nhất định thay ngươi giải quyết chúng.” DIệp Thần liền mở miệng nói.
“Yên tâm,ta nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa.” Hoàng Dung gật đầu mở miệng nói.
Diệp Thần nhìn hai cái nữ nhân lăn ra ngủ liền không khỏi suy nghĩ một chút. Hình như Mạc Sầu môn phái Cổ Mộ nằm tại Toàn Chân giáo bên trong ngọn núi thì phải, bỗng dưng hắn có chút tò mò muốn đến đó a. Xem ra muốn trước khi Quách Tĩnh xuất phát đi trước một ngày xem xét à.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.