Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 239: Thần điêu-diệp thần giúp đả thông kinh mạch




Diệp Thần cùng cái lão già không đâu liền ngồi xuống xem Dương Quá bệnh tình để xem hắn rốt cuộc như thế nào đâu à. Tự nhiên ngất đi thật là hù chết người được không.
“Quá Nhi ngươi sao vậy không được chết, con của ta còn chưa làm được chuyện lớn sao có thể chết được chứ.” Cái này lão già lập tức lo lắng bắt đầu kiểm tra tình trạng thân thể con trai.
“Đúng a, ta chưa thấy ngươi làm được chuyện lớn, ta toàn thấy ngươi làm lớn chuyện không à. Chết xàm như vậy mất mặt ta quá.” Diệp Thần không khỏi thở dài nói.
“Tốt quá không sao rồi, hắn chỉ là bị bổ quá nhiều mà thôi. Ta nói ngươi làm phụ thân kiểu gì cho hắn ăn cái gì bổ như vậy nội lực dồn lại, hắn còn là một đứa trẻ thế nào chịu được. Nếu hắn mà chết ngươi lấy đâu ra con trai đền cho ta.” Cái này lão già lập tức thở dài trống nạnh nhìn Diệp Thần.
“Ngươi điên à, nhà thì nghèo lấy cái gì đại bổ cho hắn ăn chứ, ta không ăn mảnh đã là may rồi. Chẳng lẽ là hai con chim điêu sáng nay sao.” Diệp Thần nhớ đến hai con chim điêu sáng nay bọn họ nướng ăn cả xương suýt không còn nghĩ. Hắn linh khí thịch một chút nội công như muối bỏ biển vốn không cảm thấy gì nhưng Quá Nhi thì liền khác đi à. Dù sao mấy con điêu này tại đào hoa đảo ăn không ít dược thảo còn đã khai trí, đương nhiên là đại bổ hàng đi a.
“Bây giờ thì liền giúp hắn đả thông kinh mạch tương lai ắt có thành tựu không hề nhỏ.” Lão già lập tức mở miệng nói.
“Vậy ngươi liền giúp hắn đi a.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Ân, ta cũng định sẽ làm nhưng lại không được a, hắn ăn quá nhiều chất đại bổ trừ khi có hai người giúp mới có thể làm được à.” Lão già lập tức nhìn sang Diệp Thần phía nói.
“Không phiền phức như vậy đi à. Vẫn là để ta giúp hắn là được.” Diệp Thần liền lười biếng nói. Kiếm bên cạnh khúc gỗ đi tới.
“Ngươi muốn làm gì vậy à.” Lão già sững sờ nhìn. Cái này là đang chơi sao.
“Đả thông kinh mạch a.” Diệp Thần liền dùng gậy đập lên người của Dương Quá, tội nghiệp thằng bé bị bạo hành trẻ em.
“Đợi ta một chút, ta cũng muốn chơi.” Lão già lập tức kiếm cây gậy điên điên khùng khùng đi tới cùng Diệp Thần đánh đến. Dương Quá cũng may ngất đi, hắn mà tỉnh lại lúc này liền kêu khóc thất thanh mất.
“Không được rồi, như vậy hình như khơi thông hơi chậm. Ngươi tránh sang một bên nào.” Diệp Thần ẩn ra lão già lập tức bê lên Dương Quá ném lên trời đá như đá cầu đá vậy.
“Sang đây a, ngươi không muốn chơi mảnh, ta cũng muốn chơi.” Cái này điên điên khùng khùng lão già lập tức mở miệng nói.
“Vậy liền bắt lấy đi à.” Diệp Thần lập tức như rô nan đi nhô trên sân cỏ truyền cho cái này lão già hai người cứ truyền đi truyền lại một lúc rồi liền ra một góc ngồi. Tác thấy Dương Quá cũng tội nhưng thôi cũng kệ.
Dương Quá lằm ở trên sàn người bị đánh đều đau nhức lên luôn nhưng kỳ lạ có vẻ như hắn không chết còn đắc kỳ ngộ đi à, cơ thể các kinh mạch đều được khơi thông ra một cách kỳ lạ, hiện tại muốn luyện võ công đều so với trước nhanh hơn đi à.
“Ta nói lão già,ta có chuyện muốn hỏi nhưng không biết có nên hỏi chuyện mà ta muốn hỏi hay không? Nhưng ta rất muốn hỏi chuyện mà ta sắp hỏi.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Ai có rảnh dịch hộ ta cái coi ngươi nói cái giống ôn gì vậy trời, mưa mới có ngày thôi, mà úng cái não rồi hả? Hỏi gì hỏi đại đi! “ Lão già không khỏi nhức đầu nói. Hắn khùng nhưng hắn đâu có điên đâu trời, chơi chữ nhau chắc.
“Ta hỏi ngươi ngươi rốt cuộc tên gì?” Diệp Thần liền mở miệng hỏi. Cái lão già này nội công không bình thường mà thường thì không tầm phào.
“Ta tên ta cũng không còn nhớ nữa. Ngươi có biết ta là ai không?” Lão già này liền lập tức mở miệng nói.
“Ta biết chết liền, nhưng ta biết ngươi nghèo so với hai cha con ta còn nghèo đi à. Trước đây ngươi có lẽ là rất nổi danh giang hồ báo lá cải đi à.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Sao ngươi biết hay vậy.” Cái này lão già liền mở miệng hỏi.
“Không có gì ta đoán bậy đoán bạ trúng tùm lum tùm la thôi.” Diệp Thần nhún vai nói.
“Giỡn nhây quá không có vui.” Lão già lập tức mở miệng nói. Liền đi sang một bên xem con trai đang ngủ say đi à.
“Ta nói ngươi tên gì a. Dù sao ngươi cũng là phụ thân ta con trai à.” Cái này lão già lập tức mở miệng hỏi.
“Nếu ngươi đã thành tâm muốn biết thì ta sẽ trả lời! để đề phòng thế giới bị phá hoại, để bảo vệ hòa bình thế giới, ta đại diện cho những nhân vật phản diện, đầy khả ái và ngây ngất lòng người. Ta là Diệp Thần.” Diệp Thần liền hào hứng nói. Tác lộn rồi thằng này muốn nghỉ việc đi chơi pokemon go à. Cái này là của pokemon đội hỏa tiễn mà lộn tiệm rồi cha ơi. Diệp Thần bộ ta mượn sài đỡ không được à.
“Ngươi dài dòng quá đó định khi dễ mù chữ à. Ta nói cho ngươi biết văn vẻ của lão cũng rất hay đó à.” Lão già lập tức tự ái nói. Nó có cái lời giới thiệu hay hơn mình vậy cà.
“Được vậy ngươi nói đi à.” Diệp Thần khinh bỉ nói.
“Vậy chơi với ta một trò chơi thế nào. Con trai đều ngủ ta đều chán.” Lão già tính khí thất thường sán lấy ôm lấy Diệp Thần nói.
“Chơi thì chơi nhưng không có ôm ấp nha, người khác nhìn vào lại nói ta lợi dụng người già không nơi nương tựa mắng ta, tội lắm.” Diệp Thần liền cảnh cáo nói.
“Được vậy ta đố ngươi, tiền anh đây không thiếu.” Lão già liền mở miệng nói.
“Nhưng nhiều thì anh đây không có.” Diệp Thần liền trả lời nói.
“Đèn nhà ai người đó sáng.” Lão già không chịu thua nói.
“Vợ của thằng nào thì thằng đó ngán.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Chim khôn lựa cành mà đậu.” Lão già liền đó tiếp.
“Bướm khôn bướm đậu trên đầu con chim.” Diệp Thần nhún vai trả lời.
“Ngươi vậy mà cũng trả lời được sao. Được thử câu này nếu ngươi trả lời được liền đó ta. Con bọ cạp cạp con bọ cạp, cạp rồi lại bò, bò rồi lại cạp.” Lão già liền đắc ý nói.
“Anh tiểu thương thương chị tiểu thương, thương đúng chỗ tiểu mà tiểu đúng chỗ thương!” Diệp Thần liền cười trả lời nói.
“Vậy mà cũng được, ngươi đó đi.” Lão già lập tức nói.
“Trăng tròn lồng lộng bóng lồng hoa, ta dài dặng dặc biết lồng ai?” Diệp Thần liền cười tủm tỉm nói.Dằng Dặc bằng cằng că… à mà thôi.
“Thôi ta không chơi nữa ngươi ăn gian quá, đi ngủ.” Lão già nghe xong lập tức mở miệng nói nhảy đi ngủ.
“Vậy ta là người thắng đúng không à.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Ngươi thắng, đừng làm ồn nữa đi ngủ.” Lão già thấy Diệp Thần quẫy hắn liền co người che đầu nói.
“Ân ta biết mà ta đẹp trai nhưng ta đâu có ngu.” Diệp Thần liền đắc ý nói.
Lúc này tại phía bên chỗ của Hoàng Dung, bọn họ liền đi ở tại nhà trọ qua đêm, vui là Lý Mạc Sầu cũng chưa có ra khỏi thành đi à. Họ chỗ cùng một chỗ mà ngồi ăn không cùng bàn đi à. Ai ăn người đó hết việc cũng chăng sờ mó nhau.
Quách Tĩnh vì không sơ múi được miếng lòng nào liền muốn đi nhà tắm rình coi Hoàng Dung tắm nhưng không được vì nàng đã lường trước đi nơi khác tắm quả nhiên là gia cát lương phiên bản nữ nhân bình dân phong cảnh đi à.
“Chết rồi, Võ Tam Nương nàng rời đi rồi, Đại sư phụ, Dung Nhi.” Quách Tĩnh cầm trên tay thư lập tức lo lắng nói.
“Nàng trong thư nói là muốn đi tru du giang hồ để tìm hung thủ, tuy hai người không phải là có tình cảm mặn nồng nhưng cũng có phu thê mười năm tình cảm liền muốn chúng ta giúp nàng chăm sóc hai đứa nhi tử đợi nàng trở về đi à.” Hoàng Dung cầm thư thở dài nói. Muốn tìm được hung thủ là một chuyện nhưng quan trọng là người này không phải là nàng có thể đánh bại được không à.
“Vậy phải làm sao đây, chi bằng đưa hai đứa trẻ về Đào Hoa Đảo ngươi thấy thế nào?” Quách Tĩnh liền mở miệng nói.
“Theo ta Tĩnh ca ca ngươi nên nhận hai đứa trẻ làm đệ tử đi a. Dù sao cha ta cũng không thích người lạ vào hắn đảo, ngươi làm như vậy có thể dạy họ thành tài càng có thể quang minh chính đại đưa họ về đảo.” Hoàng Dung liền mở miệng nói.
“Được, cứ như vậy quyết định đi.” Quách Tĩnh làm sao có thể từ chối đâu. Người đẹp đã nói là chỉ có chuẩn, khi nàng yêu cầu chỉ có hai lựa chọn một là cho cuộc tình ra nghĩa địa hai là giữ nó tại vị trí của nó nên đứng đi a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.