Thí Thiên Đao

Chương 1596: Linh sơn Linh Đơn Đường (1)




Hôm sau Sở Mặc cáo biệt cùng mọi người, không có nói quá nhiều, người tiễn đưa cũng không tính là nhiều, bởi vì hành động lần này là tiến hành bí mật. Huyết Ma Lão Tổ khẳng định có không ít cơ sở ngầm ở Thiên Giới, nếu gióng trống khua chiêng sợ sẽ rút dây động rừng.
Một con chiến thuyền lặng yên lên không, sau đó tuôn ra một đạo hào quang rực rỡ, nháy mắt biến mất tại chỗ.
Nháy mắt chiến thuyền biến mất, khóe mắt Sở Thanh chảy xuống hai hàng nước mắt, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn về phía chiến thuyền biến mất, nhẹ giọng nỉ non:
- Ngươi nhất định phải còn sống trở về, phải sống trở về, Sở gia cần ngươi, chúng ta đều cần ngươi!
Hồng Nguyệt nhẹ nhàng ôm lấy Sở Thanh, dịu dàng nói
- Yên tâm đi, hắn sẽ còn sống trở về.
Tử Yên Đế Chủ cũng nói:
- Ta tin tưởng hắn nhất định có thể còn sống trở về!
Sở Thanh gật gật đầu, sau đó nói:
- Nữ Đế nói số mệnh hắn rất hùng mạnh.
- Vậy thì càng không thành vấn đề, yên tâm đi.
Hồng Nguyệt nhẹ nói.
Chiến thuyền không tiếng động vận chuyển nhanh trên hư không, Sở Thanh đứng ở bên cạnh cửa sổ mạn tàu, nhìn vũ trụ u ám thâm thúy bên ngoài. Nguyệt Khuynh Thành đứng bên cạnh hắn, cũng cùng hắn trầm mặc.
- Thật ra ngươi thật sự không nên đi cùng ta.
Sở Mặc hạ giọng nói.
- Hì hì, thật ra ta tin tưởng chuyến này mọi người có thể bình an trở về.
Nguyệt Khuynh Thành lộ ra chút tươi cười bướng bỉnh, xinh đẹp khôn cùng.
Sở Mặc nhìn xem mà khẽ ngẩn người.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Khuynh Thành ửng đỏ, sau đó hạ giọng nói:
- Ta vẫn tin tưởng, chỉ có trải qua máu và lửa ma luyện mới có thể thật sự lớn lên.
- Chỉ là loại trưởng thành này không phải ai cũng đều mơ tưởng.
Sở Mặc thản nhiên nói.
Lúc này thiếu phụ ăn mặc như thôn phụ đột nhiên từ một bên đi tới, rất xa liền cười nói:
- Không quấy rầy hai người các ngươi nói chuyện yêu đương chứ?
Sắc mặt Nguyệt Khuynh Thành đỏ ửng, liên tục xua tay, dùng ánh mắt cầu xin thiếu phụ.
Tuy rằng tiếp xúc không lâu, nhưng Nguyệt Khuynh Thành đã thấu hiểu rất rõ đối với thiếu phụ không biết kín miệng này.
- Mẫn tỷ.
Sau khi Nguyệt Khuynh Thành đánh nhẹ thiếu phụ này liền chạy trốn.
Sau đó thiếu phụ cười tủm tỉm nhìn Sở Mặc:
- Khuynh Thành không tệ đâu.
- ….
Sở Mặc đầy đầy xám xịt, nhìn nàng nói:
- Mẫn tỷ nếu không có việc gì có thể tĩnh dưỡng, thương thế của ngươi còn chưa tốt lắm đâu.
Thiếu phụ nói:
- Đã sớm tốt rồi, có tinh hoa bảo dịch Chuẩn Thánh Dược, một chút vết thương nhỏ tính là cái gì?
Nói xong thiếu phụ mang vẻ mặt tò mò nhìn Sở Mặc:
- Thiếu gia cùng Thủy gia cô nương khi nào thành thân? Ngươi không thành thân, trong lòng nhóm hồng nhan tri kỷ bên người đều không nỡ đâu.
Sở Mặc cười khổ nói:
- Mẫn tỷ nói đùa, ta nào có hồng nhan tri kỷ gì?
- Hì hì, còn muốn gạt ta sao?
Thiếu phụ dùng vẻ mặt ta đã sớm nhìn thấu liếc xéo Sở Mặc:
- Có muốn ta đếm cho ngươi không?
- Được rồi được rồi, không cần đếm.
Sở Mặc khá đau đầu với thiếu phụ này, hắn không biết tổ địa nhà mình rốt cục là nơi nào, không ngờ lại có thể nuôi dưỡng được nhiều người hiếm thấy như vậy.
Lúc này lão nhân ngậm ống thuốc từ một bên chậm rãi đi tới, trừng mắt nhìn thiếu phụ:
- Nha đầu, nhanh đi về dưỡng thương đi, ngươi cho đây là lúc nói đùa sao? Đừng ở chỗ này làm phiền thiếu gia.
Sở Mặc vội vàng nói:
- Không có việc gì, không có chuyện gì đâu.
Thiếu phụ thè lưỡi, sau đó cười hì hì rời đi.
Lão nhân ngậm ống thuốc đi tới bên cạnh Sở Mặc, sóng vai đừng cùng Sở Mặc, sau đó hạ giọng nói:
- Thiếu gia, đừng trách thúc thúc của ngươi.
- Ta không trách hắn.
Sở Mặc gật gật đầu:
- Ta biết bọn họ đều có cấm kỵ.
Lão nhân gật gật đầu:
- Thiếu gia thông tình đạt lý, mà Nhị lão gia kỳ thật cũng là rất quan tâm với thiếu gia.
- Ừ, ta biết được, ta có thể cảm nhận được từ tỷ tỷ.
Sở Mặc nói.
Lão nhân nhìn thoáng qua Sở Mặc, sau đó nói:
- Lúc này tới nơi của Huyết Ma Lão Tổ, thiếu gia chỉ cần làm một chuyện, tìm được một tòa pháp trận cuối cùng, sau đó đem phá đi. Những chuyện khác không cần thiếu gia quan tâm, thiếu gia chỉ cần phá hủy tòa pháp trận này liền lập tức rời đi. Ta tin tưởng thiếu gia nhiều năm lăn lộn lớn lên như vậy, bản lĩnh bỏ chạy có lẽ không kém.
- Vậy các ngươi thì sao?
Sở Mặc nhìn lão nhân:
- Ý của ngươi là, các ngươi chẳng những phải bám trụ hai khủng bố kia, còn muốn tranh thủ thời gian cho ta sao?
Đuôi lông mày lão nhân khẽ nhíu, thản nhiên nói:
- Đây là chuyện chúng ta phải làm.
- Không có gì là phải làm cả. Mạng của ta không thể đáng giá so với các ngươi.
Sở Mặc nói.
- Không, mạng của thiếu gia giá trị hơn so với chúng ta.
Lão nhân nói xong, sau đó than nhẹ một tiếng:
- Không phải nói về thân phận địa vị, mà là thiếu gia tương lai còn dài, mà chúng ta lại không có tương lai, cũng đã đi tới cuối trên con đường tu hành này.
- Bất kể là mạng của ai, ở trong mắt ta đều là giống nhau.
Sở Mặc còn thật sự nghiêm túc nói.
Lão nhân cười cười, sau đó nói:
- Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, thiếu gia nếu không ngại phiền ta sẽ nói một chút chuyện xưa về lão gia cho thiếu gia. Chuyện xưa này ta cũng là nghe bề trên nói, liên tục lưu truyền, liền truyền tới nơi của ta.
- Thương thế của người?
Sở Mặc nhìn lão nhân.
Lão nhân hút một hơi thuốc, cười lắc đầu:
- Không có việc gì, không sao cả!
Sở Mặc âm thầm lắc đầu cười khổ, đám người đi ra từ tổ địa Sở gia, phương diện này thật là kinh người.
Sau đó lão nhân nói cho Sở Mặc về chuyện xưa của Sở thị nhất mạch.
Rất nhiều chuyện xưa Sở Mặc đều là lần đầu tiên nghe nói, cũng thấy rất mới mẻ. Lão nhân vừa hút thuốc vừa cùng tán gẫu với Sở Mặc. Chiến thuyền không tiếng đột xẹt qua vũ trụ tối đen, không ngừng đi về phương xa, đem từng mảnh tinh vực quăng ở phía sau rất xa.
Nơi ẩn thân của Huyết Ma Lão Tổ cách Thiên Giới tương đối xa, nếu không phải có tọa độ chuẩn xác, thật sự khó có thể tìm được.
Cứ như vậy thời gian từng chút một trôi qua.
Sở Mặc rời khỏi Thiên Giới đã hơn mười ngày.
Lúc trước ảnh hưởng của việc Hư Độ độ ma đối với toàn bộ Thiên Giới hoàn toàn không có tiêu tan, vô số người vẫn bàn luận chuyện này, bàn về tiểu hòa thượng vĩ đại, toàn bộ Thiên Giới nơi nơi bắt đầu dựng miếu thờ. Sau đó từng tòa pho tượng Hư Độ bằng vàng ròng bị đặt ở giữa miếu thờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.