Thí Thiên Đao

Chương 473: Gõ nhịp




Giới Linh nhìn Sở Mặc, nói ra một tràn. Giống như những chuyện không vui vừa nãy không phải xảy ra giữa hai người.
Sở Mặc lúc này mới hiểu, thì ra luyện đan lại có thuyết giảng như vậy. Cũng không phải nói mình nắm giữ Hỗn Độn Hồng Lô, có phương thuốc cường đại, thì có thể chế luyện ra những đan dược cấp đỉnh.
Như vậy cho thấy, lúc đó biểu hiện của mình ở Linh Đan Đường quả thật là có chút nổi trội, có chút ngây thơ.
Nếu không phải Giới Linh ra mặt, tới lúc đó hắn lấy gì để ăn nói với Phùng Xuân Đế Chủ?
Chẳng lẽ thật phải chạy khỏi Huyễn Thần Giới, mãi mãi không vào nữa sao?
Sở Mặc nhớ đến những chuyện này đầu đầy mồ hôi, mình suýt chút nữa phạm một sai lầm thiên đại!
Đó là tuyệt không phải kết quả Sở Mặc muốn.
Như vậy cho thấy, Tam Muội Chân Hóa của Kim Ô Đại Đế lưu lại ở cấp Nhân quả thật phải lấy vào tay mới được
- Nhưng… cảnh giới của ta, lấy gì đi khiêu chiến y?
Sở Mặc chua xót nói:
- Cho dù Kim Ô Đại Đế năm đó ở cấp Nhân, chỉ là cảnh giới Đại Thừa Kỳ, nhưng đó vẫn là cảnh giới ta cả ngước nhìn cũng không tới!
- Con gà đó, ở chiến đấu hư ảnh của cấp Nhân là linh trí. Nếu bình thường đi khiêu chiến như ngươi, y cả nhìn, có thể cũng sẽ không liếc nhìn ngươi, khẩu khí cũng có thể giết chết ngươi! Giới Linh không chút khách khí nói:
- Nhưng chính vì y có linh trí, cho nên, ngươi có thể nói chuyện với y!
- Nói?
Làm sao nói?
Bảo y tự phong thực lực để liều mạng với ta?
Sở Mặc nhìn Giới Linh, khóe miệng co giật lẩm bẩm:
- Y lại không phải là ngài…
- Ngươi không hiểu những kiêu ngạo thiên kiêu cấp đỉnh đó. Giới Linh thản nhiên nói:
- Bản thân ngươi không đi thử, sao biết không thể thành công?
Sở Mặc ngẫm nghĩ cũng phải, không đi thử sao biết nhất định không được?
Ngay sau dó, hắn trực tiếp bị Giới Linh dùng thủ đoạn đưa đến chỗ chiến đấu.
Đây là vùng quê hoang vắng, liếc nhìn gần như không thấy điểm cuối.
Ngay lúc Sở Mặc gần như cho rằng Giới Linh đưa mình đến sai chỗ, một giọng nói u lãnh từ trên trời vang lên:
- Ngươi là kẻ khiêu chiến?
- Phải! Sở Mặc không chút do dự, trả lời.
Sau đó…
Sau đó thì không có sau đó.
Bởi gì hắn bị giết rồi.
Sở Mặc cũng không biết mình làm sao chết, dù sao không cảm nhận được gì cả, trước mặt tối sầm liền mất đi ý thức.
Nhưng giây phút, trước khi mất ý thức, Sở Mặc rất rõ mình là bị người ta giết rất nhanh.
Sau khi khôi phục ý thức, Sở Mặc hắng cổ chửi ầm:
- Giới Linh… ông cút ra cho ta!
Vụt!
Thân hình của Giới Linh giống như quỷ mị xuất hiện trước mặt Sở Mặc.
- Ta cả nói cùng chưa nói… ây, ây, ây, ngươi làm gì hả?
Sở Mặc nói còn chưa nói xong, thì cảm thấy cảnh sắc trước mắt mình chợt biến, không ngờ lại xuất hiện trong vùng quê hoang vắng lúc nãy.
Trên bầu trời chợt vang lên một tiếng hừ lạnh.
Sở Mặc lại chết.
Lần này, Sở Mặc vẫn không cảm thấy bên cạnh mình có bất kỳ sự dao động và biến hóa gì.
Người ta chỉ là hừ một tiếng, thì hắn chết rồi.
Đây quả thật chính là hành hạ đến chết. Người ta giết hắn, còn dễ hơn gấp mấy lần so với nghiền chết một con sâu.
Tu sĩ Đại Thừa Kỳ, đấu với tu sĩ Minh Tâm Cảnh, ở giữa không biết kém nhau bao nhiêu đại cảnh giới, tiểu cảnh giới.
- Giới Linh… ông hãy đợi đó… Sở Mặc mở trừng mắt, lập tức quát mắng.
Sau đó, hắn lại được đưa vào vùng quê hoang vắng.
Lần này, Sở Mặc có kinh nghiệm, chuẩn bị trực tiếp quát to.
Nhưng hắn lại tính sai…
Vì đối phương hoàn toàn không cho hắn cơ hội gì!
Lần này thậm chí cả hừ một tiếng cũng không có. Sở Mặc lại mờ mịt chết.
Cứ như vậy, Sở Mặc giống như trái bóng bị đá qua đá lại gữa Giới Linh và Kim Ô Đại Đế.
Chết chừng hơn trăm lần.
Cái này còn nhiều hơn rất nhiều lần so với Sở Mặc chết trong tay Giới Linh
Vấn đề là chết trong tay Giới Linh, Sở Mặc ít nhất có được rất nhiều kinh nghiệm chiến sinh tử. Nhưng chết trong tay chiến đấu hư ảnh của Kim Ô Đại Đế… ngoại trừ đối với cái chết đã không còn sợ hãi, thậm chí có chút chết lặng ra, Sở Mặc hoàn toàn không cảm thấy mình có được thu hoạch gì.
Lần thứ 111… phải, Sở Mặc đã bắt đầu có chút nhàm chán đếm mình trong một ngày rốt cuộc chết bao nhiêu lần.
Bây giờ hắn thậm chí cả tâm tư mắng Giới Linh cũng hoàn toàn không có. Nhưng cho dù có, Giới Linh cũng sẽ không cho hắn cơ hội này. Mỗi này hắn khôi phục ý thức chuyện đầu tiên chính là bị đưa vào trong vùng quê hoang vắng.
Cuối cùng, lần này, lần thứ 111 sau khi Sở Mặc vào chiến đấu hư ảnh của Kim Ô Đại Đế, không có động thủ.
Mà là không kìm được nói:
- Ngươi có phiền không?
Câu nói này đổi là lúc bình thường Sợ Mặc sợ là sẽ trực tiếp đánh chết
Lão tử còn chê ngươi phiền!
Nhưng bây giờ Sở Mặc lại bị câu nói này cảm động đến lệ rơi đầy mặt.
- Ta muốn khiêu chiến ngươi, nhưng cảnh giới kém rất xa. Ngươi có dám tự phong cảnh giới?
Sở Mặc sợ sau khi nói ra câu này với đối phương sẽ lập tức động thủ. Vì tốc độ của hắn rất nhanh, lớn tiếng nói:
- Ta bây giờ là Minh Tâm Cảnh tuyệt đỉnh, ta thậm chí có thể làm cảnh giới của ngươi dừng lại ở Ngộ Tâm Cảnh!
- Phì… chiến đấu hư ảnh của Kim Ô Đại Đế, phát ra một tiếng hừ lạnh, trong tiếng hừ lạnh này tràn đầy khinh thường cực độ.
Nếu là đế chủ Kim Ô Đại Đế lúc ngày thường, tất nhiên sẽ không ngả ngớn như vậy. Nhưng Kim Ô Đại Đế năm đó Đại Thừa Kỳ, vẫn là một người thanh niên nhiệt huyết, ở trong chiến đấu hư ảnh này, cũng lưu lại tính cách lúc đó của y.
- Thế nào?
Ngươi không dám?
Sở Mặc lúc này dùng mọi cách, chỉ cần đối phương chịu nói chuyện thì đủ rồi.
Chỉ sợ hắn cả cơ hội mở miệng nói chuyện cũng không có, trực tiếp bị người ta đánh cho chết.
Vù!
Một đường thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Sở Mặc. Một nguồn áp lực cực kỳ cường đại ập đến.
Không chút khoa trương, giống như có một ngọn núi lớn, trực tiếp áp bức đến. Loại áp lực đó, người tâm tính kém một chút, sẽ trực tiếp bị đánh ngã.
Cho dù là Sở Mặc, cũng có cảm giác hai chân mềm nhũn, muốn ngã quỵ xuống đất.
Nhất là lần này, Thương Khung Thần Giám trên người hắn… không có động tĩnh gì!
Tất cả áp lực đều rơi trên người Sở Mặc.
Phù!
Sở Mặc không kìm được phun ra một ngụm máu tươi, Thí Thiên trực tiếp xuất hiện trong tay Sở Mặc, liền trở thành trụ cột, cắm trên đất. Sở Mặc giống như ngọn cỏ rung trước gió bị thổi ngả nghiêng, nhưng lại kiên trì, không có hoàn toàn ngã xuống.
Nhưng cũng sắp rồi.
Người đến lạnh lùng nói:
- Chỉ chút thực lực này cũng dám khiêu chiến ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.