Thí Thiên Đao

Chương 1410: Nhưng ta muốn ngươi chết (2)




Sát thủ hiện tại mà đại đa số người chưa biết tên, hắn có tính là thiên tài không? Không ai dám nói là không tính!
Bởi vì cho dù là Đế Chủ, cũng không thể phát hiện tung tích của hắn. Nhưng ở trước mặt Sở Mặc, hắn đã tan thành tro bụi rồi. Người mà đa số người không biết danh tính kia, sát thủ tuyệt thế Đế chủ, trừ lần đầu tiên gây ra cho Sở Mặc phiền toái không nhỏ, hai lần sau, lần nào cũng thảm hơn lần trước.
Cái đầu bị Sở Mặc treo bên hông là thiên tài sao? Cái này mọi người đều rất khó nói. Bởi vì có thể nhìn ra Biên Khai Vũ rất già rồi. Nhưng không ai phủ nhận Biên Khai Vũ là một cường nhân!
Ai dám nói tam trọng thiên Đế Chủ không phải là cường nhân, chỉ sợ người ta trực tiếp nhổ nước bọt cho chết!
Thiên giới Đế Chủ không ít, nhưng dựa theo tỉ lệ... Lại thấp đến đáng thương!
Một cường nhân như vậy, thổ dân đại lão trên Thiên Lộ, nếu hiện giờ bị Sở Mặc chém đứt đầu, đồng thời treo bên hông.
Khí phách này, loại khí thế này, nhìn chung trong những người trẻ tuổi cả toàn bộ thiên giờ có được mấy người?
Bởi vậy khi Sở Mặc nhìn Triệu Đông Minh và Long Thu Thủy, sau khi hỏi ra những lời này, chẳng những Triệu Đông Minh và Long Thu Thủy trở nên im lặng, mà ngay cả tất cả những người khác...
Ở trước mặt Sở Mặc, ai dám nói xằng là thiên tài?
Thật lâu sau, Long Thu Thủy mới ngẩng đầu, nhìn Sở Mặc nói:
- Tìm người ám sát ngươi, là ta không đúng, nhưng ta có thể bồi thường.
Chịu thua rồi!
Một đại nhân trẻ tuổi kiêu ngạo cao quý, rốt cục buông bỏ cái cao quý đó chịu thua rồi!
Đám người chung quanh lập tức truyền đến một âm thanh ồ lên rất nhỏ.
Rất nhiều người nhịn không được âm thầm lắc đầu, có lẽ chịu thua cúi đầu là một lựa chọn chính xác nhất, nhưng như vậy, Sở Mặc thật sự sẽ trở thành ác mộng của Long Thu Thủy! Sẽ trở thành tâm ma của hắn. Sở Mặc miễn là còn sống, Long Thu Thủy vĩnh viễn không có tương lai gì.
Khổng Hoành Nghĩa ẩn thân trong đám người, nhìn thấy như vậy, lỗ mũi hừ một tiếng, kiêu ngạo như hắn, chết cũng không chịu thua hắn nghĩ như vậy. Cho nên Khổng Hoành Nghĩa dẫn theo người tùy tùng của mình, xoay người rời đi.
Hắn không muốn tiếp tục ở lại đây, ít nhất hiện tại, hắn không muốn trước mặt chống lại Sở Mặc.
- Đợi ta Khổng Hoành Nghĩa tìm được cơ duyên của mình, sau khi thăng tiến cảnh giới Đế Chủ, lại đến giết ngươi!
Khổng Hoành Nghĩa nghĩ trong lòng, đi vô cùng dứt khoát, không có chút do dự.
- Bồi thường?
Sở Mặc nhìn Long Thu Thủy, bình tĩnh mà nói:
- Bồi thường ta 1000 vạn cực Thiên Tinh Thạch sao?
Nhìn hình ảnh Ảnh Âm Thạch vửa rồi, bất kì ai cũng có thể nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Sở Mặc.
Long Thu Thủy lại ngẩng đầu, nhìn Sở Mặc nói:
- Ta có thể bồi thường ngươi hai kiện chí tôn khí.
Trong mắt rất nhiều người đều lộ ra vẻ rung động.
Chí tôn khí, là pháp khí cấp cao nhất của cả tu hành giới. Mỗi một kiện chí tôn khí đều là vật báu vô giá chân chính. Nói thí dụ như Long Thu Thủy trước đây thua mất Sơn Hà Bảo Phiến, nếu là đấu giá …, chỉ sợ là hai mươi trăm triệu mua cũng không nổi.
Hai khí chí tôn, thì phải hơn bốn mươi trăm triệu. Cho đến tận này, thật đúng là chưa nghe nói qua mệnh tu sĩ Chân Tiên nào có giá trị nhiều như vậy.
Hơn bốn tỷ, phỏng chừng đã có thể đủ mua một mạng Đế Chủ rồi.
- Ta có đáng giá như vậy?
Trên mặt Sở Mặc, lộ ra một tia trào phúng tươi cười:
- Nhưng ta muốn ngươi chết, người nói sao đây?
Cương quyết khôn cùng!
Mọi người xung quanh vây xem xôn xao lên.
Quá trực tiếp!
Cũng quá cứng ngắc!
Không bất kỳ che dấu nào, trực tiếp chính là một câu nói lạnh như băng hống hách.
Triệu Đông Minh bên cạnh Long Thu Thủy rít gào nói:
- Ngươi dám...
Sở Mặc lạnh lùng nhìn hắn một cái, trực tiếp xuất thủ. Ngay cả nói cũng lười nói với hắn. Trực tiếp một chưởng đánh vào đầu Triệu Đông Minh, trong hư không, quy luật hỗn loạn, xuất hiện vô số đạo chưởng ảnh thật lớn.
Trong mắt của Triệu Đông Minh trong giây lát hiện ra vẻ kinh ngạc, hắn không thể tưởng được Sở Mặc thực dám ra tay với hắn.
Đám người đột nhiên la lên, người cách gần đó, đều lùi về phía sau.
- Dừng tay!
Long Thu Thủy giận dữ, trực tiếp ra tay ngăn cản.
Dù cho Triệu Đông Minh là một đầu heo ngu xuẩn, đó cũng là heo của Long Thu Thủy hắn, không phải ai cũng có thể động. Nếu để trơ mắt tùy ý cho Sở Mặc đánh chết Triệu Đông Minh, Long Thu Thủy sau này cũng hoàn toàn không cần ở lại Thiên giới. Người bên cạnh đều sẽ thất vọng đau khổ hoàn toàn với hắn.
Sở Mặc hừ lạnh một tiếng, căn bản không để ý tới xuất thủ của Long Thu Thủy.
Thiên Trọng Thủ!
Ngàn vạn chỉ chưởng ảnh, tất cả đều là thật!
Long Thu Thủy chỉ tới kịp ngăn trở hơn một trăm chưởng, bên kia Triệu Đông Minh, đã hét thảm một tiếng, trên người nháy mắt bị bảy tám chục chưởng rồi!
Toàn thân xương cốt trong nháy mắt tất cả đều vỡ vụn, trong đan điền đạo đài đều nát, tính cả Nguyên Thần, thân thể chết thảm. Cả người thất khiếu chảy máu, trực tiếp bị đánh cho chết!
Thi thể của Triệu Đông Minh, từ trên không ngã xuống đất, đôi mắt còn trợn thật to. Giống như hoàn toàn không dám tin cũng không thể chấp nhận, Triệu Đông Minh hắn lại chết như vậy trên Thiên Lộ.
Trương Song Song bên kia thét ra một tiếng bi thiết long trời lở đất:
- Không!
Thân hình nàng chợt lóe, trực tiếp đỡ xác của Triệu Đông Minh, nhưng mà, nguyên thần của Triệu Đông Minh đều nát, cả người chết cũng thể nào chết lần nữa. Nước mắt Trương Song Song rơi như mưa, cực kỳ bi ai khóc lớn. Sau đó, nàng ôm xác Triệu Đông Minh, cũng không quay đâu lại mà bước ra ngoài.
Khóe miệng Long Thu Thủy co quắp, muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng không có mở miệng.
Sở Mặc không ngăn trở, chỉ nhìn Long Thu Thủy:
- Ngươi tự sát đi.
- Không!
Long Thu Thủy phát ra một tiếng rít gào, sau đó căm tức nhìn Sở Mặc:
- Ngươi không chết, ta bồi thường ngươi hai kiện chí tôn khí... Ngươi còn muốn như thế nào nữa? Ngươi còn muốn bao nhiêu? Giết ta đối với ngươi có lợi ích gì? Lửa giận Long gia … ngươi có thể chịu nổi sao?
Sở Mặc cười cười:
- Lửa giận Tần Khiếu Thiên nhà bọn họ ta còn không sợ, ta tại sao phải sợ lửa giận Long gia ngươi? Còn nữa, ta không biết là Long gia sẽ tức giận với ta về một đại nhân trẻ tuổi phế bỏ hay không, ừ, nếu bọn họ thông minh giống như ta nghĩ, bọn họ sẽ không như vậy.
Long Thu Thủy lập tức yên lặng, đôi mắt đều trở nên đỏ thẫm, cắn răng nói:
- Sở Mặc, chẳng lẽ ngươi thật sự phải đuổi tận giết tuyệt sao?
- Ta không có bất kỳ lý do nào để buông tha một người năm lần bảy lượt muốn giết ta.
Sở Mặc nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.