Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 42: Có người giả bộ (1)




- Đêm nay sẽ đi ư? Đại sư, ngài không ở lại thêm mấy ngày nữa sao?
- Sao mới ở có mấy ngày đã muốn đi rồi?
Nghe đại sư nói sắp rời đi, mọi người đều sốt ruột, gấp gáp hỏi.
Kể từ rất lâu rồi Thiên Huyền thành mới có được một vị Giám bảo sư ghé qua. Thế nhưng hắn chỉ mới ở mấy ngày mà đã muốn rời khỏi đây rồi?
- Ta còn có chuyện quan trọng cần làm!
Mặc Dương đại sư nhướng mày, cả người đều toát lên khí chất thanh cao, phong độ của những người tài, chuyên làm việc lớn:
- Thế này đi, ta sẽ đổi năm người thành mười người vậy. Nói cách khác, hôm nay ta sẽ giúp mọi người xem xét mười bảo vật! Mọi người cũng biết, khi Giám bảo sư kiểm tra bảo vật cũng không phải là việc dễ dàng gì. Mỗi lần làm như vậy sẽ rất tổn hao tinh thần, vì vậy kiểm tra mười bảo vật chính là khả năng cao nhất của ta rồi...
- Đại sư yên tâm, chỉ cần ngài giúp ta chọn được bảo vật tốt, ta nhất định sẽ trả tiền công...
Một người trung niên đứng trong đám người la lên.
- Đúng vậy, chúng ta sẵn sàng trả tiền đền đáp!
- Chỉ cần đại sư giúp ta chọn bảo vật, ta nguyện ý cho đại sư một số tiền bằng với số tiền mua bảo vật đó.
Không ít người đi theo cũng hô lên.
Dựa theo những “thành tích” mấy ngày trước của Mặc Dương đại sư, mọi người đều hiểu được, chỉ cần là đồ vật do hắn chỉ, chắc chắn nó sẽ có giá gấp đôi trở lên so với số tiền đã bỏ ra mua. Do đó chỉ cần hắn có thể giúp đỡ, chỉ dẫn bọn họ mua được đồ thật, trả tiền thù lao cũng là chuyện hiển nhiên.
- Hừ!
Mặc Dương đại sư phất mạnh tay, nhướng mày, cất cao giọng nói uy nghiêm, cao ngạo cắt ngang lời mọi người:
- Mặc Dương ta học cách giám định bảo vật không phải vì tiền tài. Giúp các vị xem xét bảo vật cũng không phải vì tiền tài! Nếu ta muốn kiếm tiền thì cần gì phải giúp các người, chỉ cần ta tự mình mua bảo vật rồi bán ra, chẳng phải sẽ kiếm được nhiều tiền hơn sao?
- Ồ!
Đám người nghe vậy vội im bặt.
Mặc Dương đại sư nói không sai, bản thân hắn có khả năng giám định. Nếu tự mình mua bảo vật đem đi bán thì nhất định sẽ còn kiếm lời được nhiều hơn nữa.
- Sở dĩ ta đồng ý giúp mọi người phân biệt đồ vật là bởi vì sự nhiệt tình và quý mến của mọi người ở đây khiến ta cảm động! Chứ đối với ta, tiền tài chỉ là thứ phù du. Tiền... muốn bao nhiêu có thể có bấy nhiêu nhưng tình nghĩa lại là một thứ vô giá không có gì so sánh được!
Mặc Dương đại sư chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm nghị, cao quý khiến mọi người vô cùng kính trọng và ngưỡng mộ:
- Ta đã từng hứa sẽ giúp mọi người phân biệt bảo vật. Đó là vì tình nghĩa, chứ không phải vì tiền bạc. Nếu như ai còn nhắc đến tiền thì đừng tới tìm ta nhờ giám định nữa!
- Đại sư nói rất đúng, chúng ta sai rồi!
- Đại sư đừng giận, đại sư quả là người nhân đức, chúng ta tự thấy xấu hổ vì không bằng ngài.
- Đời này ta chưa từng phục ai nhưng hôm nay ta thực sự phục đại sư rồi!
..................
Nghe xong những lời đại sư nói, đám người trước đó la lớn đòi trả tiền thù lao đều cảm thấy hổ thẹn.
Nhìn người ta đi? Rồi nhìn lại bản thân mình xem...
Có thể so sánh được sao?
Bởi vậy người ta đã là đại sư, còn mình vẫn là hạng người bình thường không đáng nhắc tới.
Mặc Dương đại sư nói tiếp:
- Nhưng trước khi giúp mọi người phân biệt bảo vật, ta xin nói trước một điều. Giám bảo sư chỉ có thể giúp tăng xác suất tìm kiếm được bảo vật lên cao hơn, chứ ta không đảm bảo 100% rằng ai cũng có thể mua được bảo bối tốt.
- Đại sư à, chuyện này tất cả chúng ta đều biết. Cược bảo giống như một trò chơi hên xui, tuy nhiên mắt nhìn của đại sư khẳng định tốt hơn nhiều so với chúng ta.
- Chúng ta tin tưởng nhân phẩm của đại sư, cũng tin tưởng con mắt nhìn đồ của ngài.
- Quy tắc ở đây mọi người đều hiểu rõ. Giám định bảo vật đâu có chuyện chính xác được 100%, chỉ cần đại sư chỉ điểm, chúng ta tin nhất định có thể mua được thứ tốt.
................
Mọi người vây quanh la lớn.
- Nếu mọi người đã tin tưởng Mặc Dương như thế, vậy ta cũng sẽ cố gắng hết sức, không biết vị nào cần ta giúp đỡ lựa chọn đây?
Mặc Dương đại sư nhìn quanh.
- Ta!
- Ta...
Mặc Dương đại sư vừa dứt lời, vô số người liền giơ tay, phấn khích nhảy loạn lên.
Giám bảo sư quả thật là người không tầm thường, mọi cử động của hắn đều có thể khiến vô số người phải điên cuồng theo.
- Được, vậy chọn ngươi!
Mặc Dương đại sư vừa chỉ tay, một người trung niên, bụng phệ liền đi ra từ trong đám người, vẻ mặt hắn còn đang sững sờ như không thể tin được rằng mình đã được chọn. Hắn vui mừng nói:
- Là ta, là ta thật sao?
- Đúng, chính là ngươi!
Mặc Dương đại sư gật đầu, khẽ mỉm cười, vẻ mặt thanh cao nhìn về phía người trung niên.
- Đa tạ đại sư!
Người trung niên hưng phấn, liên tục nhảy lên, đôi mắt tràn đầy hi vọng nhìn ông lão đứng trước mặt mình:
- Xin hỏi đại sư, ta nên mua cái nào đây?
- Để ta xem thử!Mặc Dương đại sư hất cao ống tay áo, chậm rãi đi thẳng về phía trước, tà áo tung bay không dính một hạt bụi nào, ánh mắt hắn ta nhìn lướt qua các bảo vật trên đài.
Dõi theo hành động của hắn, mọi người đều thấp giọng nói khẽ với nhau. Bọn họ không dám nói lớn vì sợ làm hắn mất tập trung.
Chỉ một lát sau, Mặc Dương đại sư liền dừng lại, sờ tay lên một bảo vật trong đó, xem xét rất kỹ. Sau đó không biết hắn đã dùng bí thuật (1) gì mà cơ thể khẽ run lên một chút, sắc mặt tái nhợt.
- Được rồi, ngươi có thể mua cái này, ta vừa dùng bí thuật để kiểm tra, cái này có giá trị không nhỏ.
Mặc Dương đại sư quay đầu.
- Cái này sao?
Ánh mắt người trung niên sáng lên, hắn vội nhìn kỹ đồ vật kia.
Đó là một bảo vật rất lớn, bị nham thạch bao trùm dày đặc bên ngoài, nhìn giống như một viên đá lâu năm vậy.
Loại bảo nối này rất khó để làm sạch sẽ. Hơn nữa với kích thước to lớn thế kia, muốn làm sạch được bảo vật có chiều cao hơn một người thế này cũng cần ít nhất là một, hai ngày.
- Ừm!
Mặc Dương đại sư gật đầu.
- Nếu đại sư đã chỉ cái này, vậy ta sẽ mua nó.
- Người trung niên kia liên tục gật đầu, nhìn về phía người bán hỏi:
- Bao nhiêu tiền?
- 5 vạn đồng tiền vàng!
Chủ quán cược bảo đi lên phía trước.
- 5 vạn sao?
Người trung niên sững sờ.
Đây là một con số không hề nhỏ, dù số tiền tiết kiệm của hắn để dành được không ít nhưng nếu mua cái này thì chắc phải tiêu hết số tiền đó.
Một giáo viên cao cấp như Thẩm Bích Như, tiền lương thu nhập mỗi tháng cũng chỉ mới có 1.000 đồng tiền vàng. Thế nhưng giá trị cái này lại đến 5 vạn, con số này chính là tổng cộng thu nhập trong nhiều năm của nàng rồi còn gì.
- Mua đi, cái này là do đại sư chỉ điểm. Nếu ngươi không mua vậy ta sẽ...
Thấy hắn do dự, một người trong đám đông vội hét lớn.
- Đúng đó, đồ vật mà đại sư đã chỉ khẳng định không bao giờ sai. Mặc dù bây giờ bỏ ra 5 vạn, nhưng đến lúc làm sạch nó rồi, không chừng giá trị lên đến 100 vạn thì sao? Vậy lúc đó là phát tài rồi...
- Mấy lần trước, thứ đại sư chỉ dẫn đều là những bảo bối nhỏ, lần này vừa ra tay lại là món đồ lớn như vậy, ngươi thật sự rất may mắn đó...
Nhiều người la lớn.
- Được, ta mua!
Sau một lát do dự, người trung niên cũng gật đầu đồng ý, hắn nhanh chóng lấy tiền ra đưa cho người bán.
- Được rồi, đến người thứ hai nào!
Người trung niên vừa mua bảo vật xong, Mặc Dương đại sư giống như cũng vừa khôi phục lại sức khỏe, nhìn xung quanh một lượt.
- Ta!
- Ta...
Đám người còn lại đều vội vàng giơ tay, ngay cả chủ quầy mà hắn vừa giúp đỡ giải quyết vấn đề về “phong độ đàn ông” lúc trước cũng ở trong đó. Hắn ta đang cố giơ tay thật cao, vừa hưng phấn vừa hi vọng mong được đại sư chọn trúng.
- Chọn ngươi vậy!
Mặc Dương đại sư tiếp tục chọn ra một người nữa. Đó là một lão nhân ăn mặc sang trọng, nhìn sơ qua đã biết đó là người có nhiều tiền.
Giống với lần thứ nhất, đại sư nhanh chóng nhìn các bảo vật trên đài một lượt sau đó chọn ra một bảo bối.
- 8 vạn đồng tiền vàng!
Bảo vật này đắt tiền hơn nhiều nhưng lão nhân kia lại không hề do dự, lập tức lấy tiền ra mua nó.
- Cái này... không phải là cái bình do thợ thủ công cấp bậc một ở hầm lò phía nam luyện chế ra sao? Tám vạn đồng tiền vàng?
Thấy bảo vật mà Mặc Dương đại sư chọn lựa cho lão nhân kia, Trương Huyền liền giật mình.
Những bảo vật khác hắn chưa từng thấy, cũng không dám xác định nhưng cái bình này hắn mới vừa xem xong. Cái bình này mặc dù lớn, lại chỉ là cái bình rỗng vô dụng, ngay cả 1 đồng tiền vàng cũng không đáng... làm sao lại đến 8 vạn được?
- Cái này... đại sư sẽ không nhìn lầm chứ...
Trương Huyền khó hiểu, nhịn không được liếc nhìn vẻ mặt chính nghĩa của vị đại sư kia. Đột nhiên trong đầu chấn động một cái, một quyển sách cũng chậm rãi xuất hiện.
Bên trên cuốn sách đó viết hai chữ:
- Mặc Dương!
- Chẳng lẽ hắn ta đang sử dụng võ kỹ sao?
Theo đặc điểm của Thiên Đạo Đồ Thư Quán, Trương Huyền biết, nếu đối phương không dùng võ kỹ thì không có cách nào tạo ra sách được. Chẳng lẽ lúc này hắn đang sử dụng võ kỹ ư?
Trong lòng vốn đang thắc mắc, nên Trương Huyền cũng không chờ lâu mà mở sách ra xem.
- Cái này... cái này...
Xem đến phía dưới sách, khóe miệng Trương Huyền khẽ giật, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ.
***
(1) Bí thuật: Phép thuật riêng, đặc biệt, bí mật mà chỉ có người luyện và một số ít người nữa biết đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.