Thí Thiên Đao

Chương 1305: Long Thu Thủy tức giận




Thí Thiên không phá kết giới của Hồng Nguyệt, dường như nó có thể khống chế sức mạnh của chính mình.
Sau đó, mó đột nhiên chém cái ấn đang lơ lửng ở lôi đài.
Nó muốn hủy cái vũ khí Chí Tôn này.
Chí Tôn khí cũng có linh tính, nó rên rỉ, muốn chạy trốn nhưng bị khí tức của Thí Thiên trấn áp, không nhúc nhích được. Keng một cái!
Cái ấn bị Thí Thiên chém làm đôi. Hai tiếng thú rống vang lên. Hai con dị thú viễn cổ còn lại trên ấn tự phá phong ấn xông ra. Nhưng tụi nó còn chưa làm được gì Thí Thiên đã bay qua, chém bay đầu luôn.
Thân thể của chúng nó rơi xuống lôi đài, lôi đài ầm ầm sụp đổ. Thân hình không đầu phun đầy máu nhuộm đỏ cả lôi đài.
Hồng Nguyệt cực kỳ khiếp sợ, nhìn Thí Thiên như vương giả đang treo lơ lửng kia, than nhẹ một tiếng, túm Trương Song Song lên, chậmrãi mở miệng:
- Trận chiến này Trương Song Song đã bại, có ai có dị nghị gì không?
Bốn phía tĩnh mịch, không ai đáp lời.
Ai dám dị nghị gì cơ chứ?
Cây đao kia vẫn còn đang lơ lửng, hào quang đã thu bớt, nhìn qua rất bình thường.
Nhưng mọi người đều có một trực giác, nếu ai dám dị nghị, không cần Hồng Nguyệt đại nhân ra tay, cây đao kia sẽ bay đến chém luôn người đó.
Đây là một thanh đao cực kỳ hung ác! Đồng thời, nó cũng là một thần khí. Tất cả các tu sĩ chưa ai gặp một bảo đao như thế. Long Thu Thủy ngồi phịch xuống, ánh mắt ngỡ ngàng. Mấy người bên cạnh y ngơ ngác nhìn cây đao trên lôi đài.
Con ngươi Hoàng Vô Song lóe sáng, lẩm bà lẩm bẩm như nói với đám người cạnh mình:
- Trên thiên lộ ta có đối thủ rồi.
Lưu Phong vỗ ngực thở phào:
- Thật mạnh mẽ!
Nguyệt Khuynh Thành lúc này mới dám mở mắt, không dám tin vào mắt mình, nhưng lại thấy vui vẻ. Hổ Liệt hô lớn:
- Quá đúng!
Tiếng hô này như đánh thức những người trên khán đài.
Mọi người nháy mắt sôi trào tung hô.
- Đúng vậy!
Tiếng hò hét vang động đất trời.
Nhưng đối tượng bọn họ tung hô không phải Sở Mặc mà là cây đaokia.
Chưa ai từng nghe có cây đao nào có thể hộ chủ như thế. Nói nó là thần khí không quá đáng chút nào.
Thí Thiên lại bay trở về tay của Sở Mặc. Sở Mặc cảm nhận được nó hơi suy yếu.
- Cần…tinh thạch...
Trong đầu Sở Mặc hiện lên một thần niệm. Sở Mặc ngẩn ra, không chần chừ thu Thí Thiên vào Thương Khung Thần Giám. Thiên tinh thạch xếp đầy trong đó như một ngọn núi nhỏ.
- Tùy ngươi ăn đó!
Sở Mặc truyền thần niệm, sau đó quay về Hồng Nguyệt, hơi thi lễ:
- Ta thắng đúng không ạ?
Hồng Nguyệt không che dấu, vui mừng nhìn Sở Mặc, gật đầu:
- Tất nhiên.
Nói xong cũng không nhìn Long Thu Thủy đang thất hồn lạc phách, lấy Sơn hà bảo phiến giao cho Sở Mặc. Trong mắt Long Thu Thủy lóe lên một vệt dữ tợn nhưng rất nhanh biến mất.
Sở Mặc cẩm Sơn hà bảo phiến, trong đầu lại vang lên thần niệm của Thí Thiên:
- Ta cần cái này!
Đây là vũ khí cấp Chí Tôn.
Sở Mặc hơi đau lòng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Trong lòng hắn, Thí Thiên là vô giá. Đừng nói chỉ là một Chí Tôn khí, cho dù là mười cái, chỉ cần Sở Mặc có, nếu Thí Thiên cần, Sở Mặc sẽ đưa. Không đợi Sở Mặc đưa, Thí Thiên đã trực tiếp bay ra khỏi Thương Khung Thần Giám.
Vì thế, thảm án xảy ra với diễn viên là hai cái vũ khí.
Thí Thiên vừa lao ra, Sơn hà bảo phiến trong tay Sở Mặc đã kêu vù vù, bay khỏi tay của Sở Mặc, muốn chạy trốn.
Kết quả, Thí Thiên bộc phát khí tức, áp chế nó, sau đó Sơn hà bảo phiến tỏa ra ánh sáng chói mắt lại bị Thí Thiên hút đến. Tu sĩ trên khán đài sợ ngây người. Chuyện gì thế này?
- Nó đang ăn cướp!
Một lão tu sĩ cảnh giới cao, nhiều hiểu biết than nhẹ:
- Binh khí cao cấp có thể cướp giật căn nguyên của binh khí thấp hơn. Vừa nãy cây đao kia tiêu hao quá nhiều năng lượng nên dĩ nhiên nó muốn bổ sung.
Có chuyện vậy ư? Đám người chấn động, đơ luôn.
Long Thu Thủy đứng phắt dậy, hét lên giận dữ:
- Sao ngươi dám?
Sở Mặc đứng trên lôi đài, lạnh lùng đáp trả:
- Liên quan quái gì với ngươi đâu.
Dù lúc này mọi người còn đang bị chấn động nhưng nghe Sở Mặc nói, vẫn không nhịn được bật cười.
Bởi vì tình cảnh quá hài.
Đường đường đại nhân trẻ tuổi, thiếu chủ nhất mạch Long thị, lại thất thố như thế, đúng là khiến người khác dở khóc dở cười.
Thế giới này chính là như vậy. Càng là đại nhân vật, càng phải chú ýhình tượng, không thể đánh mất hình tượng của đại nhân vật được. Dù có thua không dậy nổi, không thể thay đổi được kết quả cũng phải duy trì sự điềm tĩnh, thản nhiên đối mặt.
Biểu hiện như Long Thu Thủy là quá mất thân phận, quá tổn hại. Hơn nữa lúc trước Long Thu Thủy còn biểu hiện lạnh lùng với tùy tùng Trương Song Song. Nên chỉ trong một ngày này, hình tượng Long công tử trong giới tu sĩ cao cấp ở Thiên giới đã xuống dốc không phanh.
Tuy Sở Mặc nói năng hơi thô thiển một chút nhưng khiến người ta thật sảng khoái. Dám đánh thẳng vào mặt đại nhân trẻ tuổi như thế, khiến mọi người ở đây càng có thêm hảo cảm với người thanh niên từ Nhân giới đến này.
Thực tế, đây cũng không phải lần đầu tiên Sở Mặc tỏ thái độ với Long Thu Thủy.
Nhưng câu nói này lại gây tổn hại hình tượng rất lớn.
Vì lúc trước, Long Thu Thủy hoàn toàn là tư thế của kẻ bề trên, Sở Mặc có nói cái gì cũng chỉ như gió thoảng qua tai mà thôi.
Nhưng hiện tại, lời của Sở Mặc lại khiến Long Thu Thủy thẹn quáthành giận, y chỉ tay vào Sở Mặc nói:
- Ngươi có dám đánh một trận với ta không?
Toàn bộ mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.
Ngay cả người theo đuổi của Long Thu Thủy là Triệu Đông Minh và Đồng Ảnh cũng ngạc nhiên. Thật ra bọn họ cũng không hiểu được vì sao Long Thu Thủy kích động như thế.
Một đại nhân trẻ tuổi, tu sĩ Chân tiên đỉnh cao lại muốn khiêu chiến với một tu sĩ Đại la kim tiên trung kỳ mới dốc sức đánh bại tu sĩ Thiêntiên, như thế có phải là quá mất mặt không?
Những tu sĩ trên khán đài không thèm kiêng nể gì, cảm thấy khinh thường Long Thu Thủy.
Hồng Nguyệt thản nhiên nhìn y một chút nói:
- Có chừng mực đi.
Tiếng xì xào ngừng hẳn.
Hồng Nguyệt đại nhân đã lên tiếng. Mọi người nhìn về phía Long Thu Thủy đang tức đỏ mắt. Bạch một cái. Sơn hà bảo phiến bị rút sạch căn nguyên, rơi xuống lôi đài. Tiếng rơi rất nhỏ nhưng khiến mọi người chấn động.
Giờ khắc này, Long Thu Thủy thật sự tức giận, không để ý Hồng Nguyệt đại nhân, lớn tiếng nói:
- Hồng Nguyệt đại nhân, ngài muốn che chở Sở Mặc sao?
Hồng Nguyệt liếc Long Thu Thủy một cái. Chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến Long Thu Thủy tỉnh táo lại, y thi lễ thật sâu, nói:
- Xin lỗi Hồng Nguyệt đại nhân, vãn bối đã thất lễ. Nhưng vãn bối thật sự phẫn nộ. Vãn bối đã thua, không dám oán hận. Nhưng nhìn tổ khí của gia tộc bị đối đãi như vậy, vãn bối thật khổ sở, cảm giác mình làmột tội đồ. Vì thế, vãn bối xin tự phong tu vi đến Đại la kim tiên, đánh một trận với Sở Mặc. Nếu không, vãn bối không có cách nào đối mặt với liệt tổ liệt tông của Long thị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.