Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 255: Thần điêu-quách phù tuổi thơ dữ dội




Khi mặt trời lên đến đỉnh núi thì Diệp Thần và Hoàng Dung vẫn không có hay biết yên giấc bên nhau đi à. Dù sao đêm qua Diệp Thần phải thuần phục một con thú còn phải làm nguôi cơn giẩn tiểu huynh đệ, vất cả ghê gớm lắm.
Tại phòng khách Đào Hoa đảo lúc này mọi người đều đã đang tụ tập đầy đủ đi a. Đều chuẩn bị bái sư học nghệ đi à. Tuy nhiên vẫn là đang đợi Hoàng Dung đi a.
“Ta nói tại sao bá mẫu vẫn còn chưa có đến đi à.” Đại Võ liền mất kiên nhẫn nói.
“Cái này mẫu thân ta đi đường vất vả muốn ngủ thêm một giấc không phải là không được, chẳng lẽ còn muốn hỏi ý kiến hai huynh đệ nhà ngươi.” Phù Nhi liếc xéo cái này Đại Võ khiến hắn lập tức không dám cằn nhằn à.
“Ê Phù Muội, ta rõ ràng không có nói cái gì đi a. Đều là đại ca nói. Với lại ta nghĩ Quách bá bá cùng với Quách bá mẫu đều là ngủ cùng phòng đâu chứ?” Tiểu Võ lập tức mở miệng nói. Hắn không nói thì thôi đã nói thì liền đúng chỗ hiểm đi à.
“Ta cũng rất tò mò a. Tại sao phụ thân lại không cùng với nương ngủ a.” Quách Phù cũng không có nghĩ ra nói.
“Các ngươi nói cái gì chuyện đâu, trẻ con không hiểu chuyện thì đừng có nói. Yên lặng chút coi, Tĩnh Nhi chúng ta đợi thêm một chút nữa đi a.” Đại sư phụ là người trong cuộc còn không rõ Quách Tĩnh và Hoàng Dung ở giữa quan hệ sao à. Liền ra mặt bãi bình đi a.
Nhưng thú thật cái này đệ tử hắn yêu Hoàng Dung lại cùng với nàng nô tỳ thân như tỷ muội cùng làm việc đó còn bị phát hiện quả thực là nghiệt duyên a.
“Trẻ con không hiểu chuyện, thật đáng bi ai.” Dương Quá chỉ đứng một bên thở dài nói. Cái này Quách Phù liền cứ như vậy bị lừa gạt từ nhỏ đi a. Quá đáng thương rồi.
“Ngươi nói cái gì hả? Ngươi lớn hơn bọn ta sao?” Đại Võ Tiểu Võ đột nhiên muốn sinh sự nói.
“Ta chỉ nói một lần người nào điếc không nghe thấy thì người đó giáng mà chịu. Còn việc ta lớn hơn các ngươi không ta không biết nhưng kỹ viện có cô nương nào ta đều sờ qua đều nếm qua, hai cái huynh đệ các ngươi chắc ngay cả tay nữ nhân cũng chưa động đi à.” Dương Quá lập tức nói bóng nói gió. Có lẽ việc này phải cảm ơn phụ thân a.
“Dâm tặc, mới có mấy tuổi ngươi vào kỹ viện thì làm ăn được cái gì. Tiểu tử ngươi còn dám bảo chúng ta điếc, có tin hay không chúng ta đánh ngươi phù mỏ à?” Đại Võ Tiểu Võ lập tức mở miệng tức giận nói nhưng hai bọn họ thực sự đố kỵ đi à.
“Đánh nhau? Làm như ta sợ hai người các ngươi. Với lại, không làm được bộ không thể cầm, không thể sờ không thể liếm sao? Giỏi thì nhào vô, lại đây. Bố mày lại sợ mày quá cơ ý.” Dương Quá lập tức khinh bỉ khiêu khích nói. Chỉ bằng hai tên chuột nhắt võ công không đến nơi liền muốn cùng hắn đánh lên. Bộ cho hắn theo phụ thân học võ công là học chay sao.
“Ngươi…” Đại Võ Tiểu Võ lập tức nóng tính thì bị Quách Tĩnh ngăn lại đi à.
“Đủ rồi, các ngươi đừng cậy nhiều bắt nạt Quá Nhi, hắn ở đây so các ngươi trẻ tuổi từ nhỏ cô đơn, không có ai dạy dỗ, một số lời hắn không tự chủ nói ra, không thể nhường hắn một cái sao à. Còn Quá Nhi ngươi còn nhỏ đừng nói mấy chuyện như vậy, trước đây không có người dạy ngươi từ nay chú ý một tý Phù Nhi con đi gọi mẹ con dạy đi a.” Quách Tĩnh lập tức mở miệng nhưng rõ ràng là bênh lấy Dương Quá, dù sao cũng là hắn cũng là nghĩa đệ của mình để lại cốt nhục a.
Thực chất thì hắn không được phép vào phòng của nàng đi à. Một lần hắn đi vào không biết bị Hoàng Dung giận đến mức độ nào đi.
“Coi như ngươi may mắn tiểu tạp chủng.” Đại Võ cùng Tiểu Võ không khỏi chửi một câu.
“Tiểu tạp chủng mắng ai?” Dương Quá lập tức mở miệng nói.
“Tiểu tạp chủng mắng ngươi a.” Đại Võ Tiểu Võ liền mở miệng.
“A, thì ra hai cái tiểu tạp chủng mắng ta.” Dương Quá liền vỗ bụng cười nói.
“Ngươi…” Đại Võ Tiểu Võ sửng cồ lên như hai chó điên đồng dạng.
“Các ngươi náo đủ chưa hả? Có tin hay không ta đánh cả ba các ngươi. Ta đi kêu mẫu thân, các ngươi còn cãi nhau liền coi chừng bổn cô nương đó. “ Quách Phù liền lập tức mở miệng ngăn cản.
Ba người lập tức im lặng lại đi à. Quả nhiên là ngàn lời thầy nói không bằng một câu gái kêu a.
Quách Phù lập tức rời đi đến mẫu thân nàng phòng đi à.
“Mẫu thân ngươi dạy sao? Mau mở cửa cho ta a.” Quách Phù vừa gõ cửa vừa gọi.
“Uhm là Phù Nhi, tướng công ngươi mau chốn đi a.” Hoàng Dung lập tức liền mở miệng giục hắn dậy đi à.
“Từ từ đừng vội chết tiệt thật.” Diệp Thần hôm qua vẫn đút như ý kim cô bổng tại thủy liêm động ha. Nàng nhanh như vật rút ra hai người liền có chút thốn đến rốn đi à. Hoàng Dung điểm nhẹ vài huyệt tránh ra đau nhức phát ra liền vội vàng đạp xuống Diệp Thần đi à.
“Quần của ta, quần của ta a.” Diệp Thần bị Hoàng Dung vô duyên vô cớ bị đá xuống dưới giường liền tỉnh cả ngủ mặc vội vội vàng vàng tìm quần áo nhưng tối qua quá điên loạn, hiện quần áo vứt đây còn chẳng biết nữa đi. Thế là hắn cứ trần như nhộng a vội vàng lấy cái khố che vào.
“Ta đi mở cửa nhân lúc này ngươi mau trốn đi a.” Hoàng Dung liền đứng dạy kéo tạm bộ đồ mặc vào liền đi ra ngoài quay người lại nói.
“Đâu mất rồi, chốn còn nhanh hơn thỏ đi à.” Hoàng Dung nhìn xung quanh không thấy Diệp Thần hình bóng lập tức liền an tâm đi ra mở cửa đi à.
“Mẫu thân ngươi làm gì mà lâu vậy a. Có cái gì mùi trong phòng mà tanh vậy à. Mẫu thân hôm qua ngươi không có tắm qua sao à.” Quách Phù đi vào bên trong phòng liền ngửi thấy cái gì mùi đi à. Liền lập tức mở miệng hỏi.
“Ây, đúng vậy a. Hôm qua mệt quá liền quên. “ Hoàng Dung lúng túng thừa nhận nói. Hôm qua nàng có tắm đi a, nhưng tốt hơn vẫn là thừa nhận chẳng lẽ nói là đại chiến tối qua làm ra hương vị sao à. Hay nói Diệp Thần đổ sửa lên người của nàng a.
“Mẫu thân người mau đi tắm rửa đi a. Thật là nhớp đi à.” Quách Phù liền mở miệng nói.
“Được, ta liền đi là được rồi, hôm nay là ngày thu đồ đệ ngươi đi bảo họ đợi ta một chút.” Hoàng Dung liền muốn đuổi khóe đi Quách Phù nói.
“Không cần a, ta ở đây đợi mẫu thân luôn đi a. Dù sao ở đó toàn nam nhân cùng nhau nói chuyện chán chết đi à.” Quách Phù lập tức đi đến phía giường Hoàng Dung ngồi xuống đi à.
“Oái cái gì vật a. Còn có máu thật là nhớp.” Quách Phù tay động xuống giường lập tức thấy ướt ướt tay đi à.
“Cái này có vị thật ngon a. Là bột sắn dây sao à. Có chút vị ngọt a.” Đưa lên trên lưỡi Quách Phù nhẹ nhàng nếm thử một cái đi à. Thật sự vãi cả ngon, tác thở dài. Ôi tuổi thơ thật dữ dội a.
Hoàng Dung không khỏi mặt đỏ lên chín tầng mây a. Đó là vừa rồi nàng cùng Diệp Thần vội vàng tạo thành hai người hỗn hợp nước tình yêu. Hiện tại nữ nhi liền cho lên miệng nếm thử còn khen ngon không phải là đùa chứ.
“Tối qua ta liền ăn chút chè mà thôi. Phù Nhi đừng có nếm, nó không sạch.Nếu ngươi thích khi nào ta chúng ta cùng ăn.” Hoàng Dung lập tức mở miệng kéo ra nữ nhi tay tránh nàng tiếp tục nếm.
“Mẫu thân không công bằng a. Ngươi hôm qua vậy mà ăn mảnh không có rủ Phù Nhi à. Có đồ ăn ngon lại ăn một mình.” Quách Phù liền giận dỗi nói.
“Phù Nhi ngoan không loạn động.”Hoàng Dung mặt không khỏi càng lúc càng đỏ, nhớ lại hôm qua Diệp Thần cho nàng nếm sữa, nàng có uống nhiều thật a.
“Còn có máu a, mẫu thân ngươi là đến kỳ sao.” Quách Phù lập tức liền mở miệng hỏi.
“Ân đúng a, đúng a.” Hoàng Dung không thể nói là hôm qua mình lần đầu tiên được đi.
Bỗng nhiên từ trên trời có một cái tấm khố liền bay từ trên trời xuống đụng chúng Quách Phù mặt đi à. Hoàng Dung không khỏi liền biến sắc, cái này không phải là Diệp Thần khố hay sao à.
“Ngươi làm cái gì vậy a.”Hoàng Dung trừng mắt nhìn lên trần nhà.
“Xin lỗi không cố ý, thật không cố ý.” Diệp Thần liền chỉ có thể ánh mắt xin lỗi từ trên trần nhà nhìn nàng, hắn vốn đối với cái này mặc đồ không chuyên a, với lại lúc nãy vỡ vội được cái khố nên mới thế. Đừng nói mặc khố với hắn kêu hắn cởi còn được à.
“Cái này là cái gì a, mùi vị cũng thật ngon à. Giống trên giường mùi vị a. Đã thế cái khăn này mùi hương.” Quách Phù thấy trên tấm vải có cái nhớt nhớt liền lần nữa nếm thử hương vị đi à.
“Phù Nhi cái này là mẫu thân khăn lau miệng tối qua a. Thật sự không muốn cái gì cũng nên bỏ vào miệng như vậy.” Hoàng Dung liền cười khổ nói.
“Nhưng nó mùi vị thực ngon a. Với lại cái này mùi hương dù không dễ chịu nhưng không hiểu sao lại hấp dẫn ta a. Nương có phải hay không ta bị bệnh à. Với lại cái này chiếc khăn hình như hơi kỳ lạ a.” Quách Phù liền mở miệng nói.
“Thật là khăn a. Ngươi xem mẫu thân còn lau cho ngươi nhìn.” Hoàng Dung liền đỏ mặt liền lấy cái khố chô lên mồm lau, nhưng cái còn dính tại trên khố chất lỏng bám vào miệng nàng liền bị nàng một chỗ liếm sạch nuốt vô bụng phi tang chứng cứ đi a. Diệp Thần không khỏi bội phục a, quả nhiên là nữ gia cát, phi tang chứng cứ nhanh như vậy, nghĩa bất dung thân a.
“Nhưng… ta vẫn cảm thấy cái gì đó sai … ấy mẫu thân ngươi làm gì vậy a.” Quách Phù liền mở miệng lập tức bị Hoàng Dung đẩy ra khỏi cửa đi à.
“Ân, hôm nay mẫu thân muốn tắm một mình. Ngươi đi báo với bọn họ đợi ta a.” Hoàng Dung liền đóng cửa lại mở miệng nói. Vừa rồi trước mặt nữ nhi, còn cho nữ nhi nếm thử nàng quả là cái người mẹ tồi tệ a.
Bị đẩy ra ngoài Quách Phù cũng chỉ có thể một mình phụng phụi rời đi à. Diệp Thần cũng từ trên trần nhà liền lập tức hạ xuống đi à. Vừa rồi thực sự quá nguy hiểm đi a.
“Tướng công vừa rồi ngươi là muốn hại chết ta sao.” Hoàng Dung liền mở miệng tức giận nói.
“Không có a, mà Dung Nhi ngươi định cùng với Phù Nhi cùng một chỗ ăn thật sao à.” Diệp Thần dâm tặc nhìn nàng nói.
“Mơ tưởng ngươi đánh ai chủ ý đều được không cho phép đánh Phù Nhi chủ ý. Oái ngươi làm cái gì.” Hoàng Dung liền trừng mắt nói lập tức bị Diệp Thần nhấc lên.
“Thì đi tắm a. Người ta gọi là tắm uyên ương à. Với lại ngươi vừa tự điểm huyệt giảm cơn đau hiện tại liền hết hiệu lực đi a. Còn có thể đi được sao.” Diệp Thần nhìn thấu nói.
“Tại sao cái gì ngươi cũng biết vậy?” Hoàng Dung liền người khắp thân đau nhức nhìn Diệp Thần không khỏi thừa nhận nói.
“Tại tác giả bảo thế.” Diệp Thần liền cười mở miệng nói. Thực chất là hắn tại hầm băng học được từ sách đi à.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.