Thí Thiên Đao

Chương 1599: Chúng ta đều là Ma tộc (1)




Nhìn hai đứa con trước mắt, trên mặt Lưu Truyện Sơn không có bất kỳ vui mừng nào, hắn rất bình tĩnh nói:
- Biết ta gọi các ngươi tới nơi này làm gì không?
Lưu Vân đánh bạo hỏi:
- Chẳng lẽ là vì cha rất nhiều năm chưa gặp tỷ đệ chúng con nên có chút nhớ nhung?
Lưu Phong cúi đầu, hắn thật không dám nói chuyện cùng phụ thân. Chớ nhìn hiện giờ hắn đã trở thành Đế Chủ tuổi trẻ rồi, nhưng khi đối mặt với phụ thân vẫn mang cảm giác như chuột thấy mèo.
- Nhớ các ngươi?
Hai đạo lông mày rậm của Lưu Truyện Sơn khẽ nhướng, thản nhiên cười, vẻ mặt trầm dường như có chút trầm trọng, cũng có chút phức tạp.
Trong lòng Lưu Vân hồi hộp, nàng bỗng nhiên có một loại cảm giác xấu, có thể nghĩ lại cảm thấy có chút không thể tin nổi, chẳng lẽ trực giác về nguy hiểm của mình trong khoảng thời gian này lại tới từ cha ruột của mình sao?
Cái này… làm sao có thể?
Hổ dữ không ăn thịt con, chẳng lẽ phụ thân của mình sẽ gây bất lợi cho mình sao?
Thật ra Lưu Vân vô cùng thông minh, tuy rằng thiên phú không bằng đệ đệ nhưng đầu óc của nàng lại mạnh hơn Lưu Phong rất nhiều.
Nàng lập tức liên tưởng tới thân phận của mẫu thân, bao gồm cả cái chết của mẫu thân, bao gồm cả phụ thân vì sao đang bế quan nhiều năm, sau khi xuất quan lại đột nhiên cưới phàm nhân như mẫu thân… hơn nữa lời của Phùng Xuân thúc thúc khi ở Huyễn Thần Giới đã nói với mình, cùng với Sở Mặc liên tiếp đả kích gia tộc nhập ma….
Sắc mặt Lưu Vân lập tức trở nên trắng bệch.
Trong lòng của nàng nháy mắt có một loại suy đoán vô cùng sợ hãi.
- Xem ra ngươi đã đoán được một chút gì đó, không sao cả, ngươi có thể nói ra, dù sao ngươi cũng là nữ nhi của ta.
Lưu Truyện Sơn thản nhiên nhìn Lưu Vân nói.
- Cha là người đã nhập ma?
Lưu Vân khiến mình tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn thanh niên vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này. Lúc này nay một chút thân thiết ỷ lại vào phụ thân của nữ nhi đã hoàn toàn biến mất.
Lưu Phong ở một bên mạnh mẽ ngẩng đầu, không thể tin nhìn phụ thân của mình, thất thanh nói:
- Làm sao có thể?
- Vì sao không thể?
Lưu Truyện Sơn nhếch miệng cười:
- Ta chính là người đã nhập ma.
Nghe được phụ thân chính mồm thừa nhận, thân thể tỷ đệ Lưu Vân và Lưu Phong mạnh mẽ run lên như bị sét đánh, trên mặt nháy mắt cũng mất đi huyết sắc.
Sắc mặt Lưu Vân tái nhợt, tay chân lạnh như băng nhìn phụ thân của mình, nàng không trầm mặc mà trực tiếp hỏi:
- Như vậy phụ thân là người nhập ma có giống với người bị ma chủng nhập không?
- Ngươi muốn nói cái gì có thể nói thẳng ra. Chúng ta là phụ tử cũng coi như là duyên phận.
Lưu Truyện Sơn thản nhiên cười, sau đó ngồi ở chỗ kia, lấy tay chỉ ra:
- Các ngươi cũng ngồi đi.
Lưu Phong vẫn vẻ mặt không thể tin nổi, lẩm bẩm nói:
- Làm sao có thể? Điều đó không thể nào! Đây nhất định không phải sự thật!
- Lưu Phong!
Lưu Vân đột nhiên quát lớn một tiếng, tựa như nàng từ nhỏ tới lớn quát qua đệ đệ bướng bỉnh này.
Lưu Phong như là đột nhiên phục hồi tinh thần, nhìn tỷ tỷ của mình.
- Đừng thần người ra đó, ngồi ở chỗ kia đi.
Lưu Vân chỉ một cái ghế bên kia.
Lưu Phong hồn bay phách lạc đi qua, đặt mông ngồi ở chỗ kia, sau đó bắt đầu trầm mặc.
Thái tử Linh Đơn Đường là Đế Chủ tuổi trẻ, một trong số những đại nhân vật trẻ tuổi đã có chút bắt đâu hoài nghi nhân sinh.
Lưu Vân thì lại điềm tĩnh hơn rất nhiều, trên mặt của nàng thậm chí lộ ra một nụ cười thản nhiên, mà ngay cả Lưu Truyện Sơn nhìn thấy cũng nhịn không được có chút giật mình.
- Kỳ thật ta sớm nên nghĩ ra, phụ thân năm đó cưới mẫu thân cũng không phải bởi vì tình yêu, đúng không?
Lưu Vân thẳng thắn hỏi.
Ngay cả Lưu Phong hồn bay phách lạc cũng nhịn không được nhìn thoáng qua tỷ tỷ của mình, hắn không rõ đang êm đẹp như vậy sao lại biến thành cái dạng này. Phụ thân cũng tốt, tỷ tỷ cũng tốt, sao lại lập tức lại trở nên không bình thường rồi?
Tuy nhiên thói quen từ nhỏ tới lớn khiến hắn an tĩnh ngồi ở chỗ kia, không có nói xen vào.
- Làm sao ngươi biết không phải là bởi vì tình yêu?
Lưu Truyện Sơn hỏi ngược lại một câu.
Lưu Vân nói:
- Một nam nhân quanh năm bế quan trong núi, mấy trăm năm thậm chí một ngàn năm không xuất quan một lần, đột nhiên lại cưới một nữ nhân phàm trần sẽ là vì tình yêu sao?
- Ha ha, ngươi thật thông mình, không hổ là nữ nhi của ta.
Lưu Truyện Sơn tán thưởng một câu, tuy nhiên lại nói:
- Nhưng ngươi đã đoán sai, cũng là bởi vì tình yêu.
- Ta không tin.
Lưu Vân nhìn phụ than anois:
- Không phải ta thông minh mà là chuyện này không cần cân nhắc.
- Ừ, ngươi nói cũng đúng, thật ra không riêng gì ngươi, bọn Phùng Xuân cũng đều luôn nghi ngờ động cơ của ta. Nhưng bọn họ không có bất kỳ chứng cứ nào, cũng không có lý do hoài nghi ta.
Lưu Truyện Sơn thản nhiên nói:
- Linh Đơn Đường này do tổ tiên Lưu gia sáng lập. Nói cách khác chính là sản nghiệp của Lưu gia ta, ta không có bất kỳ lý do gì đi hủy sản nghiệp của nhà mình, Hơn nữa theo bọn họ, cũng chỉ là một nữ tử phàm nhân mà thôi, cưới cũng tốt, chết đi là thôi, kỳ thật đều không có gì.
Lưu Truyện Sơn nói xong nhìn thoáng qua Lưu Vân:
- Nhưng thật ra bọn họ đều sai rồi, mặc dù mẹ của ngươi là phàm nhân, một chút tu vi cũng không có nhưng nàng cũng không phải một người bình thường.
- Có ý gì?
Lưu Vân nhíu mày nhìn phụ thân.
- Nàng là một Ma tộc điển hình.
Lưu Truyện Sơn thản nhiên nói.
- Không thể nào!
Lưu Vân kích động trực tiếp đứng lên, vẻ mặt tức giận nói:
- Mời ngươi không nên vũ nhục mẫu thân của ta!
- Kích động như vậy làm cái gì, ngồi xuống, nghe.
Lưu Truyện Sơn nghiêm mặt, lạnh lùng nói.
Thân thể Lưu Vân có chút run rẩy, nàng nhìn phụ thân của mình, trầm mặc một lúc mới ngồi trở lại.
Lưu Truyện Sơn thản nhiên cười:
- Thật sự với chuyện này, đổi lại là bất cứ ai cũng sẽ cảm giác không cách nào chấp nhận. Mẫu thân của mình sao có thể là một Ma tộc? Tuy nhiên ta có thể nghiêm túc nói cho các ngươi biết, chuyện này cực kỳ chính xác!
Nói xong Lưu Truyện Sơn trực tiếp lấy ra một khối Ảnh Âm thạch, ném cho Lưu Vân:
- Chính ngươi nhìn đi.
Lưu Vân nhận lấy, dùng lực tinh thần kích hoạt, trong động phủ xuất hiện hình ảnh bắn ra từ trong Ảnh Âm thạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.