Thí Thiên Đao

Chương 201: Chim bồ Câu và chim ưng




Đây là thực lực!Là thực lực chiến đấu vô cùng mạnh mẽ!
Là sự vượt trội về công pháp!
- Xin lỗi, đệ có lòng tin đánh bại bọn họ nhưng lại không tin có thể cản bọn họ chạy trốn!
Sở Mặc có phần bất đắc dĩ nói.
Diệu Nhất Nương còn đang nhìn Sở Mặc, không nói chuyện.Khóe miệng Sở Mặc giật giật, nói:
- Tỷ.... tỷ...
Lời còn chưa nói hết, Diệu Nhất Nương đột nhiên nhào vào trong lòng Sở Mặc, ôm Sở Mặc thật chặt. Sở Mặc chỉ cảm thấy một mùi hương theo gió tràn tới, sau đó trong ngực đã có thêm một cơ thể mềm mại.
- Ô... tỷ, tỷ không sao chứ?
Sở Mặc sửng sốt một chút, sau đó vươn tay ra vỗ nhẹ vào sau lưngcủa Diệu Nhất Nương.
Diệu Nhất Nương cũng không nói gì, cứ như vậy dùng sức ôm hông của Sở Mặc.
Lúc này dáng người của Sở Mặc đã không khác gì người trưởng thành rồi, do đó, Diệu Nhất Nương ôm Sở Mặc có chút gì đó giống chim nhỏ nép vào người, nhìn qua lại vô cùng xứng đôi.Một lúc lâu sau, Diệu Nhất Nương mới buông Sở Mặc ra, sắc mặt ửng đỏ, sau đó nhẹ giọng nói:
- Chúng ta trở về đi thôi.
Sở Mặc biết hôm nay Diệu Nhất Nương chịu kích thích hơi lớn, bị tỷ muội đồng môn bán đứng và tính toán không khác gì bị người thân cận nhất bán đứng, tâm tình chắc chắn là rất kém.
Ngay lập tức gật đầu, yên lặng đưa hai người trở về. Sở Mặc dẫn theo hai người bọn họ cũng không trở về Thao Thiết lâu, cũng không điPhàn phủ. Dù sao bây giờ hắn vẫn đang mang dáng vẻ một người khác, cho nên Sở Mặc mang theo hai người bọn họ đi tới một biệt viện trong thành Viêm Hoàng.
Ở đây chính là một trong các biệt viện hai năm trước Hứa Phù Phù đã bí mật mua.
Nơi này vô cùng yên tĩnh, người bình thường cũng rất khó tìm tới nơi này. Hơn nữa, biệt viện này còn được Hứa Phù Phù đào một tầng hầm lớn, bên trong chứa tài nguyên ít nhất có thể sống trong mấy tháng!- Tỷ, bên Thao Thiết Lâu tỷ tạm thời cũng đừng trở về, bọn họ bị thua thiệt thế sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.
Sở Mặc nhìn Diệu Nhất Nương, nhẹ giọng nói.
- Vậy tổ chức của chúng ta làm sao bây giờ?
Diệu Nhất Nương cũng hiểu nàng bây giờ xác thực là không nên lộ mặt nữa, nhưng trong lòng lại có phần không bỏ được thế lực vừa mới tạo dựng lên.
Sở Mặc lắc đầu:
- Không có gì quan trọng hơn sự an toàn của mọi người, tỷ cũng không cần phải gấp, bọn họ cho dù mạnh hơn nữa cũng không dám quá phận ở thành Viêm Hoàng này. Dù sao, đây là địa bàn của Hoàng gia! Chờ lát nữa đệ ra ngoài điều tra Chu Tước Hội này một chút xem bọn chúng ở thành Viêm Hoàng này rốt cục có thế lực như thế nào, sau đó lại nghĩ cách diệt trừ tận gốc thế lực của bọn chúng ở đây.
- Nhưng ta chung quy cũng không thể trốn suốt ở chỗ này.
Diệu Nhất Nương trầm giọng nói:
- Tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay.Sở Mặc nói:
- Sẽ không lâu lắm đâu, yên tâm đi.
Nói xong, Sở Mặc lấy một lọ đan dược trên người mình ra, nhìn Diệu Nhất Nương nói:
- Tỷ, tỷ biết đấy, thăng cấp cảnh giới của mình có thể thực hiện thông qua đan dược. Chỉ có điều đan dược thăng cấp cảnh giới có một tác hại lớn nhất.
Diệu Nhất Nương hơi ngẩn ra, ngay lập tức nói:
- Ta biết rõ, đan dược mạnh nhất thế gian này có thể cho cảnh giới của người ta thăng cấp lên tới Kim Thạch Chi Cảnh, nhưng nếu sử dụngbiện pháp này, như thế đến Kim Thạch Chi Cảnh cũng không khác gì đến điểm cuối rồi, không thể trải qua những quá trình luyện thể, luyện cốt nữa, căn bản là không có cách nào tiến vào Luyện tâm kỳ.
Sở Mặc gật đầu:
- Điều đó tỷ rõ ràng hơn cả ta, bình đan dược trên tay ta bây giờ chính là đan dược có thể giúp cảnh giới của người ta trực tiếp tăng đến Kim Thạch Chi Cảnh!
- Cái gì?
Diệu Nhất nương chấn động, không thể tin nhìn về phía Sở Mặc:
- Điều này làm sao có thể? Loại đan dược trực tiếp thăng cấp lên Kim Thạch Chi Cảnh này…tuy nói là có tồn tại, có thể luyện chế được nhưng vô cùng khó khăn. Cho dù là luyện dược sư mạnh nhất trong đại môn phái cũng hoàn toàn không thể cam đoan thành công luyện chế được nó, mười lò có thể còn lại có một lò…cũng đã xem như lợi hại rồi. Trên tay đệ… làm sao có thể có được?
Sở Mặc cười cười:
- Tỷ, tỷ quên chuyện ta luyện dược cho Hạ Kinh rồi à?
Diệu Nhất Nương hơi xửng sốt, lập tức gật đầu nói:
- Đệ thật sự có thể luyện chế được loại đan dược này sao?Sở Mặc giơ một tay đang cầm bình đan dược lên:
- Không thể giả được!
Hô hấp của Diệu Nhất Nương hơi dồn dập nhìn Sở Mặc nói:
- Đệ cũng biết… một viên đan dược như vậy có giá trị như thế nào chứ?
Sở Yên ở một bên vẻ mặt hâm mộ nhìn Diệu Nhất Nương.
Sở Mặc nhìn vẻ mặt của hai nàng, cười nói:
- Mọi người có nghĩ tới không, sau khi ăn loại đan dược này con đường tu luyện đời này của mọi người coi như đã chấm dứt rồi.Diệu Nhất Nương kỳ quái nhìn thoáng qua Sở Mặc:
- Đệ có biết không, nếu không có viên đan dược kia, đời này của ta cũng không đến được Kim Thạch Chi Cảnh?
Sở Yên ở một bên yếu ớt nói:
- Ta cũng thế…
- Mấy người…
Sở Mặc nhìn hai nàng, có chút buồn bực:
- Mấy người làm sao biết thế chứ? Không tin vào bản thân mình như thế sao?Diệu Nhất Nương cười khổ, nói:
- Đệ làm như ai cũng giống đệ không bằng. Nửa năm từ tầng thứ hai đột phá tiến vào tầng thứ ba? Trên đời này nào có nhiều thiên tài như thế? Đừng nói chúng ta căn bản là không có nhiều tài nguyên như vậy, cho dù có lấy được nguồn tài nguyên vô tận đến, ta cảm thấy đời này của ta… nhiều nhất cũng chỉ có thể đến được Kim Thạch Chi Cảnh thôi.
Sở Yên hạ giọng nói:
- Kim Thạch Chi Cảnh… ta cũng không dám nghĩ tới.
Diệu Nhất Nương gật đầu:
- Đúng vậy đó, ta cũng không dám mong đến, cho nên đại thiếu giacủa ta, nếu đan dược trong tay đệ có thể làm cho người ta trực tiếp tăng đến Kim Thạch Chi Cảnh thì ta thật sự vô cùng hy vọng có thể đến được… Kim Thạch Chi Cảnh! Quả thực là quá mê người rồi. Ngay cả ta biết rằng giá trị của nó vô cùng đắt đỏ thì vẫn không kìm nổi ý nghĩ muốn lấy được nó.
Sở Yên nuốt nước miếng:
- Ta cũng thế…
Sở Mặc không biết nói gì, tiếp lời:
- Hai người sẽ không hối hận chứ? Nói ví dụ như có một ngày hai người có thể ở cao trên bầu trời, hai người không muốn đi lên xem mộtchút sao?
Diệu Nhất Nương cười cười:
- Trên đời này có tất nhiều chim có thể bay lên không trung, nhưng một con chim bồ câu cũng vĩnh viễn không thể bay cao như chim ưng được.
C

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.