Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 231: Nói thừa quá nhiều (1)




Đối với loại nước thuốc do Dương sư điều chế ra, hắn ngay cả một phần vạn lòng tin cũng không có. Nhưng giống như lời đối phương nói, nếu như không nghĩ ra được biện pháp khác, vậy lão tổ này sợ rằng ngay cả ba phút cũng sống không nổi.
Dù sao cũng là sắp chết, còn không bằng thử một lần!
Bất kể nói thế nào, vị Dương sư này cũng thành công trị cho thê tử của Lăng Thiên Vũ và đám người Đỗ Mạc Hiên, cho dù hành động của hắn trong nửa ngày qua vô cùng không đáng tin cậy, có phần khiến người ta giống như hòa thượng sờ không thấy tóc, cũng là hy vọng duy nhất.
Qua mười lần hít thở, hắn cắn răng một cái:
- Được, ta thử xem!
Chỉ có thể xem ngựa chết thành ngựa sống.
Lúc này quả thật không biện pháp gì tốt.
Đưa ra quyết định, Thẩm Truy bệ hạ cắn răng một cái cầm bình ngọc trên bàn, đi vài bước đến trước mặt lão tổ.
- Lão tổ, đắc tội...
Hắn lấy thìa cạy miệng ra, đổ nước thuốc xuống.
- Ô ô...
Tuy rằng Thẩm Hồng lão tổ đều sẽ chết bất cứ lúc nào, trên thực tế còn có có chút ý thức. Cảm nhận được nước thuốc bị cứng rắn rót vào, hắn thiếu chút nữa khóc ròng.
Chuyện lúc trước, hắn cơ bản đều nhìn thấy ở trong mắt. Hắn biết hành động của vị Dương sư tìm tới cuối cùng này, trong lòng đầy uất nghẹn.
Hắn lại đường đường là lão tổ của Thiên Huyền vương quốc, cường giả siêu cấp địa vị so được tôn kính hơn quốc vương bệ hạ. Nước độc còn chưa có trải qua kiểm nghiệm lại lấy tới... để cho hắn làm thú thử thuốc! Hơn nữa còn là thử nghiệm loại độc dược một khi có sai lầm, lại chết ngay lập tức...
Mạng của ta thế nào lại khổ như vậy. Muốn sống yên ổn cũng không dễ dàng. Muốn chết yên ổn, cũng không được...
Rất nhanh, nước thuốc trong bình ngọc đã được Thẩm Truy bệ hạ cứng rắn rót đến trong miệng Thẩm Hồng lão tổ.
Khụ khụ!
Chỉ thấy Thẩm Hồng chớp mắt, thân thể giãy dụa vài cái, lại không có động tĩnh gì nữa.
- Lão tổ...
Sắc mặt Thẩm Truy bệ hạ nhất thời trắng bệch, lui về phía sau mấy bước, thất thanh khóc rống lên.
Thất bại sao?
Không chỉ lão tổ là nền tảng của Thiên Huyền vương quốc, quan trọng hơn chính là ân tình và quan hệ máu mủ chém không đứt với hắn!
Gọi Thẩm Hồng là lão tổ, thật ra chính là quốc vương bệ hạ hai đời trước, gia gia ruột thịt của hắn.
Gia gia ruột thịt lúc này tự nhiên chết ở trước mặt của hắn, hơn nữa còn là bị hắn cứng rắn rót thuốc mới chết. Trong lòng hắn khổ sở thế nào, có thể tưởng tượng được.
- Nếu nước thuốc dễ điều chế như vậy, độc sư cũng lại không đáng giá rồi...
Lưu Lăng lắc đầu, nhìn về phía Trương Huyền cách đó không xa:
- Dương sư, tuy rằng không sử dụng thuốc, Thẩm Hồng cũng sẽ chết, nhưng hắn thật sự chết dưới nước thuốc của ngươi. Chắc hẳn là xem như ngươi giết người!
- Giết người?
- Không sai. Nước thuốc là do ngươi điều chế ra, cũng theo lệnh của ngươi nói, rót hết vào. Hiện tại người đã chết, không phải trách nhiệm của ngươi thì là trách nhiệm của ai?
Ánh mắt Lưu Lăng sáng ngời nhìn qua.
- Dương sư, ngươi không phải rất có lòng tin về nước thuốc sao?
Thẩm Truy bệ hạ cũng nhìn qua, ánh mắt mang theo sự chất vấn.
Ta nghe lời ngươi nói, mới rót hết cho lão tổ uống. Lúc này thì hay rồi, vừa rót hết người liền chết...
- Trách nhiệm của ta?
- Không sai, Thẩm Hồng là nền tảng của Thiên Huyền vương quốc, hiện tại chết ở dưới nước thuốc của ngươi. Không bằng ngươi lại thay thế hắn trấn thủ ở đây, xem như là bồi thường cho bọn họ đi!
Lưu Lăng nói.
Thật ra hắn cũng biết, không rót nước thuốc, Thẩm Hồng cũng chắc chắn phải chết. Hắn cố ý nói như vậy, mục đích chính là vì điều này.
Thẩm Hồng có tác dụng lớn nhất là trấn thủ vương quốc, khiến cho rất nhiều thế lực không dám rục rịch. Nếu hắn đã chết, chỉ cần vị Dương sư này đáp ứng lưu lại, hiệu quả khẳng định càng mạnh hơn so với hắn còn sống.
Thậm chí Thiên Huyền vương quốc còn có thể nhảy lên một cái, thăng cấp trở thành vương quốc nhị đẳng, hoặc nhất đẳng.
- Trấn thủ nơi này?
Trương Huyền lắc đầu:
- Không có khả năng!
Hắn dự định chờ Thẩm Truy bệ hạ tìm tới bí tịch Thông Huyền cảnh, lại rời đi. Canh giữ ở chỗ này sao?
Đùa kiểu gì vậy!
- Không có khả năng? Lẽ nào Dương sư ra tay không những không có cứu sống Thẩm Hồng, trái lại hại chết hắn, lại không có một chút hối hận và xấu hổ nào?
Lông mày Lưu Lăng nâng lên.
- Hại chết? Ngươi suy nghĩ quá nhiều... Ta còn tưởng là chuyện gì lớn!
Trương Huyền mỉm cười:
- Yên tâm đi, có ta ở đây, muốn chết làm gì có thể dễ dàng như vậy được!
Nói xong hắn bước hai bước đi tới phía trước Thẩm Hồng lão tổ đang nằm, giơ bàn tay lên, một tai đánh tới.
Bốp!
Âm thanh vang dội.
Khụ khụ!
Ngay sau đó, tiếng ho khan vang lên lần nữa. Chỉ thấy Thẩm Hồng đã không còn nhúc nhích, lại phun ra một ngụm nước thuốc, chậm rãi mở mắt.
- Điều này...
Tất cả mấy người đều choáng váng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.