Thí Thiên Đao

Chương 1602: Hậu nhân Đại Ma vương (2)




Trên mặt Lưu Vân không còn một tia huyết sắc, nàng ngơ ngác ngồi ở đó, trong lòng cũng chỉ còn một ý niệm: Nếu hắn chết rồi ta cũng không sống.
Lúc này Lưu Truyện Sơn nhìn thoáng qua nữ nhi của mình, sau đó nói:
- Hôm nay ta nói cho tỷ muội các ngươi biết chuyện này chính là muốn để các ngươi biết mình là Ma tộc! Ma tộc điển hình, mà không phải là người nhập ma, huyết nô. Cho nên Ma tộc xâm lấn không có bất kỳ ý nghĩa gì với chúng ta, chúng cũng sẽ không tìm tới chúng ta gây phiên toái, thậm chí còn xin hợp tác với chúng ta. Nhưng các ngươi sau này cũng không nên đi ra ngoài, không nên làm loại trừ ma bảo vệ đạo cùng tu sĩ Nhân Tộc.
Lưu Phong vẻ mặt đau lòng ngồi dưới đất ngẩn người nhìn tỷ tỷ, đi qua nâng Lưu Vân dậy. Sau đó quay đầu nhìn phụ thân:
- Vì sao mụ mụ nói Ma tộc sẽ không ngừng đuổi giết nàng? Ngài xác định sau khi Ma tộc xâm lấn tới nơi này thật sự sẽ không xuống tay với chúng ta?
- Đương nhiên.
Lưu Truyện Sơn thản nhiên nói:
- Mẹ của các ngươi đã từng là một công chúa có thân phận tôn quý nhất Ma tộc. Ở Ma tộc, phàm là Chí Tôn cũng có thể được gọi là Ma Chủ, từng Ma Chủ thống lĩnh vạn dặm biên giới, ma binh ma tướng dưới tay nhiều vô số kể. Nhưng trên Ma chủ còn có một Ma Tôn Ma vương, được Ma tộc gọi là Đại Ma Vương! Cảnh giới của Đại Ma Vương là Chuẩn Thánh, mẹ của các ngươi là nữ nhi của Đại Ma Vương.
- …….
Hai người Lưu Vân và Lưu Phong cảm giác đầu mình sắp nổ tung.
Không dám tin, không thể tin!
Đổi lại là bất cứ kẻ nào, đứng ở góc độ của hai tỷ đệ Lưu Vân và Lưu Phong chỉ sợ cũng không thể tin đây là thật.
Hai người sinh sống ở Thiên Giới hơn hai mươi năm, đột nhiên phát hiện mình không phải người mà là Ma tộc, không chỉ như thế, thân phận của bọn họ còn vô cùng tôn quý trong Ma tộc, lại là ngoại tôn của người thống trị cao nhất Ma tộc.
Cái này thật sự là gặp quỷ!
Ai dám tin?
- Còn nữa, sẽ nói cho các ngươi biết một bí mật.
Lưu Truyện Sơn thản nhiên nhìn hai đứa con của mình nói:
- Thật ra, Phùng Xuân vẫn chiếu cố các ngươi, đối với các ngươi vô cùng tốt, ừ, lại còn có quan hệ vô cùng tốt với Sở Mặc là một huyết nô, huyết nô ma chủng.
- …..
Lưu Vân và Lưu Phong hoàn toàn ngây người.
Lưu Truyện Sơn thản nhiên nói:
- Từ trước tới nay không ai biết thân phận thật của Lưu gia chúng ta, Huyết Ma Lão Tổ cũng không biết, tuy rằng hắn có công lực cái thế, thần thông quảng đại, nhưng tầm mắt của hắn chung quy không thể nhìn thấu huyết mạch trong thân thể chúng ta. Phùng Xuân là một quân cờ năm đó hắn phái tới nơi này, là muốn chiếm lấy toàn bộ Linh Đơn Đường của chúng ta, ha ha…
Lưu Truyện Sơn cười lạnh một tiếng:
- Nhưng hắn thật là suy nghĩ nhiều, mấy năm nay toàn bộ Linh Đơn Đường ta đều ném cho Phùng Xuân đi xử lý, có một người thích hợp như vậy vì sao không dùng? Chính mình xử lý có khi còn không yên tâm, nhưng muốn mưu đồ lấy sản nghiệp của Lưu gia chúng ta, chỉ bằng bọn họ thật sự có chút ngây thơ.
Trên mặt Lưu Vân và Lưu Phong đều mang theo vẻ chán động, bọn họ căn bản nói không ra lời.
Sống hai mươi mấy năm, vào một ngày hôm nay hoàn toàn đảo lộn tất cả nhận thức.
- Tuy nhiên Phùng Xuân những năm gần đây biểu hiện không tệ, hắn thậm chí chưa từng liên hệ với Huyết Ma Lão Tổ, điểm ấy ta cũng có chút vừa lòng. Tuy nhiên hắn cuối cùng vẫn là ma chủng, một ngày nào đó hắn sẽ bị ma chủng thay thế, trở thành một chất dinh dưỡng của Huyết Ma Lão Tổ.
Lưu Truyện Sơn nhẹ nhàng thở dài:
- Chuyện này các ngươi biết là được rồi, nhớ không được truyền ra ngoài. Mà thôi, từ hôm nay các ngươi bế quan ở đây đi, ta sẽ nói cho bọn hắn biết ta muốn đích thân dạy hai đứa con của ta!
- Lưu gia chúng ta rốt cục có lai lịch thế nào?
Qua thật lâu Lưu Vân mới ngẩng đầu nhìn phụ thân, yếu ớt hỏi một câu.
Lưu Phong cũng không nhịn nổi ngẩng đầu nhìn cha mình.
Lưu Truyền Sơn lại im lặng thật lâu, trong đôi mắt thoáng qua nét phức tạp. Một lúc sau, y mới khe khẽ thở dài nói:
- Lưu gia chúng ta từng vô cùng huy hoàng trên Ma giới, nhưng sớm đã như mây khói thoảng qua rồi. Lưu gia trước kia là gia tộc thịnh vượng mạnh mẽ nhất Ma giới. Tổ tiên của chúng ta, kinh tài tuyệt diễm, cái thế vô song, tuy xuất thân hèn mọn, thiên phú bình thường. Từ gai góc đi ra, từng bước tiến về phía trước. Đánh bại vô số kẻ địch, cuối cùng trưởng thành một Đại Ma vương. Chỉ tiếc rằng sau đó tổ tiên chúng ta đột phá cảnh giới Thánh nhân thất bại. Người chết đạo mất. Một trămba mươi vạn năm sau khi tổ tiên ngã xuống, Ma tộc mới xuất hiện Đại Ma Vương Chuẩn Thánh thứ hai. Y, chính là cha ruột của mẹ ngươi, cũng chính là ông ngoại ngươi.
- Vậy, vì sao mẹ lại bị đuổi giết? Chẳng lẽ ông ngoại cũng…
Trong mắt Lưu Phong lộ vẻ lo lắng.
Đây là tính người! Đây không phải ma tính. Loại quan niệm tình thân này của y nếu ở Ma tộc sẽ bị khinh bỉ. Cho dù là ma nữ trong ma tộc cũng không có quan niệm tình thân này.
- Bản tính của Ma tộc là ích kỷ, lạnh lùng. Lưu Truyền Sơn nhìn con mình, trong lòng đột nhiên có chút cảm thán, chung quy là lớn lên trong nhân tộc, tuy rằng dòng máu vẫn là Ma tộc tinh thuần, nhưng về mặt tính cách lại đã sớm thay đổi long trời lở đất. Kỳ thực chính y chẳng phải cũng vậy sao?
- Cho nên, đừng cảm thấy Đại Ma Vương là ông ngoại của các ngươi, là các ngươi có thể làm thân với ông ta. Nghĩ cũng đừng nghĩ. Kẻ đuổi giết mẹ các ngươi, chính là y đó.
Lưu Truyền Sơn nói.
Hai chị em Lưu Vân và Lưu Phong lại ngẩn ra. Lưu Truyền Sơn nói:
- Từ khi Đại Ma Vương thế hệ mới trở mình, Lưu gia chúng ta liền hoàn toàn rời bỏ Ma giới. Lúc đó, Thiên giới vẫn còn là đại vực Viêm Hoàng, cũng không oán hận Ma tộc cho lắm. Cộng thêm lúc tổ tiên Lưu gia chúng ta tới đây vẫn vô cùng khiêm tốn, chỉ mở một tiệm bán thuốc nhỏ, đời này truyền cho đời khác. Xây từ nhỏ đến lớn, cho nên, cũng không khiến người khác quá chú ý. Đợi cho đến khi Linh Đan Đường xuất hiện, thì thân phận của chúng ta cũng đã sớm được rửa sạch rồi, mặc dù là Ma tộc thuần túy nhưng lại chẳng ai biết. Thậm chí ngay cả vị lão thái gia của Sở gia kia cũng không biết thân phận chân thật của Lưu gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.