Thí Thiên Đao

Chương 1896: Ngũ nữ chiến Bắc Đẩu




Ánh mắt Sở Mặc sáng ngời. Biện pháp này có thể giữ bản thân an toàn, còn ba viên huyết nguyệt và bốn ngôi sao thì để từ từ tìm cũng được. Sở Mặc vẫn có thể nhẫn nại chịu đựng.
Sở Mặc lấy hai ngôi sao Thiên Tuyền và Diêu Quang từ cổ điện ra, miễn cưỡng đưa chúng nó vào thế giới của Thương Khung Thần Giám.
Cũng may Sở Mặc đã chiếm được một ngàn tự thần văn nên có thể nắm chặt thế giới của Thương Khung Thần Giám trong lòng bàn tay nên mới đưa được hai ngôi sao vào trong đó, nếu không, hai sức mạnh này sẽ đối kháng nhau kịch liệt, không phải ai cũng có thể chịu được.
Nhìn vào năng lượng có thể thấy sức mạnh của hai ngôi sao không hề kém sức mạnh của Thương Khung Thần Giám. Ba thần long mang theo cổ điện rỗng đi phân tán lực chú ý của người Bắc Đẩu giáo. Sở Mặc thì tiến vào thế giới của Thương Khung Thần Giám bế quan tu luyện, dốc sức lĩnh ngộ một ngàn tự thần văn.
Thời gian lại cứ thế trôi qua, đảo mắt đã ba năm rồi. Trong ba năm này, Sở Mặc không hề rời khỏi thế giới của Thương Khung Thần Giám. Mặc cho người bên ngoài tìm thế nào cũng không thấy được bất cứ dấu vết gì của hắn.
Đến Bắc Đẩu lão tổ cũng hoàn toàn mất cảm ứng với ba ngôi sao kia. Lão rất phẫn nộ, cũng có chút luống cuống nhưng cũng vô dụng.
Bắc Đẩu Đại Vực bị bao phủ bởi không khí căng thẳng. Các tu sĩ ởngoài Bắc Đẩu giáo đều tập trung thành một đoàn, cẩn thận, gian nan để sinh tồn.
Còn các tu sĩ của Bắc Đẩu giáo thì ngày càng lớn lối, hoành hành ngang ngược. Một số tên nhân phẩm thấp kém còn làm rất nhiều chuyện ác.
Oán than dậy đất, cũng có phản kháng. Lớp phản kháng sau lại mạnh hơn lớp trước nhưng toàn bộ đều bị Bắc Đẩu giáo trấn áp.
Một năm rưỡi trước, chỉ vì một chuyện rất nhỏ, Bắc Đẩu giáo tiêu diệt hết mấy trăm miệng ăn của một gia tộc, hậu nhân của một Đạithánh. Người Đại thánh đó nổi giận, đuổi giết hết mấy vạn người Bắc Đẩu giáo.
Sau đó xong tới Thiên cung, tìm Bắc Đẩu lão tổ khởi binh vấn tội.
Náo loạn lớn như vậy khiến Bắc Đẩu lão tổ phải đích thân ra mặt, chiến với Đại Thánh kia, khiến Thiên cung bị hư hỏng hơn một nửa. Cuối cùng, người Đại thánh này đánh không lại, ngã xuống tại Thiên cung khiến không gian nơi đó sụp đổ, không khí rối loạn. Đại thánh thì không sao nhưng phía dưới thì dù là Thánh nhân cũng không chịu được. Toàn bộ tu sĩ Bắc Đẩu giáo phải rút khỏi Thiên cung, tìm một nơi khác trú ngụ. Trận chiến này khiến Bắc Đẩu Đại Vực chấn động. Toàn bộ các thế lực đang phẫn nộ không trốn chạy nữa mà bắt đầu bao vây phản kích lại Bắc Đẩu giáo.
Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, Bắc Đẩu giáo bị tổn thất nghiêm trọng. Toàn bộ Bắc Đẩu Đại Vực hỗn loạn.
Chiến loạn nổi lên, khói lửa ngập trời. Các đệ tử của Bắc Đẩu giáo vốn kiêu ngạo nay gặp phải lần phản công kinh khủng nhất. Những người phản kháng đều dùng tính mạng mình để chiến đấu nên chẳng mấy chốc, Bắc Đẩu giáo đã rơi vào thế hạ phong. Một giáo phái dù cường đại đến đâu cũng không thể chống đối lại cả một thế giới.
Dù phía trước Bắc Đẩu lão tổ không bị trọng thương nhưng bị chọc giận. Đối mặt với tình huống như vậy lão cũng không e dè, tự mình ra tay, hung ác trấn áp mười mấy thế lực lớn, tiêu diệt bảy tám tu sĩ Thánh nhân đỉnh cao, cuối cùng cũng tạm trấn áp được cục diện.
Nhưng Bắc Đẩu giáo cũng đã bị đánh cho tàn phế rồi.
Một mình lão tổ không thể giết hết mọi người. Trận chiến này đôi bên chiến đến đỏ mắt, mặc dù tạm thời bị trấn áp nhưng không thể giảiquyết triệt để trong thời gian ngắn được. Bắc Đẩu lão tổ vung tay mặc kệ. Lão không thể chờ thêm được nữa, trực tiếp rời núi, đi tìm ba tòa Tinh tú điện.
Vì lão tự mình ra tay, ba tòa Tinh tú điện rất nhanh bị phát hiện. Long Nhất, Long Nhị, Long Thất đều chết trên tay lão nhưng lão chỉ nhận được ba tòa Tinh tú điện rỗng tuếch, lão phẫn nộ.
Toàn bộ Bắc Đẩu Đại Vực đã bị phong ấn nên lão không tin người kia có thể chạy thoát. Lão hạ lệnh nghiêm khắc tra khảo những tu sĩ đến từ đại vực khác, không được bỏ sót bất cứ ai. Đến năm thứ ba Sở Mặc bế quan, có một số tu sĩ bị người Bắc Đẩu giáo phát hiện, chiến một hồi, mấy tu sĩ này bị thương chạy trốn. Các đệ tử báo lại tin cho Bắc Đẩu lão tổ. Sau khi lão thôi diễn, đột nhiên hạ lệnh không tiếc bất cứ giá nào cũng phải bắt được mấy người kia.

Tại biên cảnh phía nam của Bắc Đẩu Đại Vực
Năm tử tử xinh đẹp trẻ trung đứng tụ lại, nhìn mười mấy tu sĩ Bắc Đẩu giáo đang vây quanh. Các nàng đứng tựa lưng vào nhau, trong mắt chỉ có phẫn nộ chứ không có sợ hãi.
- Đủ rồi, Bắc Đẩu giáo các ngươi thật quá đáng. Chúng ta chưa từng trêu chọc các ngươi vì sao các ngươi cứ bức bách chúng ta mãi thế?
Đôi mắt đẹp của Hồng Nguyệt lạnh băng.
Kỳ Tiêu Vũ nắm chặt cổ kiếm trong tay, Thủy Y Y cầm hồng lăng, Tử Yên nắm một thanh trường kiếm, Sở Thanh thì cầm một cây ngọc tiêu. Khí tức trên người các nàng vừa lạnh lùng lại vừa cường đại.
Kỳ Tiêu Vũ và Hồng Nguyệt đã đạt tới Thánh cảnh. Ba người còn lại cũng đến Chuẩn thánh. Qua nhiều năm, các nàng cũng có thu hoạch đáng kể ở Bắc Đẩu Đại Vực. Nếu không phải mấy năm gần đây quá khó khăn ba người kia đã sớm lên Thánh cảnh nốt rồi.
Nguyên bản năm người cũng không có thiện cảm với Bắc Đẩu giáo nhưng cũng không muốn gây phiền phức, trước giờ đều trốn rất xa, nhưng không nghĩ cuối cùng lại bị bọn họ tìm tới cửa.
Sau một hồi hỗn chiến, năm người đánh chết không ít tu sĩ Bắc Đẩu giáo, cũng để xổng một nhóm. Từ đó, họ bị các tu sĩ cấp cao điên cuồng đuổi giết.
Tề Bằng nhíu mày. Cảnh giới của gã đã tăng lên không ít, đến Chuẩnthánh rồi, chỉ cần thêm một bước nữa là sẽ bước vào hàng ngũ cao thủ.
Nhìn năm nữ tử dung mạo tuyệt mỹ trước mắt, lòng gã dậy sóng. Bất cứ người nào trong năm người này cũng là một giai nhân tuyệt thế trong thiên hạ. Cả năm người đứng chung một chỗ cứ như năm ngôi sao sáng khiến người khác hoa mắt.
- Xin lỗi, chúng ta không có ác ý gì. Chúng ta chỉ muốn mời năm vị cô nương tới Bắc Đẩu giáo làm khách mà thôi.
Tề Bẳng thản nhiên nói.
- Làm khách á? Không có hứng. Hồng Nguyệt lạnh giọng.
Một người trung niên bên cạnh Tề Bằng không kiêng nể bùng phát khí tức trên người gã. Gã đã là Thánh nhân nên gã không thèm để năm nử tử này vào mắt. Gã nhìn Hồng Nguyệt, cười ha ha:
- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à?
Một tu sĩ Thánh nhân khác trầm giọng nói:
- Nhiều lời vô nghĩa thế làm gì. Mau không chế các nàng, mang về cho lão tổ đi.
Tề Bằng thở dài nhìn các nữ tử:
- Lão tổ chúng ta đã nói sẽ bắt sống nên các ngươi không cần phải để mình bị thương, nghe lời một chút đi theo chúng ta đi. Các ngươi không trốn được đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.