Thí Thiên Đao

Chương 1697: Tàn sát (2)




Sở Mặc và Trân Trân vẫn đang tiếp tục chiến đấu.
Chỉ có điều lúc này đây, không phải thế lực hai bên ngang bằng nhau mà là Sở Mặc cứng rắn áp chế đánh người thanh niên Chí tôn bậc sơ cấp này!
Hình ảnh lúc này quả thực kinh hãi đến mức làm người ta khó có thể tin!
Một gã tu sĩ cảnh giới không đến Chí tôn, áp chế một vị Ma chủcảnh giới Chí tôn. Chuyện này chỉ sợ muôn đời tới nay đều tương đối hiếm thấy. Không thể nói là hoàn toàn không có nhưng cực ít, những sinh linh tại hiện trường không có nghe nói qua.
Trân Trân bị áp chế đến mức vô cùng phẫn nộ nhưng cho dù gào thét thế nào cũng đều không làm được chuyện gì.
Không phải nàng quá yếu mà là đối thủ của nàng quá mạnh mẽ.
Mạnh mẽ đến mức không thể nhìn thấy sự chênh lệch cảnh giới!
Ầm! Đúng lúc này khu trung ương Huyết ma ngân hà thông quang ở giữa trực tiếp phát ra một khí tức kinh người!
Hơi thở vừa mới phát ra liền tràn ngập toàn bộ Huyết ma ngân hà, đẩy cho số sao ít đến đáng thương của Huyết ma ngân hà, đều chệch hướng quỹ đạo ban đầu, điên cuồng hướng về bốn phương tám hướng bay đi.
Đại chí tôn!
Ma chủ ma tộc xuất hiện rồi! Sở Mặc hung hăng một quyền đánh bay Trân Trân, trong con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn cảnh tượng này sau đó hít một hơi thật sâu.
Thành bại cũng là do chưởng này rồi.
Lúc này, nhất đạo thân ảnh theo thông đạo đi ra.
Tuy rằng thân ảnh nhìn qua rất gầy yếu thậm chí so với Nhân tộc tu sĩ còn nhỏ gầy hơn nhưng khí thế trên người y lại vô cùng kinh người. Dường như phảng phất cả vùng trời đất cũng không thể dung nạp thân hình của y. Tiếp theo người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư… vẫn từ nơi ấy đi ra mười tám hình thể.
Mười tám vị Chí tôn Ma chủ.
Bọn họ sau khi đi ra, chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua hướng tới bên cạnh Huyết ma ngân hà sau đó tất cả đều quay người lại vây quanh ô quang thông đạo vây thành một vòng như là đang chờ một người nào đó.
Đông!
Đông! Đông!
Giống như có một người đi trên mặt bản gỗ phát ra âm thanh.
Âm thanh này lại truyền đến khắp vũ trụ hư không!
Người nào có thể có uy lực đến vậy? Người chưa đến âm thanh đã đến. Hơn nữa âm thanh này còn truyền khắp toàn bộ vũ trụ hư không?
Lại một lần nữa người một chưởng đánh Trân Trân đến hộc máu là Sở Mặc sắc mặt lập tức thay đổi, hắn đã biết người sắp xuất hiện này là ai rồi! Đại Ma vương!
Cảnh giới Chuẩn Thánh Đại Ma vương!
Cũng chỉ có loại này tồn tại, mới có thể có được uy thế như vậy.
Điều này đã vượt qua ngoài dự liệu của Sở Mặc. Đại Ma vương không ngờ sẽ xuất hiện sớm như vậy.
Quả nhiên là người tính không bằng trời tính. Hắn ở Huyết ma ngân hà lưu lại trận pháp nhiều nhất cũng chỉ trấn áp cảnh giới của Ma chủ, nhưng muốn trấn áp Chuẩn Thánh cảnh giới Đại Ma Vương ngay cả hắncũng không có lòng tin.
Trên chiến trường Lưu Vân, Lưu Phong và Lưu Truyền Sơn và người phụ nhân Băng Diễm diêm dúa tươi đẹp bên cạnh Lưu Truyền Sơn, sắc mặt của bọn họ lập tức liền thay đổi. Một mảnh tro tàn!
Đại Ma vương đích thân tới, toàn bộ Viêm Hoàng lớn vực, ai có thể ngăn cản hắn?
Đây không phải Chí Tôn, đây là Chuẩn Thánh!
Năm đó, một kỉ nguyên trước, toàn bộ đại Viêm Hoàng lợi hại nhấtlà vị trưởng lão kia, chính là cảnh giới đấy.
Nhưng hôm nay lão nhân đó đã không còn nữa. Chỉ còn lại những người này, ai có thể ngăn cản hắn? Ai có bản lãnh này?
Vương thiên giới sao?
Rất nhiều người trong mắt, đều lộ ra một vẻ tuyệt vọng.
Đối lập, bên Ma tộc mặc dù bị giết vô cùng thảm nhưng tất cả Ma tộc trong mắt đều lộ vẻ hưng phấn. Những quân đoànsinh linh Ma tộc trong chớp mắt bộc phá ra sức chiến đấu mạnh mẽ hơn! Trân Trân tuy rằng thân chịu trọng thương, nhưng ở cười hô hố:
- Nhân loại…. không thể không thừa nhận ngươi là một thiên tài, một tuyệt thế thiên tài, ta rất khâm phục ngươi. Tuy nhiên tất cả điều này sẽ nhanh chóng thành như mây khói thoáng qua! Ngươi không còn có cơ hội rồi! Ngươi không còn có bất kì một cơ hội nào rồi! Hahaha Nhìn thấy chưa? Mười tám Ma chủ, bọn họ đều là Đại Ma vương tâm phúc? Bất cứ một vị Ma chủ đều công lực cái thế, ngươi có thể đánh bại ta thậm chí giết ta nhưng không phải là đối thủ một trong số bọn họ! Ngươi rất nhanh sẽ phải chết thôi.
Trong con ngươi Trân Trân lóe ra ánh hào quang vô cùng hưng phấn, sắc mặt nàng ửng hồng nhìn Sở Mặc:
- Nhân loại hùng mạnh, nếu như ngươi gia nhập Ma tộc ta thậm chí có thể vì ngươi cầu tình…
- Tỉnh lại đi.
Sở Mặc không hề do dự giơ tay chém đầu Trân Trân giống như năm đó hắn giết Tần Thương, không có chút do dự nào! Cũng không hề nương tay!
Trân Trân trước khi chết phát ra mãnh liệt sự không cam chịu, oán niệm này thậm chí kinh động đến mười tám vị Chí Tôn Ma Chủ nơi Huyết ma ngân hà xa xôi. Hình ảnh trong kính tượng khiến những Chí Tôn Ma Chủ trên mặt đều động dung. Bọn họ đều không nghĩ tới, Nhân Tộc bên này, thậm chí có người có thể giết Chí Tôn!
Trong đó có một tên Ma Chủ hướng tới Sở Mặc trực tiếp ra tay. Y muốn can thiệp việc Sở Mặc đánh chết Trân Trân!
Người Ma Chủ này cảnh giới vô cùng cao thâm, mặc dù cách xa vô tận hư không nhưng y vẫn giống như ngay trước mắt, một tay rất nhanh áp đến đỉnh đầu Sở Mặc.
Vù! Một mũi tên ngay trong nháy mắt Sở Mặc chém xuống Trân Trân cũng đã bắn ra. Tại thời khắc này trực tiếp đính ngay trên đầu của Trân Trân.
Trong hư không, truyền đến một đạo thanh:
- Nổ!
Ầm!
Đầu của Trân Trân trực tiếp nổ tung!
Nguyên Thần của nàng trực tiếp trốn ra, bị thương nặng! Một mũi tên bắn Chí Tôn!
Tư Đồ Đồ!
Năm đó Tư Đồ Đồ, vẫn rất hung hãn, thậm chí thiếu chút nữa bắn chết Sở Mặc!
Trải qua nhiều năm, Tư Đồ Đồ vẫn luôn đang được Linh Vũ Vi dạy dỗ, xem như ở cái thế giới này là nhất đệ tử thân truyền duy nhất của Linh Vũ Vi. Thực lực chân chính của nàng, gần như không ai nhìn thấy qua, ngay cả Sở Mặc, cũng không biết hiện giờ Tư Đồ Đồ rốt cuộc có lực chiến đấu như thế nào. Hôm nay nàng cuối cùng cũng thể hiện ra thực lực của chính mình, cầm trong tay Chí tôn cung lấy cảnh giới Chuẩn Chí Tôn bắn chết Chí Tôn!
Trân Trân bị thương nặng, nguyên thần gần như điên cuồng nhưng vốn dĩ cái tay hướng tới trấn áp Sở Mặc, một tay tóm đi, tay còn lại nhanh chóng rút đi!
Bởi vì mũi tên thứ hai của Tư Đồ Đồ đã bắn tới rồi. Chí tôn cung đó tuyệt đối có thể là hung khí có thể giết Chí tônSở Mặc giơ tay cho ngay một đao, chẻ một đao, ở cái tay kia trên tay vẫn lưu lại một vết thương sâu, có Chí tôn máu rơi nhưng cái tay kia vẫn rút rui. Tuy rằng không quá thong dong nhưng vẫn mang theo nguyên thần của Trân Trân chạy thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.