Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 257: Thần điêu-đợi đã hình như có cái gì đó sai sai ở đây




Bốn đứa trẻ lập tức vào vị trí của mình bắt đầu bái sư lễ. Có lẽ chỉ có Dương Quá là không phục đi a. Mặc dù đã biết họ là mình đại bá người quen nhưng thực sự hắn vẫn muốn đi theo phụ thân hắn học võ hơn à.
Không phải hôm đó ba người bị cha hắn cái gì Bích Hải Triều Sinh Khúc đánh bại sao. Hắn đương nhiên muốn học võ công thì là muốn tốt nhất võ công a.
“Cha con có thể không quỳ được không a. Trước đó ta cũng không phải không quỳ qua đi.” Phù Nhi liền mở miệng hỏi. Nàng bị cha phạt quỳ nhiều, hiện tại đều sợ hai cái này từ.
“Không được, đây là bái sư lễ là bắt buộc là quy định. Đây không phải là ngươi bị phạt quỳ mà là bái sư a, bái lạy đó. “ Quách Tĩnh thấy nữ nhi mình không hiểu chuyện liền nói.
“Vâng, thưa cha. Ta đã hiểu.” Phù Nhi liền lập tức vâng lời nói.
“Được rồi, Phù Nhi mau vào vị trí đi a. Quá Nhi ngươi cũng trở lại, ta ngồi đây ổn rồi.” Hoàng Dung liền kéo ra tay Dương Quá nhìn hai đứa trẻ liền mở miệng nói.
Bốn người lập tức quỳ xuống lạy đại sư phụ ba lạy đi à. Dương Quá liền chỉ quỳ chậm chạp, quỳ không ra quỳ đứng không ra đứng nếu tính chỉ có thể là khom người đi a. Như vậy cũng coi như là hắn bái cái này nửa sư phụ đi à.
Hoàng Dung nhìn thấy Dương Quá như vậy tiểu xảo không khỏi khẽ cười một cái. Cái tên này dạy ra cái dạng nhi tử cũng quá xảo trá đi a. Đợi một lúc liền sửa ngươi, dạy một đứa trẻ như vậy sớm muộn sẽ xa vào ma đạo.
Quách Tĩnh thì thoải mái,dù sao cũng là tập tục, hắn cũng không quan trọng có là được đi à. Đại sư phụ thì cười hà hà, cuối cùng những vị sư huynh đệ đã ngã xuống cũng có người tiếp thu truyền môn a. Thật sự là quá tốt. Mấy vị sư huynh đệ ở trên kia chết cũng có thể nhắm mắt.
“Được rồi, vậy từ nay các ngươi sẽ là đệ tử huynh muội đồng môn. Có hiểu lầm trong quán khứ đều là quên đi a, nhất định muốn hòa hợp cùng nhau đó. Quá Nhi từ nay đảo đào hoa liền là ngươi nhà, cứ thoải mái, mọi người sẽ giúp đỡ ngươi.” Quách Tĩnh nhìn mấy đứa trẻ không khỏi vui vẻ nói.
“Vâng thưa sư phụ.” Dương Quá uể oải mở miệng nói.
“Được rồi, các ngươi liền bắt đầu cùng nhau học tập võ công a. Ta sẽ dạy các ngươi, đi theo ta đi à.” Quách Tĩnh liền hài lòng mở miệng nói.
“Đợi đã, Tĩnh ca ca hiện tại mấy cái này đứa trẻ còn đang tuổi lớn. Tuy là thời cơ tốt để luyện võ nhưng ngươi nghĩ xem bảy người sư phụ tài học thực sự quá là nhiều. Nếu như ngươi tùy tiện dạy bọn chúng ắt sẽ nhiều quá mà loạn, bác mà không tinh. Đối với bọn chúng đều không có lợi, chi bằng để bọn chúng học mỗi người hai vị sư phụ tài học thế nào.” Hoàng Dung liền mở miệng ngăn lại Quách TĨnh nói.
“Đúng vậy, ta tán thành với Dung Nhi. Bọn trẻ còn nhỏ vẫn là đánh tốt căn cơ, sau này có thể từ từ học. Cứ theo ý của Dung Nhi cho bọn nó học sở học của hai vị sư phụ trước.” Kha Trấn Ác đại sư phụ liền mở miệng đồng ý nói. Thú thật thì Dung Nhi là cái Gia Cát Lượng, hắn một cái ăn nhờ ở đậu lão già, chủ nhà nói gì thì nghe vậy thôi.
“Vậy liền theo ý nàng, mỗi người các con liền học một vị sư phụ võ công a. Dù sao nhiều quá cũng không tốt, dục tốc thì bất đạt. Trong võ học đi đường vốn không có đường tắt.” Quách Tĩnh liền đồng ý mở miệng nói. Tất nhiên là phải đồng ý rồi, Dung Nhi là hắn người theo đuổi, hắn dám trái ý nàng sao.
Dương Quá không khỏi phỉ nhổ nghĩ. Cái gì mà không có đường tắt, trên đời võ công cũng không phải là không thiếu đi đường tắt đi a. Vẫn là phụ thân nói đúng, chỉ có đường tắt tiến tới mới là đại đạo, đi đường thẳng mới là tên ngu. Mà giang hồ cũng không phải không biết Quách Tĩnh dựa vào máu rắn thần dược cùng với môn võ công Cửu Âm Chân Kinh tốc thành võ công mà trở thành số một thiên hạ danh tiếng a. Hắn còn không phải là đường tắt siêu cao thủ sao.
“Được rất tốt, vậy Quá Nhi hắn từ nay liền là ta đệ tử. Huynh dạy huynh đệ tử của huynh, ta liền dạy đệ tử của ta. Ai cũng không thể đem mình võ công dạy cho người kia đệ tử. Như vậy mới là tốt cho bọn chúng.” Hoàng Dung nhìn sang Dương Quá không khỏi cười nói.
“Được,vậy ta liên dạy ba đứa trẻ còn lại. Dung Nhi nàng liền dạy dỗ Quá Nhi. Quá Nhi ngươi đi theo sư nương học nhất định muốn ngoan ngoãn.” Quách Tĩnh liền liên tục gật đầu đồng ý với Hoàng Dung. Như vậy là Dương Quá có thể làm thân với cả Dương Quá a. Trước đây hắn còn cho là nàng ghét Quá Nhi đâu, như vậy thật là quá tốt.
“Đậu má, đậu méo có xanh. Cái này bà cô già sẽ không phải là có tính toán gì đó chứ.” Dương Quá không khỏi xạm mặt lại nghĩ.
“Quách … Tĩnh ca ca, Quá Nhi là ta đệ tử muốn gọi ta là sư phụ. Các ngươi về sau cũng muốn gọi ta sư phụ không muốn gọi sư nương.” Hoàng Dung lườm Quách Tĩnh một cái. Nếu không phải là Phù Nhi còn bên cạnh nàng thực không muốn chịu cái này cục tức.
“Vâng thưa sư phụ.” Đại Võ TIểu Võ lập tức nghe lời hướng Hoàng Dung cung kính như sơn. Bọn hắn không có mù cái này là Quách Bá mẫu lắm quyền trong nhà a. Quách Sư phụ chính là chỉ muốn làm nền. Nên nghe lời ai, không nói cũng sẽ biết.
“Dung Nhi ngươi vẫn như vậy cố chấp.” Quách Tĩnh có chút không vui nói. Dù nàng không có gả cho hắn nhưng giang hồ cũng đã đồn thổi nàng là hắn nữ nhân. Còn cô gái nằm trong mộ kia, có ai biết đến nàng. Hắn cũng không phải là một mực đối với nàng rất tốt sao.
“Không phải là ta cố chấp. Mà chỉ là rõ ràng một chút mà thôi. Với lại Tĩnh ca ca chẳng qua là xưng hô chẳng lẽ ngươi không thể nhường ta sao?” Hoàng Dung liền mở miệng nói. Quách Tĩnh rất sĩ diện, thà chết cũng không muốn thừa nhận mình so đo với một nữ nhân à.
“Tất nhiên sẽ không, từ nay các ngươi cứ như thế mà làm đi nhưng mà….” Quách Tĩnh lập tức mở miệng nói. Nàng cũng không thể nói muốn cùng hắn phân rõ thế chứ.
“Vậy là được rồi, Phù Nhi còn đang đợi Tĩnh ca ca ngươi dạy võ. Mau đi dạy nàng a. Quá Nhi chúng ta đi, hôm nay ta sẽ dạy ngươi.” Hoàng Dung liền ngắt lời Quách Tĩnh nói.
“Ân,ta đỡ người.” Dương Quá lập tức liền đỡ lấy Hoàng Dung rời đi. Không khỏi trong lòng liền vui vẻ, cho cái tên đáng chết nhà ngươi dám bắt nạt nghĩa phụ ta a. Còn nói phụ thân là tà mà ngoại đạo người.
“Phụ thân ngươi lại cãi nhau với mẫu thân sao?” Phù Nhi nhìn Quách TĨnh liền mở miệng hỏi. Nếu là trước đây khi nhắc đến mấy cái này quan hệ mẫu thân cũng chỉ có chút khó chịu, cũng không có nói gì nhiều a.
“Không có, chỉ là lần này có lẽ mẹ ngươi sẽ không để ý ta một đoạn thời gian dài đâu.” Quách Tĩnh không khỏi thở dài nói.
“Tĩnh Nhi trong truyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, vẫn là cần thời gian đi, nóng vội không được việc. Được rồi mấy đứa ra sân luyện võ đi.” Kha Trấn Ác đi đến vỗ vai Quách Tĩnh thở dài nói.
Quách Tĩnh liền không cam tâm ngồi xuống ghế xong cũng thở dài. Đã hơn mười năm trôi qua từ lúc hắn quen nàng đến giờ. Một chút dung động cũng không có, dù là băng cũng sẽ tan, đá cũng sẽ mòn chẳng lẽ nàng trái tim so với đá còn cứng hay sao.
Tại bên chỗ của Hoàng Dung lúc này đây. Dương Quá đi theo nàng ra tòa nhà trên nước bày sẵn sách vở, có lẽ là nàng hay đến đây đọc sách đi. Dụng cụ đầy đủ cả à.
“Quá Nhi ngươi đi theo ta học phải tuân theo ta nguyên tắc. Nếu như ngươi phạm lỗi sẽ phải chịu phạt, đến lúc đó ngay cả phụ thân của ngươi cũng sẽ không có cứu ngươi.” Hoàng Dung liền mở miệng nói.
“Quách Bá mẫu… à không sư phụ, phụ thân ta không phải là các ngươi nói đã sớm chết sao à. Hắn làm sao có thể xuất hiện a.” Dương Quá liền không khỏi mở miệng nói. Hắn vừa nói Quách Bá Mẫu bị Hoàng Dung lườm tự nhiên lạnh thấu sương đi à.
“Chú ý ngươi ăn nói. Họa là từ miệng mà ra. Còn nữa ta và Quách Tĩnh chúng ta không thuộc về nhau.” Hoàng Dung liền anh em sky ơi nói.
“Được rồi, ngươi học nghệ theo bảy sư phụ. Ta liền dạy ngươi tài nghệ của Diệu Thủ Thư Sinh. Đống sách này ngươi hôm nay muốn đọc hết.” Hoàng Dung liền nhìn Dương Quá mở miệng nói.
“Hả? Không phải là học võ sao?” Dương Quá không khỏi uể oải nói. Cái này bà cô già là cố tình muốn chỉnh hắn mà.
“Võ công, sẽ học. Nhưng ngươi nên biết, võ công tuy cao cường, nhưng nếu như không có nghĩa, nhận giặc làm cha, bán nước hại dân. Võ công cao hơn thì có lợi gì chứ.” Hoàng Dung liền nhìn Dương Quá mở miệng nói.
“Đủ rồi, Sư phụ ngươi là đang nói đến cha ta sao. Hắn là người như thế nào ta không quan tâm, nhưng có một điều ta biết. Hắn khác ta khác, tuy không thể hắn là cha ruột của ta nhưng cũng không có nghĩa ta sẽ tôn trọng hắn. Phụ thân ta từng nói chúng ta không có quyền lựa chọn nơi mình sinh ra nhưng có quyền lựa chọn cách mình sống, dù nó có đúng hay sai, thì ta cũng có thể luôn tự hào vì lựa chọn của mình. Cách đánh giá một con người không phải là từ những thứ họ đã làm mà là những thứ họ trải qua. ” Dương Quá liền phản đối nói.
“Ngươi tự mình xem xét. Nếu như không muốn đọc hết đống này sách vậy chỉ cần ngươi có thể ngâm được một bài thơ đi. Hiện tại đang là mùa thu chỉ cần ngươi làm ra được một bài thơ. Hôm nay không cần đọc sách.” Hoàng Dung liền mở miệng nói.
“Hả? Cái này chuyện.” Dương Quá lúng túng, hắn ngâm được thơ thì heo nái cũng biết leo cây đi a.
“Cứ thế mà quyết định, ta trước tiên đi nghỉ ngơi.” Hoàng Dung lập tức rời đi trong lòng không khỏi suy nghĩ đến Dương Quá lời nói đi à.
“Dạy như vậy tiểu tử mấy cái quan niệm sai trái. Cái tên này quả thực hết thuốc chữa. Nhất định muốn dạy lại hắn tư tưởng.” Hoàng Dung không khỏi hừ nhẹ một cái. Dù sao thì cái này quan điểm của Diệp Thần đối với cả cổ đại người hay hiện đại người đều có vẻ như là sai lầm. Chữ hiếu thời nào cũng sẽ đứng đầu tiên.
Mặc dù là cái này chữ thời nào cũng chỉ là một trò cười không hơn không kém. Nhưng sẽ lại có mấy ai thừa nhận nó là trò cười. Dám hỏi trên đời ai đủ chữ hiếu cơ chứ. Cái gì tình người, cái gì còn không nghe lời trăm đường con hư.
Dù cha mẹ như thế nào cũng là cha mẹ nhưng tất nhiên đối với tất cả mọi người ai cũng vậy. Tôn trọng cùng kính trọng, hiếu kinh, hiếu thảo hay bất thứ cái gì đều không phải là thứ để cho. Mà là để người ta giành lấy, nếu muốn thứ gì thì hãy tự giành lấy nó. Nếu vấc ngã thì hãy tự đứng lên. Người nào đối xử tốt với mình thì mình tốt lại đơn giản thế thôi.
Dương Quá không có sai, Diệp Thần cũng không sai, Hoàng Dung cũng vậy. Cái sai có lẽ là thế giới này. Không phải là nhận thức, ý thức, quan niệm mà cuộc sống, con người.
“Hắt xì hơi là máy bay rơi.” Diệp Thần lúc này đang nghịch nghịch mấy bức tranh trong cái này hầm băng liền hắt xì không ngừng đi a.
“Thật không biết sẽ có cái nào mỹ nữ nhớ đến ta đâu. Ân, nhanh viết xong thư gửi về cho Niệm Từ, Nguyên Quân, còn cả Mạc Sầu mới được.” Diệp Thần liền không khỏi suy nghĩ đứng lên cầm cái này thư tịch đi tìm Dung Nhi à.
“Lạnh quá.” Bỗng nhiên có một tiếng nói nghe rất êm tai vang lên sau lưng hắn.
“Ừ thì tất nhiên là lạnh rồi. Đây là hầm băng a. Đợi đã hình như là có cái gì sai sai ở đây.” Diệp Thần thuận mồm trả lời xong liền đứng hình lại. Trong hầm băng không phải chỉ có mình hắn sao.
Nếu có người khác đi vào hắn nhất định sẽ biết. Nghĩ đến đằng sau cái xác hắn không khỏi có chút lạnh người đi à. HÌnh như tiếng nói vừa rồi từ đó phát ra a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.