Thí Thiên Đao

Chương 1578: Không thể tùy tiện thề với trời




Sở Mặc đứng im ở bên, người ngoài an ủi thủy chung cũng có giới hạn. Sau đó, Thái Điệp hít sâu một hơi, truyền âm cho Sở Mặc một tọa độ vũ trụ, rồi mới thở phào nhẹ nhõm:
- Trước khi chết chắc sư phụ đã biết điều gì đó nên ngài để lại cho ta một miếng ngọc, nội dung công đạo ta chút việc và cái tọa độ này. Sư phụ nói, nàng biết sự hiện hữu của La Thiên Phá Diệt pháp trận, cũng biết tác dụng của nó nhưng nàng không muốn bị cuốn vào. Trước khihóa đạo, nàng thấy được một chút tương lai, nàng nói Thiên giới ngập trong đại kiếp, khắp nơi đầy máu và lửa. Nàng không muốn Thiên giới bị biến thành Ma giới thứ hai nên để lại vật này, nói với ta rằng sẽ có người tới hỏi. Ngài cũng để lại cho công tử một câu.
- Còn dặn dò ta ư?
Sở Mặc hơi bất ngờ, hắn không quen biết gì lắm với Hồ Điệp Tiên tử. Hắn biết sự hiện hữu của Hồ Điệp Tiên tử qua tên sát thủ Đế Chủ tầng tám kia thôi. Hắn không biết vì sao Hồ Điệp Tiên tử lại để lại lời nhắn cho mình.
- Sư phụ nói công tử là con cưng của trời, lưu lạc tại Viêm Hoàng, đến ngày thành đạo có thể xông lên cửu trùng thiên.
Thái Điệp sâu kín nói:
- Ta không hiểu hết ý tứ trong mấy câu này nhưng hình như nó có liên quan đến thân phận của công tử thì phải.
Sở Mặc trầm tư một chút, sau đó gật đầu nói:
- Xem ra sư phụ ngươi trước khi hóa đạo đã thấy được không ít chuyện.
Thái Điệp nhìn Sở Mặc, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Sở Mặc nói:
- Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng. Điệp tộc đã giúp Nhân tộc một đại ân. Yên tâm đi, một ngày kia khi đã bình loạn, ta sẽ chiêu cáo thiên hạ ca ngợi công lao của Điệp tộc. Đến lúc đó, Điệp tộc không cần phong bế nữa.
Mắt của Thái Điệp hơi sáng lên, phàm là sinh linh có trí không ai muốn triệt để tự phong bế mình chứ.
- Sư phụ ta muốn ta đi theo công tử, giống như Nguyệt Khuynh Thành, trở thành tùy tùng của công tử.
Mặt Thái Điệp hơi hồng lên, có chút xấu hổ. Đại đa số tu sĩ ở Thiên giới đều biết người tùy tùng đại biểu cho cái gì, chính là hoàn toàn giao mình cho chủ nhân.
Sở Mặc không do dự, hắn của hôm nay đã khác hoàn toàn so với khi hắn gặp Nguyệt Khunh Thành. Hắn đã sớm có tư cách chọn lựa người tùy tùng cho mình. Hắn gật đầu nói:
- Nếu tiên tử không chê ta rất vui khi có một tùy tùng trí tuệ như tiên tử.
Thái Điệp rất thông mình. Nàng hiểu Sở Mặc có ý khác. Sở Mặc đang nói cho nàng: cái hắn cần là sự thông tuệ chứ không phải sắc đẹp của nàng. Nhưng thật ra Thái Điệp rất muốn nói: dù muốn gì nàng cũng nguyện ý.
Sở Mặc mang Thái Điệp đến Thiên Vực thành, vì phần lớn đám Nguyệt Khuynh Thành đều đang ở Thiên đạo viên, được Hồng Nguyệt và Tử Yên che chở. Thiên đạo viên cũng không phải nơi đơn giản mà là một thế lực cường đại. Trong khoảng thời gian này, Hồng Nguyệt không ngừng gọi thuộc hạ về. Hiện giờ, Thiên Vực thành đã có chiến lực khá mạnh, sẵn sàng đối đầu với chiến tranh bất cứ lúc nào.
Không biết từ khi nào không khí u ám của chiến tranh đã bao phủ toàn bộ Thiên giới, thậm chí toàn bộ giới tu hành. Mọi người hiểu, trậnđại chiến cách đây một kỷ nguyên có thể tái diễn.
Các đại gia tộc đều gấp rút chuẩn bị. Các tiểu gia tộc cũng hợp tác hoặc liên hợp với nhau. Dù cuối cùng tất cả cũng sẽ tập trung về một phía nhưng lúc này không ai làm như vậy vì có rất nhiều chuyện cần giải quyết. Nên đa số các tiểu gia tộc đều thăm dò nghe ngóng tình hình.
Sau khi Sở Mặc đi ra khỏi Huyễn Thần giới liền trở lại Tần gia. Thấy ba vị lão tổ và một số ánh mắt phức tạp của đám cao tầng Tần gia, Sở Mặc cũng muốn nhanh chóng đi chứ không muốn ở lại.
Trước khi rời khỏi Tần gia, Sở Mặc hỏi một câu:
- Phụ thân của Tần Thi ở đâu thế?
Hắn vừa hỏi, cả đám liền xấu hổ, không khí có chút kỳ lạ, không ai dám nói. Ba lão tổ cũng không biết. Mấy người bên kia đều ngại ngùng, ánh mắt trốn tránh, bộ dạng như trong lòng có quỷ.
Sở Mặc hơi nhíu mày. Chuyện này không quan hệ trực tiếp đến hắn nhưng dù sao Tần Thi là người bên cạnh hắn. Nếu cứ thế bỏ qua thì hắn cũng thấy có lỗi với với Tần Thi.
Tần Liệt Tinh nhíu mày, gia chủ Tần gia Tần Văn Tông trầm giọng nói:
- Có chuyện gì thế?
- Khụ…
Gia chủ Tần gia cũng là một Đế Chủ bậc chín nhưng lúc này lại như một đứa trẻ phạm sai lầm, cúi đầu hạ giọng nói:
- Thập tam đệ đã bị tàn phế rồi.
- Hả?
Đuôi lông mày Tần Liệt Tinh nhướng lên, con ngươi lạnh lẽo nhìn Tần Văn Tông, rít khẽ:
- Gia chủ, nó là em trai ruột của ngươi đó. Sắc mặt của Tần Liệt Thủy và Tần Liệt Dương cũng lạnh xuống.
Ba huynh đệ bọn họ coi trọng nhất là thân tình nên chưa hề có chuyện anh em trong nhà lại gây gổ cãi lộn nhau.
- Không, ba vị lão tổ đừng hiểu lầm. Mọi chuyện không phải như các vị nghĩ đâu ạ.
Tần Văn Tông thở dài.
- Trong lần ra ngoài chấp hành nhiệm vụ một năm về trước, thập tam đệ gặp phải cường địch nên mới…
- Nói tiếng người coi. Tần Liệt Tinh vội vàng nói, dù trước mặt ngoại nhân như Sở Mặc và Hư Độ, ông cũng không nể mặt gia chủ. Thanh âm lạnh băng, thái độ cứng rắn mạnh mẽ:
- Ngươi nghĩ ở đây đều là người ngu sao. Mau nói ai làm?
- Không tra ra được ạ.
Đường đường là gia chủ của một đại gia tộc, là Đế Chủ bậc chín nhưng lúc này Tần Văn Tông lại ủy khuất, không dám phản kháng.
- Không tra được á?
Tần Liệt Tinh nhìn qua đám cao tầng một vòng, sau đó túm lấy vài người, nháy mắt phong ấn, ném trên mặt đất hỏi:
- Có phải các ngươi làm không?
- Oan cho chúng ta mà lão tổ!
- Lão tổ nghi oan cho con rồi, không phải con mà.
- Chuyện này không liên quan đến con mà nhị tổ!
- Tinh lão tổ, con không biết gì hết!
Tần Liệt Tinh tức không để đâu cho hết, chỉ vào đám người mắng:
- Các ngươi dám dùng bản mạng nguyên thần để thề là chuyện nàykhông có quan hệ với các ngươi không? Nếu có, nguyên thần của các ngươi sẽ vỡ nát tại chỗ, các ngươi dám thề không?
Ba người trầm mặc, ánh mắt trốn tránh, cúi thấp đầu không dám nói.
Một lão già khoảng hơn năm mươi tuổi, là một đại trưởng lão của Tần gia lớn tiếng nói:
- Tinh lão tổ, thật sự ta không biết gì hết.
- Ngươi dám thề không?
Tần Liệt Tinh hỏi.
- Dám, ta thề, nếu ta tham gia mưu hại Tần Vũ Tông, bản mạng nguyên thần của ta sẽ bị vỡ nát.
Lão già này cứng rắn lớn miệng nói.
Lời thề có ý nghĩa cực lớn với tu sĩ. Người bình thường không dám thề linh tinh, nhất là lời thề trái với lương tâm. Nhưng không biết nghĩ thế nào mà lão già này lại dám phát thề độc như thế.
Mọi người vì vậy mà nghĩ lão oan uổng. Nhưng chưa kịp nói gì, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết từ họng lão ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.