Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 233: Thần điêu-diệp thần đến lục gia trang




“Lý Mạc Sầu, ngươi rốt cuộc là muốn đi đâu a?” Diệp Thần liền không khỏi mở miệng hỏi.
“Ta muốn đi đến Lục gia trang giết người. Ngươi đừng đi theo ta tránh cho thấy cảnh ta giết người lại thấy kinh hãi.” Lý Mạc Sầu liền đe dọa nói.
“Đến Lục gia trang cùng đường a, cùng đường a.Ta vừa lúc cũng muốn đến đó thăm người chúng ta liền đi cùng nhau tốt.” Diệp Thần liền thành thật nói.
“Vậy sao? Nếu như vậy đuổi được ta rồi hẵng tính đi.” Lý Mạc Sầu ném lại Diệp Thần cùng con lừa lập tức chạy thoát. Tên này rõ ràng là muốn đuổi theo nàng đi thăm người chỉ là cái cơ mà thôi đi à. Có lẽ lúc này Hông Lăng Ba đệ tử của nàng cũng đang tại Lục Gia trang náo loạn đi à.
“Xa như vậy xem ngươi còn có thể hay không đuổi tới đi à.” Lý Mạc Sầu dừng bước lại quay lại phía sau nhìn một cái không khỏi mỉm cười. Khinh công Cổ Mộ phái so với nổi danh về khinh công Toàn Chân giáo còn cao cường, nàng không tin không thoát được tên này.
“Ngươi đang nhìn cái gì vậy hả?” Diệp Thần không biết từ lúc nào đứng bên cạnh nàng nhìn về phía xa xem xét. Như đang tìm ai đó.
“Oái, ngươi vậy mà đến được đây. Rốt cuộc ngươi thuộc môn phái nào a. Còn con lừa này vậy mà cũng có thể mang đến được kỳ lạ.”Lý Mạc Sầu không khỏi ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía trước hai người dò hỏi.
“Biết làm sao được trong từ điển của ta không có gì gọi là không thể đi a.” Diệp Thần liền phồng lỗ mũi thổi lớn.
“Ta khuyên ngươi đừng có lại theo ta Lục gia trang, nếu ngươi nghĩ ngăn ta giết người ta lập tức sẽ không do dự giết ngươi. Lúc đó đừng trách ta vô tình.” Lý Mạc Sầu không có cách nào làm gì được cái tên đáng chết này đành phải mang lên hắn. Chỉ mong hắn không làm gì ảnh hưởng đến việc trả thù của nàng đi à.
“Ta nói ngươi tại sao muốn giêt Lục gia trang vậy? Bộ có thù oán rất sâu sao à.” Diệp Thần liền lập tức mở miệng hỏi.
“Thù oán? Năm đó hắn nói có thể vì ta làm tất cả, còn lừa ta xuống núi cùng hắn giao du. Hắn còn nói chỉ cần thích một người khác là có thể quên đi cái người trong mơ, lừa ta để đạt được Cổ Mộ võ công,đã thế còn muốn ta thân thể.Ta thấy hắn cũng là mình người ái mộ liền không khỏi dạy cho hắn một chút. Sư phụ phát hiện ra vì thế mà đuổi đi ta. Xong hắn cũng ném ta, lần này ta đến là muốn huyết tẩy tất cả.” Lý Mạc Sầu liền mở miệng nói.
“Ngươi không phải thích cái tên Lục Triển Nguyên của Lục gia trang thật chứ à.” Diệp Thần dò hỏi nói.
“Ngươi điên sao, hắn võ công không được ngoài cái miệng lưỡi ra chính là cái gì cũng bình thường. Chẳng qua ta muốn trả thù năm đó hắn khiến ta không nhận được sư môn truyền thừa. Với lại chỉ có như vậy ta mới có thể đối với sư phụ đã mất cảm thấy bớt lỗi lầm.” Lý Mạc Sầu không khỏi thở dài nói.
“Ngươi không thích hắn vậy là tốt nhất tránh thêm phiền phức việc.” Diệp Thần liền gật đầu nói.
“Ngươi ý là sao?” Lý Mạc Sầu liền mở miệng hỏi.
“Giết hắn chứ làm gì nữa. Nữ nhân của ta cũng để hắn sơ múi sao à. Hiện tại thì tốt rồi ngươi liền thay ta giết hắn. Với lại ta cũng cần đến đó thăm một người nữa. Ngươi sẽ chỉ giết mỗi tên đó đi à.” Diệp Thần liền lập tức trả lời.
“Ngươi muốn đến thăm ai vậy? Nữ nhân sao à.” Lý Mạc Sầu liền mở miệng tò mò hỏi. Cái tên xú mặt đen này cũng có người thích sao.
“Đúng là nữ nhân, nàng là Hà Nguyên Quân chắc ngươi cũng biết đi à.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Hà Nguyên Quân, ngươi bịa chuyện cũng quá tốt đi à. Ai không biết Hà Nguyên Quân là Lục Triển Nguyên thê tử, còn chưa nói là tên biến thái Võ Tam Thông ái nữ, tuy nhiên Võ Tam Thông cũng chính là yêu nàng đi à, ngươi đừng có nói sẽ muốn cắm sừng hắn đi à.” Lý Mạc Sầu không khỏi mở miệng nói.
“Cắm sừng, đúng a. Võ Tam Thông ngươi không cần lo lắng hắn sẽ không xuất hiện còn Lục Triển Nguyên hắn cũng không phải sớm chết trên tay ngươi sao à. “ Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Vậy ngươi trước ngươi nói ta là ngươi bạn gái chẳng lẽ đều là bịa chuyện sao. Đàn ông các ngươi chính là như vậy bạc tình ta đã sớm biết.” Lý Mạc Sầu liền không khỏi mở miệng nói.
“Ngươi sai a, ngươi chính là bạn gái ta còn nàng là nữ nhân của ta. Ta nói đàn ông vốn rất tham lam. Ta không phải là cái gì người tốt chính vì vậy ta thích nhất là bắt cá hai tay.” Diệp Thần liền mở miệng nói. Các ngươi dù một cái ta cũng tuyệt đối không có bỏ qua được đi à.
“Có gì khác nhau sao, đa tình chăng hoa. Lần này đến đó đánh nhau ngươi chỉ cần không cản trở ta là tốt lắm rồi. Nhìn ngươi chắc ngay cả người chết còn chưa thấy ra à.” Lý Mạc Sầu không khỏi khinh bỉ nói.
“Người chết quả thực chưa thấy qua nhưng mỹ nữ thấy qua không ít.Ân, đợi chút ta đi rửa mặt cái.” Diệp Thần liền mở miệng cười nói.
“Ta mới không đợi ngươi. Cứ tự lo lấy đi.” Lý Mạc Sầu lập tức chạy mất, Diệp Thần ở lại phía sau liền lắc đầu. Chạy khỏi hắn ngươi có thể hay sao à, vẫn là đi thay đồ trước tìm ra nàng đối với hắn quá đơn giản đi à.
Tại Lục gia trang lúc này đây.
“Lục Triển Nguyên ngươi đứng lại cho ta chẳng phải ngươi nói chỉ cần ta không thích, ngươi nói ta bất cứ lúc nào đều có thể rời khỏi đây sao à. Hiện tại Lý Mạc Sầu đã đánh tới cửa ngươi còn không để cho chúng ta rời đi sao.” Hà Nguyên Quân lập tức mở miệng nói.
“Ngươi không thể rời đi. Nếu như ngươi đi liền đê nữ nhi ở lại nàng la họ Lục không phải họ Hà.” Lục Triển Nguyên liền mở miệng nói. Hắn tuyệt không thể để hai mẹ con nàng rời đi a. Thứ nhất sống bao nhiêu năm cùng Hà Nguyên Quân hắn không có thích nàng thì quả thật hoang đường đi à.
Thứ hai là phía sau nàng gia thế quả thực là để hắn trợ lực rất lớn hắn để cho nàng rời khỏi vậy có mấy người sẽ đến giúp hắn giải vậy. Dù có chết cũng không thể chết một mình đi.
“Ngươi dùng nữ nhi uy hiếp ta.” Hà Nguyên Quân nhìn nữ nhi của mình không khỏi đau lòng nói. Đã hơn hai tháng qua nàng thực muốn rời khỏi nhưng đều không có được đi à. Nàng không thể bỏ rơi mình nữ nhi a. Còn chưa tình mình chất nữ Trình Anh đi.
“Ta không có uy hiếp ngươi. Chỉ là nàng là ta nữ nhi ta không thể để ngươi đưa nàng đi được.” Lục Triển Nguyên lập tức không biết xấu hổ nói. Đến cuối cùng người hắn yêu vẫn chỉ là chính hắn mà thôi đi à.
“Nương ngươi đừng đi khỏi cha được không? Chúng ta là một gia đình a.” Lục Vô Song thấy vậy không khỏi mở miệng cầu xin nói.
“Nữ nhi có một số chuyện ngươi còn nhỏ không hiểu được a. Mau theo ta rời đi nơi này, chúng ta cũng không cần giấy hưu thê mau theo ta rời đi a.” Hà Nguyên Quân ngồi xuống nắm tay mình con gái nói.
“Ngươi không thể đi ngươi vẫn là ta thê tử nếu ngươi đi rồi, tìm ra hắn thì sao hắn cũng sẽ không chấp nhận cũng một người có gia thất như ngươi đâu. Còn mang theo nữ nhi nữa ngươi nghĩ hắn sẽ cần ngươi sao. Bao nhiêu năm trôi qua ngươi nghĩ nhan sắc mình còn được như trước sao à.” Lục Triển Nguyên không cho nàng rời đi nói.
“Hắn sẽ đồng ý ta tin hắn nhất định sẽ đồng ý.” Hà Nguyên Quân lập tức kiên định nói nhưng trong mắt không khỏi liền có phần hoang mang. Hắn có hay không đồng ý nàng quả thực cũng không biết đi à.
“Ngươi thực nghĩ vậy sao. Trong lòng ngươi rõ hơn ai hết hắn sẽ đồng ý sao không bao giờ đừng tự lừa mình nữa đi. Hai người các ngươi mau nhanh lên ngăn phu nhân lại tuyệt đối không cho nàng rời khỏi.” Lục Triển Nguyên lập tức ánh mắt đầy lửa nói.
Hai tên người hầu lập tức tiến lên lập tức bị hai cây ngân châm đánh tới vào người lập tức hóa thành băng vỡ vụn ra.
“Các ngươi ai cũng không cần chạy nữa. Bởi hôm nay là các ngươi tử kỳ.” Một cái nữ nhân trẻ tuổi lập tức cầm kiếm xuất hiện.
“Ngươi không phải Lý Mạc Sầu ngươi là ai? Tại sao biết Băng Phách Ngân Châm.” Lục Triển Nguyên nhìn cái này cô nương liền mở miệng hỏi.
“Cửu Mẫu cô ta đang mặc là Cửu Mẫu đồ đi a.” Trình Anh lập tức phát hiện ra nói.
“Ta nói mấy người các ngươi đằng nào cũng chết a, nữ trang sức cùng quần áo đẹp như vậy vẫn là để ta sử dụng cho đỡ phí không phải sao à. Lục Triển Nguyên kỳ hạn đã đến cũng nên nộp mạng a. Ta Hồng Lăng Ba đại đệ tử của sư phụ sẽ lấy đi mạng sống của các ngươi.” Hồng Lăn Ba lập tức mở miệng nói. Phi ra thanh kiếm đến phía của Hà Nguyên Quân muốn lấy nàng tính mạng trước tiên à.
Lục Triển Nguyên cũng lập tức xông lên nhưng liền bị vài đường kiếm đánh gục xuống đất đi à.
“Phế vật a, quả như sư phụ nói ngươi chỉ là một cái phế vật nhưng ngươi yên tâm ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ để lại cho sư phụ ta. Nhưng bọn họ ta liền lấy đi trước.” Hồng Lăng Ba lập tức nhổ nước bọt quay người nhìn sang Hà Nguyên Quân cùng họ nữ nhi nói.
“Không được.” Lục Triển Nguyên lập tức dùng kiếm đâm tới nhưng liền bị đá bay.
Đúng lúc này liền có một cái nữ nhân xông đến, đó liền là Võ Tam Nương đi a. Hồng Lăng Ba lập tức cùng nàng dằng co nhưng Võ Tam Nương dù sao cũng tính là Nhất Đăng đại sư cái đồ đệ nửa cái võ công liền có thể dễ dàng đánh bại được Hồng Lăng Ba khiến nàng lùi lại.

“Không biết người phương nào vừa xuất hiện chẳng lẽ liền muốn gây chuyện đối nghịch với Xích Luyện sơn trang sao.” Hồng Lăng Ba không đánh lại liền mở miệng nói.
“Trong mắt của ta Xích Luyện sơn trang chẳng là cái gì cả.” Võ Tam Nương liền mở miệng nói.
“Vậy cứ đợi xem khi sư phụ ta đến đây mạng các ngươi đều sẽ được tính một phần.” Hồng Lăng Ba lập tức dùng khinh công rời khỏi. CŨng không có ai dám đuổi theo nàng đi à.
“Nghĩa mẫu ngươi sao lại đến đây a.” Hà Nguyên Quân lập tức liền đi đến phía trước mở miệng nói.
“Đại Võ Tiểu Võ mau vào đây. Nguyên Quân hai đứa nhỏ là nhi tử của Võ Tam Thông a. Hắn đã biến mất, ta nghĩ hắn là muốn đến tìm ngươi a. Dù sao hắn cũng yêu ngươi như vậy a. Lần này ta đến là muốn lôi hắn trở lại đi à.” Võ Tam Nương liền thở dài nói.
“Nghĩa mẫu thực xin lỗi. Chuyện của mười năm trước đều là lỗi tại ta. Với lại nghĩa phụ cũng chưa từng có ghé qua đây à.” Hà Nguyên Quân thành thật xin lỗi nói. Nghĩa phụ thích mình chuyện này nàng cũng biết nhưng liền không có chấp nhận a.
“Không phải lỗi tại ngươi a. Năm đó ta cũng đã xem hắn như vậy thay thế. Hắn không thích ta, ta cũng hiểu được. Nhưng ta thật không nghĩ ngươi là hắn nghĩa nữ cũng là ta nghĩa nữ hắn vậy mà lại yêu ngươi. Đều là do trời trêu ngươi a. Chúng ta đều là người mệnh khổ.” Võ Tam Nương liền gật đầu nói. Nàng sống cùng hắn đã rất lâu từ lúc được nhận nuôi đến giờ, nói không có chút tình cảm quả thực là không phải không có à. Với lại đều có nhi tử đây là mối ràng buộc rất lớn đi à.
Lục Triển Nguyên nhìn hai người ánh mắt không khỏi có chút lập lóe có vẻ như hắn có chuyện gì đó đang muốn giấu hai người đi à.
Lúc này tại trên đường đời lạc lối, Diệp Thần đang đi đến chỗ Lý Mạc Sầu, trên người nàng có mùi hương mật ong rất thơm a. Chỉ cần trong một trăm mét trở lại hắn có thể dễ dàng tìm được nàng đi à. Trong lúc đi tìm Lý Mạc Sầu Diệp Thần liền dừng lại tại trước một cái ngôi nhà đề chữ Lục gia trang. Nàng không có vào đây a. Rốt cuộc là đã đi đâu. Diệp Thần liền lẻn vào Lục phủ bên trong trước tiên vẫn là thăm Hà Nguyên Quân a. Còn Lý Mạc Sầu nàng chẳng phải đến giêt Lục Triển Nguyên sao vậy hắn liền đi tìm Hà Nguyên Quân là được à.
Một mũi tên trúng hai con chim a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.