Thiên Ẩn Chi Hoán

Chương 36: Quỷ vực hoàng tộc




“Hẳn là Ngô Hải bị giam dưới động quỷ này” Hận Kỳ Thiên lẩm bẩm.
“Được, vậy xông vào thôi. Dù sao đây cũng chỉ là cứ điểm nhỏ.” Dã Y đã rất nóng lòng.
Thu tay về sát eo, vận sức rồi tung ra một quyền. Khí kình màu đen kịt bắn ra, mang hình dạng của một nắm đầm khổng lồ, như con bò mộng gào thét lao tới, sức mạnh bá đạo phá tan bộ rễ chằng chịt của cây đại thụ.
Uy lực của quyền kình không hề giảm cho đến khi nó va chạm mạnh với gốc cây, đánh bật rễ cây đại thụ, lộ ra lối vào động quỷ mới chịu tan biến.
“Đệ có thật là Linh Ngọc cửu trọng không vậy?” Thạch Bàn trợn mắt.
“Đúng vậy, nói Thiên Tâm cao thủ ra tay sẽ có người tin đó.” Ôn Bích cũng phụ họa.
“Ha ha, đệ vốn trời sinh thần lực mà. Nên chuyện này cũng bình thường thôi.” Dã Y cười ha hả.
“Cẩn thận…” Hận Kỳ Thiên bất ngờ hét to.
Trong chớp mắt, đại thụ được một bàn tay vô hình nhấc bổng, rồi đập mạnh vào cả nhóm như đập một đám ruồi đang vo ve.
“ẦM ẦM ẦM”
Đại thụ được sử dụng như một cây chổi khổng lồ, quét ngang khiến cho nhóm người Dã Y phải phân ra né tránh. Dã Y được ưu tiên chăm sóc đặc biệt, đại thụ như một cây gậy khổng lồ cứ nhè vào cậu nhóc mà đập. Phải liên tục nhảy nhót tránh né, khiến Dã Y vô cùng tức giận, dừng lại ngẩng đầu nhìn vào không trung.
“Khốn kiếp, tưởng ta dễ bị bắt nạt à?”
“Táng Thế Cuồng Phong”
Dã Y sử dụng chiêu này càng lúc thuần thục, lốc xoáy được chia nhỏ, nhào nặn thành những vầng trăng lưỡi liềm. Bay vọt lên như đàn chim, đón đầu đại thụ đang giáng xuống.
“Xoẹt xoẹt xoẹt…”
Trăng lưỡi liềm cắt xuyên qua thân cây, rồi bùng phát thành những cơn lốc xoắn nát mọi thứ thành mảnh vụn bay lả tả.
“Nhóc con rất khá. Sẽ rất tiếc nếu giết ngươi.”
***
Nam tử đứng trên bờ vực sâu hut hút không thấy đáy, toàn thân hắn khoát hắc bào che kín mặt. Nhìn chằm chằm xuống vực sâu đăm chiêu suy nghĩ.
“Ha ha, đại ca. Đã đến thì mau xuống đây đi.”
Tiếng nói vọng lên từ đáy vực, không lớn nhưng lại rõ mồn một như ai đó nói bên tai.
“Các ngươi ở đây chờ ta.” Nói xong, nam tử thả người rơi tự do xuống vực sâu. Dười đáy vực tồn tại một căn nhà đá cũ kỹ, được phong ấn chằng chịt bởi vô số phù chú.
Nam tử từ trên người móc ra một lệnh bài màu trắng, nhờ nó mà đi qua phong ấn không chút trở ngại. Bước vào căn nhà đá, đối mặt với chủ nhân của tiếng nói.
“Khà khà, ngươi đã tới, đã qua bao nhiêu năm rồi?” Trên vách của căn nhà, đang xích một nam tử tóc tai bù xù, có thân hình gầy đét như que củi.
“Đã năm năm, đệ đệ của ta.”
Nam tử cởi hắc bào, lộ ra khuôn mặt với ngũ quan như đao khắc, nhưng khác với người thường ở chỗ hắn chỉ có một mắt, tròng mắt là ba vòng tròn đồng tâm màu tím. Thân hình cường tráng cân xứng, giữa ngực là một khối thủy tinh màu đỏ trong suốt. Nếu nhìn kỹ có thể thấy bên trong thấp thoáng thân ảnh của một con quái vật đang gào thét.
Kéo dài từ trên cổ cho đến ngực trái là một hình xăm, giống hệt với con quái vật trong khối thủy tinh. Cùng với mái tóc dài đen trắng xen kẽ, đã tiết lộ thân phận của hắn, một thành viên của Độc Nhãn Sát Ma tộc. Nam tử là Khắc Thiên Hà, còn kẻ đang bị giam giữ là em trai ruột của hắn Khắc Phi Vân. Cả hai là con trai của tộc trưởng Độc Nhãn Sát Ma tộc.
Lệnh bài trong tay Khắc Thiên Hà phát sáng chói lọi, ánh sáng chiếu tới đâu thì xiềng xích trên người Khắc Phi Vân tan biến đến đấy.
Vận động tay chân, xoay cổ răng rắc, Khắc Phi Vân lao vụt ra khỏi gian nhà đá. Hắn tham lam hít từng ngụm không khí trong lành, độc nhãn như hố đen điên cuồng hấp thu thiên địa chi khí. Thân hình khô héo trong chớp mắt phình to, cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc như sắt thép.
“Ha ha, ta đã trở lại.” Tiếng hét mang theo sức tàn phá mãnh liệt, khiến cho cả vùng đất rung chuyển dữ dội.
“Khắc Thiên Hà”
“CHIẾN”
“CHIẾN”
“CHIẾN”
Ba chữ chiến phát ra vang rền như sấm. Cả hai lao vào nhau như hai viên đạn pháo, sự va chạm khiến cho hai bên bờ vực thẳm sụp đổ.
“Đọa Kiếp cửu tầng? Dù bị giam giữ nhưng ngươi vẫn không lười biếng.”
“Rất tốt, không uổng công ta cố gắng áp chế để chờ ngươi.”
“Hôm nay ta sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục.”
Khắc Thiên Hà nói xong, nhanh như chớp lùi lại, kéo dãn khoảng cách. Hai tay đặt trước ngực, lòng bàn tay hướng vào nhau, bộ dáng như đang dùng sức để ép chặt một vật vô hình.
Ngay lập tức Khắc Phi Vân cảm nhận được sức ép kinh khủng đến từ bốn phương tám hướng. Khiến toàn thân hắn không thể động đậy.
Bàn tay Khắc Thiên Hà co lại như ưng trảo, đưa về phía trước với bộ dáng đang như bóp cổ ai đó. Khắc Phi Vân liền bị nhấc bổng khỏi mặt đất. Siết chặt tay, luồng sức mạnh khổng lồ bóp chặt lấy Khắc Phi Vân. Kinh khủng đến nỗi làm méo mó cả vùng không gian.
“Đại ca, ngươi có tiến bộ đấy. Chiêu Sát Ma Lao Lung này mạnh hơn trước rất nhiều.” Khắc Phi Vân gian nan mở miệng.
“Nhưng chưa đủ để giết ta.”
Khắc Phi Vân hét to, phá tan Sát Ma Lao Lung, như tia chớp lao tới. Chiêu chiêu đoạt mạng, nhưng giông bão tấn công Khắc Thiên Hà.
“Hừ, ngươi vẫn không thay đổi. Chỉ thích dùng man lực.” Khắc Thiên Hà hừ lạnh.
Hắn búng tay, lực trường vô hình liền ngăn chặn toàn bộ đòn tấn công. Sau đó đẩy nhẹ, Khắc Phi Vân liền bị hất văng ra hàng chục mét, va vào vách núi gần đó.
“Đừng làm mất thời gian của ta. Hãy nghiêm túc đi.”
Khi nói xong, khí thế của Khắc Thiên Hà dâng cao tột đỉnh. Cùng với khí thế, thân hình hắn cũng được nâng lên lơ lững giữa không trung.
“ĐỘC NHÃN SÁT LA”
Sau tiếng ngâm, bầu trời liền tối sầm lại, đồng thời xuất hiện hàng vạn con mắt khổng lồ sáng rực. Mỗi con mắt đều mang đến cảm giác nguy hiểm sởn tóc gáy, tất cả nhìn chằm chằm vào Khắc Phi Vân. Hàng vạn tia sáng màu đỏ rực thô như thùng nước bắn ra như một tấm lưới bủa vây lấy hắn.
Mang theo sức tàn phá khủng khiếp, mặt đất như cứ như băng tan khi gặp ánh nắng, bị cày nát bấy. Những sinh vật sống nào bị vô tình quét trúng cũng chết không kịp ngáp, thân thể hóa thành tro bụi không chút dấu vết.
Tránh phải né trái như một con ruồi, nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi, Khắc Phi Vân bị một tia sáng quét trúng, cắt lìa hai chân của hắn. Đau đớn khiến hắn không thể kiềm được, phát ra những tiếng rên rỉ.
“NGUYÊN THỦY CHIẾN THÚ”
Khắc Phi Vân gào to, cơ thể nứt toát ra, hắn liền dùng hai tay xé toạt lồng ngực. Để lộ ra một khung xương đen tuyền như thép nguội, thân thể cao vọt hơn ba mét. Hai chân được tái tạo, và biến đổi gấp khúc như dã thú, phủ lân giáp.
Cái đuôi dài có đầy gai xương, con mắt duy nhất lấp lánh hào quang màu đỏ rực. Cánh tay dài quá gối với móng vuốt sắt bén, nhưng đáng sợ hơn hết là hai thanh liêm đao đỏ rực như thép nung dọc theo cánh tay.
Chiến thú gào thét, vùng vẫy thoát khỏi vách núi. Như một tia chớp lao tới, dùng hai thanh liêm đao đỏ rực chém vào đầu của Khắc Thiên Hà, chúng sắc bén đến nổi cắt phăng mọi thứ gần đó dù không cần phải chạm vào.
Độc Nhãn Sát Ma tộc trời sinh có thể sử dụng từ trường xuất thần nhập hóa. Những khả năng như nhiếp vật từ xa, tạo ra rào chằn bằng lực trường, hay khả năng dùng lực trường tác động lên sự vật… Nhưng ít ai biết còn một phong cách chiến đấu khác đó là “Nguyên Thủy Chiến Thú”.
Nguyên Thủy Chiến Thú có thân thể, khả năng công kích cực mạnh, được dùng khi cận chiến. Trong truyền thuyết, đây là hình thái đầu tiên của tổ tiên Độc Nhãn Sát Ma tộc.
Trở lại trận chiến, dù liêm đao sắp chém vào đầu mình, nhưng Khắc Thiên Hà không hề nao núng. Phát ra lực trường tạo thành vòng tròn phòng ngự mềm mại, làm lệch đường đi của liêm đao, khiến chúng cắm phập xuống đất.
Nhưng chiến thú phản ứng cũng không chậm, miệng nó phun ra dung dịch màu xanh, dung dịch vừa tiếp xúc đã ăn mòn vòng tròn phòng ngự. Liêm đao đang cắm sâu dưới mặt đất, được chiến thú dùng sức chém một nhát hướng thiên, muốn chẻ Khắc Thiên Hà làm hai nửa.
Bị bất ngờ bởi chiêu này, nên Khắc Thiên Hà đành phải lui lại né tránh. Nhưng liêm đao quá sắt bén, đã kịp lúc tạo ra một vết thương kéo dài từ bụng đến ngực của hắn, khiến cho máu tươi chảy đầm đìa.
“Ha ha, thế nào đại ca? Ngon chứ hả?” Khắc Phi Vân trong hình dáng của Nguyên Thủy Chiến Thú cười sằng sặc.
“Hừ, trò hề”
Trận chiến diễn ra liên tục ba ngày ba đêm, nhưng không phân thắng bại. Cho đến ngày thứ tư, một nhân vật quan trọng xuất hiện, ngăn cản cuộc chiến. Không biết kết cục thế nào, nhưng cả hai huynh đệ liền bị phong ấn tu vi, chỉ còn Thiên Tâm cửu trọng.
Cả hai bị ném vào Chiến Sát vực, Khắc Thiên Hà đã chiếm lấy một thôn nhỏ để làm căn cứ. Còn Khắc Phi Vân thì ẩn nấp, thỉnh thoảng xuất hiện phá hư chuyện của đại ca hắn làm vui.
Rốt cuộc hai huynh đệ họ có nhiệm vụ gì? Nhóm người Dã Y có đủ sức đối phó không? Xem tiếp hồi sau sẽ rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.