[Thích Cố] Bất Thị Oan Gia Bất Tụ Đầu

Chương 1: Chi đố đèn (tên này bọn ta chém nga)




Phàm là mọi sự trong thiên hạ, có nhân, ắt sẽ có quả.
Trong Thiên Thượng Cổ Thư đề cập đến nguyên nhân  chính là “tuyết lãng chỉ”.
Y trang thuộc loại thượng đẳng, hoa văn long phụng, đồ đằng hành thư, “ngoạn vân lưu thủy” cực kỳ sinh động, vô tình hữu ý toát ra một loại khí thế tiêu sái hào phóng. Dáng vẻ ấy, quả là làm cho chúng nữ nhân trong giang hồ tâm dương nhộn nhạo a.
“ Võ lâm đại hội.” Thích Thiếu Thương ta thực muốn tới đó quá đi.
Thân là đệ tử giang hồ thế gia, Thích Thiếu Thương tuy có một thân tuyệt đỉnh công phu, nhưng lại có thêm cái loại năng lực tiêu pha vô độ. Vì thế, chỉ sau hai tháng ly gia hành tẩu giang hồ, tốc độ vơi dần của túi tiền trên người thực nhanh chóng đến mức bất khả ức chế.  Khiến cho tâm trạng càng ngày càng mất hứng đi.
Anh hùng nan quá mỹ nhân quan, đây chính là giai thoại lãng mạng mà nam nhi hào kiệt luôn đề cập đến. Thế nhưng, một quan tiền cũng có thể bức tử anh hùng hảo hán. Đó mới chân chính gọi là tai họa.
Mà cái tờ bố cáo thiên hạ kia, giấy trắng mực đen viết rõ ràng:
Đệ nhất thiên hạ, một thiên bí kíp võ học đứng đầu. Đệ nhị thiên hạ, bảo kiếm chiếm hàng thứ hai. Mà thiên hạ đệ tam chính là  bạc trắng vạn lượng sẽ vào tay nha.
Đệ tam, đệ tam, đệ tam.. đệ tam, Thích Thiếu Thương không ngừng mặc niệm bên môi.
(Quỳnh:Nhìn là biết tương lai chết vì tiền…=)))
Sau đó, lập tức giơ roi thúc mã xuôi nam.
Vận mệnh, liền từ đây mà xoay vần…
Rất nhiều năm về sau, thực ra thì cần phải nhiều năm về sau nữa khi Thích Thiếu Thương nhớ đến tình cảnh sơ ngộ Cố Tích Triều.
Khi đó, sau trận xông xáo mãnh liệt chen chúc qua đám đông để báo danh võ lâm đại hội(Nguyệt:aka bon chen quá đi =.=), đang tính toán đi tìm một tửu lâu nghỉ ngơi. Lúc này, đường phố thực phi thường náo nhiệt. Buôn bán vẫn cứ buôn bán. Thầy tướng số vẫn cứ xem tướng. Tiếng rao bán bánh bao vẫn cứ vang lên cao vút. Bán mình táng phụ vẫn cứ khóc lóc thập phần  chuyên nghiệp, ác bá vẫn cứ ung dung đùa giỡn các cô nương, thỉnh thoảng sẽ có anh hùng nào đó hét lớn một tiếng rồi diễn tuồng “giữa đường thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ”.
Tóm lại, đâu vẫn cứ vào đấy, thản nhiên cùng trật tự.
Ngay thời khắc này một thanh sam thư sinh ngược hướng đi tới. Thích Thiếu Thương phút chốc cảm thấy đầy trời một mảng yên hà vân liễu, nhìn lọn tóc xoăn của người kia theo gió lay động, tâm cũng theo đó mà thất khiêu. (lạc nhịp)
Chân lý xa xưa có nói, oan gia luôn chạm mặt.
Vì thế hai người đồng thời dừng bước.
Cố Tích Triều quan sát Thích Thiếu Thương, mày rậm mắt to, má lúm đồng tiền nhất thâm nhất thiển.
(Lúc nông lúc sâu)
Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều, thanh sam mảnh mai, quả nhiên là tiên trung chi nhân.(tiên trong phàm thế)
Ngắm thế nào thuận mắt thế ấy a. (chính là nhất kiến chung tình nha>”<)
Thời gian trong chốn nhân gian này, vì thế liền ngừng xoay ngay trong một ngày tháng tư  đó. Xa xa ngoài kia, còn thấp thoáng nghe thấy thầy tướng số đang giảng giải cái gì đó về nhân duyên tương ngộ.
“Vị thư sinh này quả nhiên là nhất biểu nhân tài, khí vũ bất phàm.” Ai đó mở miệng.
“Ngươi cũng là nhất phái anh hùng khí khái.”
Đối thoại thông thuận như thế khiến song phương theo đó hoài nghi. Thực không biết trong thời gian nào đó, không gian nào đó, cuộc hội ngộ này dường như được lặp đi lặp lại trăm ngàn lần rồi chăng?!
Cho nên Cố Tích Triều cười cười, tiếu ý lập tức đạt tới một cảnh giới liêu nhân đầy khiêu khích.
Mà Thích Thiếu Thương, cũng không cô phụ hy vọng của mọi người, chỉ một thoáng liền lòng say thần mê quên cả thế gian.
Từ đó, mọi chuyện đều liền thuận lý thành chương, gạt bỏ hết những chi tiết rườm rà. Đơn giản chính là, chuyện ngươi ta đều nguyện ý, ngươi tới ta đi, ngươi nếu nghênh, ta liền cả hai tay dâng tặng. Mà thật ra, sự tình tiến triển tới mức này, khó tránh khỏi có chút phi lễ vật thị, phi lễ vật ngôn nga. Cho nên chúng ta cũng không tiện hỏi nhiều đi. Chỉ biết, riêng về chuyện võ lâm đại hội kia, vị diệu nhân nào đó nói: “ Bí kíp có cái gì hảo, chữ như gà bới ai thèm quan tâm. Còn bảo kiếm sao, nói không chừng là đạo cụ biễu diễn dùng để gạt người. Chung quy, vẫn chỉ có bạc mới thực thực tại tại, không làm giả được đâu nha”
(Quỳnh: 0_0 tiền giả có tính không….
Nguyệt: ta sẽ làm một cuộc cách mạng đi tìm chân lý về việc “vàng giả đã bắt đầu xuất hiện từ lúc nào?” nga O.O)
(phía trên*chỉ chỉ*, “vị diệu nhân nào đó” kia, chính là Cố mỹ nhân a, từ giờ đến cuối truyện sẽ xuất hiện cụm từ này khá nhiều nga.)
Một câu nói ấy, đã khiến cho vị anh hùng Thích Thiếu Thương đại thán với bản thân: tri âm khả ngộ bất khả cầu a.
(tư tưởng lớn gặp nhau đi ^^!)
Về phần sau này, bạc trắng vạn lượng kia không biết trong hai người là ai đạt được?
Kỳ thật, mặc kệ là của ai, cũng phải trải qua một hồi cố sự.
Bất quá, có một chi tiết đáng giá cần nhắc đến, có vị    quản sự một phương trên giang hồ định quịt tiền nợ, thế là bị Cố Tích Triều cầm tiểu phủ thiên lý truy sát. Khiến cho toàn võ lâm, ai ai không tàn phế thì cũng bị ám ảnh tinh thần. Đúng là tiền mất tật mang.
Mà sau cùng, người thắng lớn nhất trận đó, ngoài Thích Thiếu Thương ra thì còn ai nữa. Không chỉ bỏ túi một đống lớn bạc, tay còn được ôm tuyệt sắc mỹ nhân về nhà.
Từ đó về sau, tuy rằng khi đó thiên hạ “kê phi cẩu hú”, chung quy sự tình nảy sinh vẫn có một hồi náo nhiệt.
Thật có thể nói, chính là thiên duyên tiền định, bất thị oan gia bất tụ đầu a…..
Qua đêm trừ tịch, đến đầu tháng ba. Qua đầu tháng ba là đến lễ hội pháo hoa thượng nguyên đầy mong chờ.
Trong một năm sẽ có mười mấy ngày ăn mừng, nghỉ   ngơi. Nhưng mà mấy năm rồi, chỉ có 30 tết là được bắn pháo hoa, làm cho cảnh “đả cựu nghênh tân*” phi thường đơn giản, vô tân ý, thật sự là chẳng thoát tục tí nào.
( Quỳnh: * dẹp cái củ, đón cái mới…:”D)
Bất quá, năm nay Thích phủ tựa hồ thực náo nhiệt mới mẻ. Nghe nói vào đêm trừ tịch, Thích Thiếu Thương lợi dụng men rượu, làm thành cái bộ dạng ngây ngốc nũng nịu đòi Cố Tích Triều tặng lễ vật mừng tuổi. Mà lúc đó, Cố Tích Triều cũng rượu vào hưng trí, sảng khoái đáp ứng hắn. Nhưng, thực không ngờ, cái gọi là “lễ vật mừng tuổi” của Thích đại đương gia cư nhiên lại… ách…lập dị như thế. Cho nên, sáng hôm sau Cố công tử đi chúc tết, thần trí lẫn cước bộ rõ ràng có chút mơ hồ phù phiếm.
(Nguyệt: Cái này, ách…. “lễ vật mừng tuổi” của Thích đại đương gia hại Cố mỹ nhân sáng hôm sau cước bộ không được bình thường, thỉnh mọi người tự hiểu nga O.O)
Sau đó, Cố Tích Triều hướng Anh Tử tố khổ. Anh Tử lại bình bình đạm đạm trấn an:
“Không còn biện pháp nào khác. Hắn hiện tại mới có hai mươi tư nha, là độ tuổi sức lực như lang như hổ, nên khó tránh khỏi bộ dạng đói khát. Kỳ thật… Kỳ thật, chiếu thể trạng ngươi hiện nay, cho dù mỗi ngày đáp ứng sở nguyện của hắn, cũng không quá mất sức mà.”
Lại nói tiếp:
“Ai, ngươi cũng đừng sống trong mật ngọt lại không biết ngọt, sinh trong phúc mà không biết hưởng phúc.”
Cố Tích Triều nghe vậy giận dữ cao giọng, “Ta sinh trong phúc mà không biết hưởng phúc khi nào? Hiện nay vì đang đứng nói chuyện, thắt lưng ngươi không đau nên mới dám nói thế, có bản lĩnh ngươi thử cảm giác này đi!”
“Thử xem liền thử, ngươi nghĩ ta không dám sao” Anh Tử cười đầy ý mị, ngoan tâm: “Chỉ sợ, có người luyến tiếc!”
Sự thật chứng minh, muốn nói năng có khí phách không cần dùng cao giọng ồn ào, chỉ cần là “nhất ngữ xuyên tâm, nhất châm kiến huyết”, xuất nhất tự liền đạt được  hiệu quả ngàn cân. Cho nên lời Anh Tử vừa thốt ra, Cố công tử liền cấm khẩu. Xem ra “cao nhân tất hữu cao nhân trị” lời này nói thực chẳng ngoa. Người không phải là Cố Tích Triều lại có thể hàng phục được Thích Thiếu Thương, vượt qua cả Cố Tích Triều, ngoại trừ Vãn Tình cũng chỉ có Anh Tử mà thôi.
Cho nên, đối với vị đại nhân của đại nhân này, Thích Thiếu Thương mặc dù không đủ năm phần ái mộ, nhưng lại mười phần kính sợ có thừa. Phàm có việc, liền tìm Anh Tử thương lượng. Dần dần dưỡng thành thói quen, ngoại sự hỏi Tích Triều, nội sự vấn Anh Tử. Vô hình chung lại có thêm một vị quản gia chưởng quản sự vụ đáng tin cậy. Mà sắp tới ngày khai trương mồng tám (ngày khai trương đầu năm), tự nhiên không thể thiếu được vị nữ chưởng quầy đỉnh đỉnh đại danh nhất thành này.
Tục ngữ có câu “thiện lương tất chịu thiệt”. Cho nên buôn bán, vô luận lớn nhỏ, đều hết sức coi trọng ngày khai trương mồng tám (đầu năm), Thích Thiếu Thương cùng Anh Tử tối mắt tối mày, tất tấtbật bật chuẩn bị, kiểm tra hết các hiệu buôn. Sau cùng cũng kịp lúc mặt trời sắp lặn đem mọi sự  giải quyết ổn thỏa, nhởn nhơ dư ra được chút thời gian cùng nhau ngồi phẩm trà nhàn thoại gia sự.
“ Ôi! Thật sự mệt chết ta, ta nói Thích đại đương gia ngươi nha, vì sao không gọi Tích Triều tới, hắn cũng sẽ giúp đỡ được rất nhiều việc đi.”
“Ngày này pháo khoa khai trương bắn đầy đường, vạn nhất bắn trúng hắn, hậu quả thực không phải chuyện đùa, cho nên ta cho hắn nghỉ ngơi ở nhà rồi.”
“ Lời này cũng nói ra được hả! Hắn chẳng lẽ là hài tử lên ba sao, hay là một thân khinh công của hắn đã bị phế rồi” Anh Tử khó chịu ca thán “Ngươi coi Tích Triều là tâm can bảo bối của ngươi, còn chúng ta chỉ là một đám hài tử chả ai thèm đau thèm xót, chịu trận làm tầm ngắm cho cái đám pháo kia bắt tỉa (ta phăng)! Ngươi cũng đừng nghĩ trước mặt ta giở trò, cứ chân chân thực thực nói ra sự thật ngươi không dám mang hắn ra ngoài, chính là sợ bị người ta đoạt đi chứ gì? Hắn bị người khác liếc mắt nhìn chút xíu đều làm ngươi thực cảm thấy ủy khuất có phải hay không? Nha, thật không nghĩ tới, Thích đại hiệp tiêu sái phóng khoáng người người ca tụng, bụng dạ lại hẹp hòi đến không ngờ!”
Hiển nhiên, lời nói của Anh Tử thực chính xác, cho nên Thích Thiếu Thương đành ngó lơ tứ hướng, rồi lại hỏi chuyện đông tây: “ Cái kia…, đúng rồi, sao không thấy lão Bát vậy ta?” (aka đánh trống lảng nga =)))
“Hắn?” Anh Tử nhấp một ngụm trà, khẩu khí hiện rõ cảm xúc “hỷ nhạc khán nhân họa”: “Mấy ngày trước, đi theo Du chưởng quầy uống hoa tửu ở Hồng Diệu Hương lâu. Các cô nương nơi đó ngươi cũng biết nổi danh nhất lớn mật mà, uống đến cuối cùng lại chế ra một cái quái tửu lệnh “uống một chén cởi một kiện y trang” gì gì đó. Sau chót hắn bị lão bà Hồng Bào phát hiện, một đường đánh đi vào, một đường xách tai lôi hắn đi ra. Hiện nay chỉ sợ thần tình chính là muôn hồng nghìn tía, làm gì còn mặt mũi xuất quan gặp người. Mà việc này đều truyền khắp đầu đường cuối ngõ, đại đương gia ngươi thế nào không biết?”
(Nguyệt:muôn hồng nghìn tía:mình mẩy bầm tím a O.O cách dùng từ thật đáng nể O.O
Quỳnh: người ta yêu nhau thế thôi, không sao, không sao…*phảy phảy tay*)
“Ân.”
“ Ta nói ngươi nha, đừng suốt ngày chôn chân trong nhà, không để ý thế sự bên ngoài, cứ suốt ngày…” câu tiếp theo có chút “bất khẩu thành ngôn”, đầu lưỡi loạn chuyển một cái, đem lời muốn nói nuốt xuống, cân nhắc nữa ngày, chung quy đổi thành ngôn dạng uyển chuyển ý nhị hơn “ ngươi cho rằng thân mình người ta đều làm từ thiết cốt như ngươi sao?”
“Ân”. Thật phí công một phen Anh Tử tận tình khuyên bảo, Thích Thiếu Thương lại không biết đang suy nghĩ đi đâu, thần tình lạc chốn bồng lai, tâm tư hướng về phương xa nào đó.
Nhất thời cảm thấy mình giống như đang trong tình  huống phiêu mị nhãn với kẻ đui mù, thực thất bại quá đi. Anh Tử tức thời đánh úp quát: “Thích Thiếu Thương, ngươi ngẩn ngơ nghĩ cái gì a!”
Người nào đó cảm thán: “hữu mỹ nhân khinh giải y sam, nhất định tối phong tình vô hạn a!”
Anh Tử thần tình kinh hãi, “Thiếu Thương, ngươi không nên hồ đồ như vậy. Diệu Hồng Hương lâu kia không phải địa phương ngươi muốn đến là đến được đâu, nếu Tích Triều mà biết được ….”
Thích Thiếu Thương hừ lạnh, ý tứ đại khái là: Anh Tử ngươi nghĩ Thích đại đương gia ta lại mất phẩm giá như thế sao a! Mấy cô nương kia làm sao có thể so bằng ngón tay út của Tích Triều nhà ta, ngươi thật là buồn lo vô cớ.
Vì thế Anh Tử cũng nhẹ nhàng thở ra, phóng tâm mà để hắn về nhà.
Cả một đêm vô ngôn, nên hôm sau tất nhiên cần phải hảo hảo ngủ bù đến tận khi mặt trời lên cao. Cố Tích Triều mấy ngày trước ngẫu nhiên nhiễm phong hàn, hiện tại mặc dù bệnh tình đã ổn, nhưng vẫn có chút miễn cưỡng. Lập tức không để ý Thích Thiếu Thương, ôm Kim Ngọc bán nằm ở quý phi ghế đọc sách. Nên đại đương gia đáng thương nhà ta đành khoác ngoại sam da cáo, bước từng bước cô đơn đi hoa viên thưởng mai giải sầu.
“Đại đương gia.” Thích Thiếu Thương đang đếm mai hoa đếm đến chán muốn chết, thì nghe tiếng Tiểu Ngọc gọi hắn từ phía sau.
“A, Tiểu Ngọc a, trong tay ngươi là cái gì?”
“ Đố đèn của năm nay a.” Tiểu Ngọc cầm chìa khóa mở cái hòm trên tay ra, đi qua đoạn hành lang gấp khúc đến chỗ Thích Thiếu Thương, đưa cho hắn xem.
Thích Thiếu Thương tùy tiện mở một mặt giấy, thấy trên đó viết “Bất khả đoạt chí, câu mà Mạnh Tử hay nói”  suy nghĩ nửa ngày, vẫn là Tiểu Ngọc hiểu biết.. cười nói, “đáp án là “Thất phu chi dũng” mặt trái tờ giấy có ghi đáp án đó.”
Thích Thiếu Thương quả nhiên thấy câu trả lời, thực cũng không tồi đi. Vì thế lại xem tiếp một câu “Cung,   liên quan đến một câu trong Dịch Kinh”, lúc này không thèm nghĩ đáp án, trực tiếp lật trái tờ giấy, liền thấy mặt sau viết “kiền ngôn nãi cách”, cẩn cẩn dực dực suy nghĩ, bất giác bật cười ha hả.
“Ai là người bỡn cợt bày ra cái loại đố đèn quỷ quái này vậy, chẳng phải đang là nguyền rủa thế nhân đoạn tử tuyệt tôn sao?”
(Quỳnh: “cung” trong Dịch Kinh (dùng để bói toán) chính là quẻ “cung”, ta ứ biết thứ tự quẻ bói ra sao lại thành có nghĩa là:”kiền ngôn nãi cách”: lời nói thô thiễn của tiểu hài tử còn bú tí…=)))
“ Là Mã tiên sinh ở Nam sơn thư các, Cố công tử nói đố đèn mà “ý nhã” thực nhàm chán, nên đặc biệt đến nhờ hắn”
“A, Tích Triều đã xem qua?”
“Đúng vậy.” Tiểu Ngọc hé ra một trang giấy, mặt trên có điểm một nét chu sa đỏ, bên dưới viết gợi ý: “ ‘Mạnh Tử’, một câu trong‘luận ngữ’.”
“ Đây là Cố công tử chọn ra, công tử chỉ cần liếc mắt một cái liền biết đáp án, thực sự lợi hại nga!”
Thích Thiếu Thương vò đầu, như đang lạc vào sương mù: “Khó như thế, ai biết đó là cái gì.”
“Cố công tử đáp: Lời Mạnh tử nói phải hiểu theo nghĩa sâu xa, mà câu trả lời trong “Luận ngữ” chính là “Xích cũng là tiểu” (Quỳnh:ở đây xích có nghĩa là nhỏ mà tiểu cũng có nghĩa là nhỏ, chấm nhỏ cũng là nhỏ….=)) túm lại đáp  án câu đố là một chữ “Tiểu”)  Đại đương gia, ngài năm nào đoán đố đèn cũng đều bại dưới tay Cố công tử, chỉ sợ, năm nay cũng không hy vọng đi.”
Gia phong thất bại, gia chủ hữu danh vô thực, ngay cả một cái tiểu nha hoàng cũng dám nói lời khinh thường. Thích Thiếu Thương tức giận, trả hòm, lập tức quay đầu bước đi, làm Tiểu Ngọc đứng ngẩn người ngay tại chỗ…..
Cổ nhân nói: “sĩ khí làm nên trang tuấn kiệt”.
Thuận theo cổ nhân, từ khi Thích Thiếu Thương bị Tiểu Ngọc kích thích, hành động kỳ quái, dọn luôn tới thư phòng mà ở. Cạnh cửa chính treo một bức hoành phi cao cao: “thanh tâm quả dục- tiêu trừ dục vọng, giữ tâm thanh tịnh.” Sau đó không thèm để ý đến thế ngoại nhân tình, một lòng đọc sách thánh hiền. Thích phủ già trẻ lớn bé bị dọa đến thần hồn điên đảo, nhìn Thiếu Thương cả ngày vùi đầu khổ đọc, trong miệng lẩm bẩm tứ thư ngũ kinh, thật dọa sợ đến cả trù nương tại trù phòng phải đi tìm Tiểu Ngọc thương lượng, có lẽ do gần đây ăn thịt cá quá nhiều, làm hắn trở nên cuồng tâm, tối nay có nên chuyển qua ăn chay hay không.
Cố Tích Triều lầm bầm tự hỏi, quái lạ, tối hôm qua rõ ràng hắn” thượng” vẫn… thực hoàn hảo lắm mà (Nguyệt: mỹ nhân a mỹ nhân, xem ra mỹ nhân cũng thực là hài lòng đi =))). Đành ngầm cho người hướng Anh Tử hỏi thăm, nhưng đối phương cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, chẳng biết làm sao để trả lời. Khiến vị diệu nhân kia tâm tư bất ổn, tựa như mang gánh nặng so với một lúc gánh cả mười lăm thùng nước cũng không nặng bằng, bất hảo, không biết làm sao cho phải đây, đành bán tính bán nghi giơ đầu ngón tay đếm ngày, từ mồng tám, rồi mồng chín, đến mồng mười…..
Chớp mắt đã tới ngày mười sáu, sáng sớm Tiểu Ngọc tới hầu hạ, liền thấy Thích Thiếu Thương khoác quần áo, thần thanh khí sảng đi ra, vẻ mặt như đã “vạn sự thông”, liền hỏi:
“Đại đương gia, tối hôm qua đố đèn đoán được như thế nào a?”
Thích Thiếu Thương cười tựa xuân phong sáng lạn, giống như vẻ mặt thỏa mãn của Kim Ngọc khi được ăn đuôi cá chép chưng.
“Ha ha, một phen công phu bỏ ra không phụ nhân tâm nha.”
Tiểu Ngọc cười thầm, nàng mặc dù ngây thơ, nhưng người ta nói mưa dầm thấm đất a, sự tình đều có thể nhìn thấu vài phần. Vừa định lên tiếng, bỗng thấy Thiếu Thương lộ ra cái dạng biểu tình “hữu sự bật tường tâm”.
(Quỳnh:có chuyện không vừa ý)
“Tiểu Ngọc, ngươi tới phân xử coi. Đây mà cũng gọi là xiêm y hả?”
Tiểu Ngọc chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên nghe được thanh âm tiểu phủ lăng không bay tới, song song truyền tới thanh âm loạn ngữ, nữa xấu hổ nữa giận dữ quát: “Thích bánh bao, ngươi câm miệng ngay cho ta!”
Aaii, có người từ nhỏ luôn thích tiện nghi, đã vậy còn hay khoe mẽ. Dù Cố Tích Triều là người kinh tài tuyệt mỹ nhưng một khi gặp phải cái loại oan gia bại hoại như thế, tiểu phủ tùy thân không biết có bao nhiêu cái mới đủ cho y ném đi nga, thực cũng đáng lo quá đi!…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.