Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Chương 3: Trời cao biển rộng




Một lúc lâu sau trong điện im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, cuối cùng Thanh Hùng mở miệng nói: ” Hồng Tuấn, ta phân phó con đi làm ba việc. Cha con nuôi dưỡng con mười hai năm nay, ba việc này, con có thể coi như hoàn thành tâm nguyện cha con không?”
Hồng Tuấn nhìn Trọng Minh, rồi lại nhìn Thanh Hùng, lại nhìn Trọng Minh, cuối cùng gật đầu nói: “Nếu đã nói như vậy, con sẽ đi.”
Thanh Hùng đưa ra một phong thư, nói rằng: “Địch Nhân Kiệt khi còn sống có lập một phủ quan, gọi là Đại Đường Khu ma ti. Con đem theo phong thư này, đến Khu ma ti đưa tin, điều tra xem ai là kẻ thù đã hại chết Khổng Tuyên, thân phụ con, đây là chuyện thứ nhất.”
Hồng Tuấn ngẫm nghĩ, hỏi: “Kẻ thù là ai?”
“Ta không biết.” Thanh Hùng đứng dậy, giữa những ngón tay hiện ra một chiếc Khổng Tước Linh bằng ngọc bích, đưa cho Hồng Tuấn. “Thân phụ con đã từng là người như nào, ở Trường An trải qua ngày tháng ra sao, hắn hận ai yêu ai, cùng ai có ơn, cùng ai có thù, chúng ta đều không biết, cũng không nói được điều gì. Chỉ có con tự đi tìm đáp án thôi.”
Hồng Tuấn chần chờ một khắc, tiếp nhận Khổng Tước Linh.
“Bốn thanh Trảm Tiên Phi Đao ngày trước đã đưa cho ngươi.” Trọng Minh giơ tay ném ra một tập sách tranh, còn nói “Hiện giờ Trường An đã thành nơi yêu tộc hoành hành, thượng yêu trong tập tranh này đều có thể giết.”
“A”, Hồng Tuấn tiếp được, mở tập tranh ra, thấy toàn yêu quái, một chữ cũng không hiểu.
“Ngươi cầm ngược rồi.” Trọng Minh nhắc nhở.
Hồng Tuấn lập tức lật ngược tập tranh lại, giả bộ nghiêm túc mà xem, ánh mắt không ngừng liếc trộm Trọng Minh ngồi trên cao kia, Trọng Minh lại không nhìn hắn.
“Địch Nhân Kiệt là ai?” Hồng Tuấn thấy Trọng Minh sắc mặt dịu đi một chút liền hỏi.
“Là một người.” Trọng Minh trả lời, “Trước kia là bằng hữu của cha ngươi, cũng đã mất sớm.”
“Khu ma ti chủ quản việc thu phục yêu ma.” Thanh Hùng giải thích, “Hiện giờ yêu tộc ở Trường An cùng Diệu Kim cung là tử địch. Về sau con gia nhập cứ nghe theo bọn họ là được. Nếu có thể đuổi được Yêu Vương đang chiếm cứ Trường An, ngày sau ta và cha con có thể sẽ đến nhân gian cùng với con.”
“Thật vậy ư?” Hồng Tuấn bỗng nhiên ngẩng đầu.
“Ta nói lúc nào cơ?” Trọng Minh nhăn mày, hướng Thanh Hùng lạnh lùng nói.
“Hai trăm năm trước.” Thanh Hùng chậm rãi đi lại trong điện, “Diệu Kim cung cùng Thiên Ma thánh địa nổ ra một hồi tranh đấu, cuối cùng…”
“Không cần nói cho nó biết.” Trọng Minh ngắt lời, “Nó không có khả năng làm được.”
Thanh Hùng đáp lại: “Nó cũng là con ngươi, là người của Diệu Kim cung!”
“Không cần nhiều lời!” Trọng Minh tức giận.
“Con sẽ đánh bại Yêu Vương.” Nháy mắt trên gương mặt Hồng Tuấn hiện lên ý cười, nói, “Đây là việc thứ hai đúng không? Một lời đã định!”
“Liền tính đem Hắc Giao kia bằm thây vạn đoạn.” Trọng Minh cơ hồ nghiến răng nghiến lợi mà nói, “Ta cũng sẽ không về lại nhân gian, đừng có uổng phí tâm tư, tự đưa tiễn cái mạng nhỏ của mình đi!”
Hồng Tuấn: “…”
“Còn mặt dây chuyền này.” Thanh Hùng nói tiếp, đặt mặt dây chuyền trong tay Hồng Tuấn giải thích. “Sau này con đến Trường An, tìm một người gọi là Trần Tử Ngang, nói cho hắn biết đây là Nhiên Đăng… Thôi, cũng không cần nói cho hắn biết, con cứ như thế này trước mặt hắn mở ra…”
Dứt lời, ngón tay thon dài của Thanh Hùng nắm lấy mặt dây chuyền, một đạo chú văn sáng lên, tự động ly khai, khối thủy tinh kia chậm rãi bay lên.
“… Ở trước mặt hắn đem khối thủy tinh kia bóp nát.”
Hồng Tuấn vẻ mặt kinh ngạc, hỏi: “Sao lại làm vậy?”
“Đây là Tâm Đăng mà Huyền Đô Côn vương[1] giao cho ta.” Thanh Hùng nói, “Người thừa kế phải là người Trần gia ở nhân gian. Hai trăm năm trước do một sai sót, mà dẫn đến một sự cố nhỏ khiến Tâm Đăng không thể nào nhập vào người của Trần gia… Đây là thời điểm vật về chủ cũ, con cứ phá vỡ khối thủy tinh, Tâm Đăng liền tự động nhập thể.”
“Kẻ phàm nhân kia còn sống hay không cũng còn chưa rõ.” Trọng Minh cười nhạt.
“Chết rồi cũng không quan trọng, phàm là hậu nhân của Trần gia, đều có thể kế thừa.” Thanh Hùng nói. “Tóm lại, con chỉ cần tìm được người thừa kế Tâm Đăng này, đem đạo quang bên trong giao cho hắn, cùng hắn kết bạn, là chuyện thứ ba. Xong xuôi ba việc này, con sẽ được trở về Diệu Kim cung, cha con cũng không tự dưng đuổi con xuống núi.”
“Được” Hồng Tuấn thận trọng nói, “Trong vòng một năm con sẽ hoàn thành ba việc này rồi trở về.”
Trọng Minh lại cười nhạt.
“Trong cơ thể ngươi có Ngũ Sắc Thần Quang của Khổng Tuyên.” Trọng Minh nhịn không được nói, “Đủ để tự bảo vệ mình, trong tay lại có Trảm Tiên Phi Đao, giết người sát yêu. Tuyệt không có vấn đề gì. Ta nuôi ngươi mười hai năm nay, dẫu sao cũng là một hồi duyên phận, nếu không hỏi ngươi điều này Thanh Hùng sẽ trách ta không niệm tình nghĩa… Suy nghĩ cho kỹ…”
Miệng Hồng Tuấn hơi hé ra, nhìn thẳng Trọng Minh. Trọng Minh lại chuyển ánh mắt nhìn hắn, từng câu từng chữ rõ ràng:
“Trong Diệu Kim cung này, ngươi muốn cái gì thì chọn lấy. Phàm là chính ngươi nói ra, ta đều cho ngươi.”
Ánh mặt trời chiếu vào trong viện, rải rác giữa hai người, ở cửa sổ trên mái nhà mây trắng như tuyết, trời xanh như nước hồ.
Hồi lâu, Hồng Tuấn rốt cuộc trả lời: “Con muốn cha… Người xuống núi giúp con được sao?”
Trọng Minh im lặng thật lâu, đứng dậy, đi đến một bên.
“Không được.” Hắn quay  lưng về phía Hồng Tuấn, thủy chung không xoay người.
“Người nói chọn cái gì đều cho con.” Hồng Tuấn cười nói, “Con chọn người.”
“Đừng có náo loạn.” Thanh Hùng ngắt lời, “Hồng Tuấn đây là cho con.”
Thanh Hùng đưa cho Hồng Tuấn một bọc hành lý. Hồng Tuấn đón lấy buộc lên lưng, chậm rãi hướng phía Trọng Minh tiến đến. Trọng Minh không quay đầu nhìn hắn, xoay người đi đến bậc thềm thiên điện. Hồng Tuấn dừng lại, Trọng Minh nói: “Đừng nói nữa, đi đi.”
Hồng Tuấn im lặng trong chốc lát, nói: “Kia không có.”
Hồng Tuấn xoay người, mất mát mà rời khỏi thiên điện.
“Giống Khổng Tuyên năm đó y như đúc.” Thanh Hùng thở dài.
Thanh âm Trọng Minh đã khàn khàn, bả vai hơi hơi phát run, nói rằng: “Nó là nó, Khổng Tuyên là Khổng Tuyên. Mấy năm nay ta đã buông bỏ rồi, ngươi lại chưa từng buông.”
Thanh Hùng ngẩn ra.
Hồng Tuấn vác theo túi hành lý, nương theo con đường quanh co của núi Thái Hành chậm rãi đi xuống, sau lưng hắn cá chép kia một bước lại một bước nhảy lên, đuổi theo.
“Điện hạ! Điện hạ ——!” Cá chép yêu thở hồng hộc, nói, “Tại sao lại không chờ ta?”
Hồng Tuấn quay đầu, mới nhớ ra nó.
“Sao ngươi lại tới đây?” Hồng Tuấn nói, “Mau trở về! Trở về! Cha ta nói nhân gian rất hung hiểm …”
“Thanh Hùng đại nhân dặn ta đi theo ngươi.” Cá chép đặt mông ngồi xuống tảng đá ven đường, lắc lắc cái đuôi mà hỏi, “Ngươi có biết Trường An đi hướng nào không?”
Hồng Tuấn gãi đầu.
“Ngươi có biết một lượng bạc đổi được mấy văn tiền không?”
“Ngươi có biết mua ngựa ở đâu không?”
“Ngươi có biết nghỉ trọ hỏi thế nào không? Ngươi có biết thấy nhân tộc thì chào hỏi thế nào không? Ngươi có biết nam nhân vẻ ngoài tuấn tú thì càng dễ gạt người không? Ngươi có biết…”
“Được rồi, đừng nói nữa!” Hồng Tuấn đáp, tiện tay đặt hành lý, cũng ngồi xuống.
Cá chép yêu còn nói: “Trước khi ăn cơm muốn rửa tay, trời giá rét muốn mặc thêm quần áo, nhân gian có xuân hạ thu đông, không thể so với bên trong Diệu Kim cung…”
Xa xa mây mù bao phủ đỉnh núi Thái Hành, tiếng chim hót lên từng trận, kim luân tỏa sáng thế gian, nổi lên một biển mây ráng vàng cuồn cuộn.
Bên tai Hồng Tuấn tiếng lảm nhảm của Cá chép yêu đã lặng dần, hắn nghĩ chính mình ở Diệu Kim cung mười hai năm, chưa bao giờ rời xa phụ thân. Mặc dù dưới chân núi, hồng trần náo nhiệt, nhưng hiện tại rời đi, nghĩ đến thái độ xa cách của Trọng Minh. Hồng Tuấn sợ hãi, nhất thời cảm thấy bi thương vô cùng.
“Làm xong ba việc, ngươi có thể về nhà.” Cá chép yêu nói, “Ngươi đừng khóc.”
“Ta không khóc!” Hồng Tuấn cả giận nói.
“Kia đi thôi.” Cá chép yêu nói, “Đi đường núi thật là đau chân quá.”
Hồng Tuấn bắt Cá chép yêu lại, bắt nó thu lại tay chân, liền đem nó nhét vào trong bọc hành lý. Cuối cùng nhịn không được quay đầu nhìn về hướng đỉnh núi, lúc này trong lòng ngũ vị tạp trần không lời nào lý giải.
“Đi thôi.” Cá chép yêu nói, “Không đi trời tối bây giờ.”
Hồng Tuấn: “…”
Hồng Tuấn xoay người, dọc theo sơn đạo bước đi.
Ba ngày sau, trong Diệu Kim cung.
“Làm sao mà ba ngày ba đêm rồi còn chưa xuống khỏi núi Thái Hành?”
Trọng Minh đứng giữa đình, nhìn về phía hồ nước, vẻ mặt không kiên nhẫn chút nào. Giữa hồ hiện ra hình ảnh giống Hồng Tuấn ngồi xổm cạnh một dòng suối nhỏ, tay vốc nước uống, một thân quần áo lôi thôi, đầu tóc rối bời.
“Đã nói không được uống nước lã, phải đun rồi mới uống nếu không sẽ tiêu chảy, như thế nào mà vừa rời núi đã quên hết quy củ rồi!” Trọng Minh giận run cả người.
“Bị lạc đường.” Thanh Hùng đáp.
“Đã sớm nói con cá chép kia không đứng đắn rồi!” Trọng Minh bực mình, “Thôi thôi, ngươi xuống đưa nó rời núi đi.”
“Ta không đi.” Thanh Hùng nói, “Muốn đi thì tự ngươi đi đi.”
Trọng Minh thoáng nhìn Thanh Hùng. Thanh Hùng đột nhiên nói: “Sắp tìm đúng đường rồi, ngươi xem, đi dọc con đường bên phải này có thể đi ra ngoài.”
Trọng Minh cùng Thanh Hùng nhìn vào hồ nước kia. Hình ảnh Hồng Tuấn đứng giữa một ngã ba, nhìn trái nhìn phải.
“Đường phía bên phải, bên phải kìa!” Trọng Minh cùng Thanh Hùng lo lắng thúc giục.
Cuối cùng Hồng Tuấn không phụ sự mong đợi của hai người, đổi hướng đi. Hai người rốt cục thở ra một hơi. Thanh Hùng nói: “Đường này dẫn ra ngoài, đi theo quan đạo của nhân gian, một tháng sau sẽ đến được Trường An.”
Thân ảnh Hồng Tuấn cuối cùng cũng rời khỏi mặt thủy kính trong hồ, biến mất tại một khe sâu bên ngoài núi Thái Hành. Trọng Minh không thể nhìn thấy nữa, xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.