Thí Thiên Đao

Chương 1287: Tử Yên mạnh mẽ




Cho nên ngươi phải cho ta một lời giải thích.
Tử Yên thản nhiên nói.
- Ta # $... #... $%...
Đế Chủ gần như muốn chửi thề, nhìn Tử Yên:
- Ngài cũng đã làm chúng ta tử thương vô số... thiên kiêu co hy vọng đã chết một nửa, ngài còn muốn giải thích gì nữa?
- Thế là thanh toán xong rồi hả?
Tử Yên nhìn Đế Chủ.
- ...
Đế Chủ đứng trong hư không, sắc mặt tối đen, phẫn nộ nhưng lại không dám ra tay với Tử Yên.
Vốn bọn họ đứng ngang nhau, lại không ngờ nhiều năm không gặp, Tử Yên đã đột phá tới Đế Chủ bát trọng cảnh mà ngay cả hắn cũng không phải là đối thủ. Giờcòn tiếp tục giằng co thì kẻ thua thiệt vẫn là hắn.
Đế Chủ âm trầm nhìn Tử Yên:
- Chuyện này, tạm thời bỏ qua. Nhưng lần này Tử Yên Đế Chủ đến tặng người tiến vào Thiên Lộ sao? Bảo hắn cẩn thận một chút đi.
Ánh mắt của Tử Yên hơi nheo lại, con ngươi u lãnh nhìn đối phương:
- Ngươi uy hiếp ta?
- Ta không có ý đó.
Đế Chủ thản nhiên nói:
- Chỉ có điều song phương đã kết thù hận, dù vì nguyên nhân gì thì thanh niên gia tộc sẽ không cam tâm tình nguyện tiếp nhận sự thật này. Thân nhân của họ, bằng hữu vừa mới chết đi, trong lòng khó tránh khỏi tức giận.
Lúc này các tu sĩ tứ tán dần tập trung lại phía sau Đế Chủ, ánh mắt nhìn Tử Yên đầy sợ hãi và thù hận.
Tử Yên nói:
- Ta sẽ giết họ.
Lần này, các tu sĩ mới tập trung sau Đế Chủ đều lộ ra vẻ kinh ngạc, theo bản năng muốn trốn.
Nhưng trước một lão đại cảnh giới Đế Chủ thì có thẻ trốn bao xa?
Đế Chủ hít sâu một hơi, nhìn Tử Yên:
- Tử Yên, chẳng lẽ ngươi muốn không chết không ngừng sao?
- Thì sao?
Tử Yên thản nhiên nói.
Sở Mặc ở trong chiến thuyền chứng kiến mọi việc, thầm nghĩ: Sư tỷ quả thật khí phách vô song! Quá mạnh mẽ! Đè đối phương tới không kịp thở.
Hư không lại có một chiến thuyền bay tới, tốc độ cũng nhanh đến không thể tin nổi. Gần như trong nháy mắt đã đến nơi này.
Có mấy người bước ra, ai nấy đều phủ lên một tầng hào quang.
Một kẻ nhìn Tử Yên, nói:
- Giết con cháu gia tộc ta, Tử Yên, ngươi phải đền mạng!
Nói xong, người này không ra tay với Tử Yên mà một chưởng phách về phía chiến thuyền đang lơ lửng ở hư không.
Cùng lúc đó, những người khác xông tới Tử Yên, tất cả đều bộc phát ra khí tức cường đại.
Sở Mặc cả kinh, khí tức tử vong đang bao phủ hắn. Trong hư không ngưng kết ra một bàn tay lớn hung hăng đập tới chiến thuyền.
Chưởng lướt qua làm hư không sụp xuống, đại đạo quy luật giăng khắp nơi.
Tử Yên hừ lạnh một tiếng:
- Muốn chết! Đưa tay vung một chưởng, trong hư không lập tức xuất hiện một bàn tay to trực tiếp đập vỡ chưởng đối phương.
Sau đó tay bên kia công kích mấy kẻ xông tới.
Sở Mặc thấy rất rõ ràng, Gia Cát Lãng cũng ở trong đám người tấn công Tử Yên, lông mày nhướn lên, con ngươi cũng lạnh băng.
Gia Cát gia...
- Gì mà hiểu lầm, không cẩn thận? Đây rõ ràng chính là người của Gia Cát gia, nhận ra Tử Yên muốn công kích bất ngờ để trả thù ân oán.
Chỉ không ngờ Tử Yên chẳng những thoát được công kích của bọn họ còn mạnh mẽ đến mức này, chẳng chút do dự ra tay hủy diệt chiến thuyền và tu sĩ. Rầm rầm rầm!
Trong hư không liên tiếp vang lên mấy tiếng nổ, mấy kẻ đánh Tử Yên đều thổ huyết lui về.
Trong mắt họ đầy kinh ngạc, khó tin nhìn Tử Yên. Không thể ngờ nữ tử xinh đẹp như tiên tử này lại hung mạnh tới thế.
Mấy Đế Chủ vây công đều có kết cục này.
Tu sĩ Gia Cát gia sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, thoái lui ra xa.
Vừa họ còn nghĩ đại nhân vật gia tộc đã đến đây, hẳn có thể dạy dỗ nữ nhân này. Kết quả... Sự thật chẳng được như họ nghĩ. Như tát thẳng vào mặt họ.
- Gia Cát Lãng, lần trước không giết ngươi, không ngờ các ngươi còn không dứt?
Tử Yên lạnh lùng nhìn vào Gia Cát Lãng.
Gia Cát Lãng hai mắt đỏ bừng nhìn Tử Yên, cắn răng nói:
- Yêu nữ, lần trước ngươi xen vào việc của người khác, lần này ngươi lại đánh chết con cháu Gia Cát gia... Thù này, xem như kết.
Tử Yên nói:
- Giờ ta mới biết hoá ra Gia Cát gia có đạo lý như vậy. Năm đó tổ tiên Gia Cát gia là Gia Cát Minh thần cơ diệu toán, có thể nói là đức cao vọng trọng.... Hiện giờ hậu thế lại chẳng ra gì. Gia Cát Minh tiền bối mà còn sống thì cũng bị các ngươi làm tức chết. Nếu đã chết hẳn cũng tức tới bật mồ sống dậy.
- Tử Yên... Ngươi dám làm nhục tổ tiên Gia Cát gia?
Gia Cát Lãng trừng mắt nhìn Tử Yên.
Tử Yên thản nhiên nói:
- Ăn ngay nói thật mà thôi.
Lúc này, một lão già lạnh lùng nhìn Tử Yên, nói:
- - Con cháu Gia Cát gia trêu chọc ngươi trước, đáng chết. Nhưng ngươi tội nghiệt quá nặng!
Tử Yên khinh thường nói:
- Hai lần công kích, lần thứ ba vẫn công kích. Còn ta cả cơ hội thứ hai cũng không có. Bọn họ công kích ba lần, đều đáng chết. Được lắm!
Người kia nói xong nhìn thoáng qua chiến thuyền sau Tử Yên:
- Chuyện này cứ vậy đi, tuy nhiên Tử Yên Đế Chủ, nhân qua trận này sớm muộn cũng hồi báo. Gia Cát gia... không phải gia tộc bị bắt nạt mà vẫn có thể nhịn.
Tử Yên nheo mắt, trong đó như có ngân hà ở chìm nổi, có năm tháng trôi qua. Nàng lãnh đạm nhìn các tu sĩ trẻ tuổi phía sau Đế chủ.
Những người đó bị nhìn tới phát lạnh, bất cứ kẻ nào bị một Đế Chủ bát trọng cảnh nhìn chằm chằm, chỉ sợ cũng không thấy vui vẻ gì.
Nếu không phải suy xét đến Sở Mặc phía sau, Tử Yên thật muốn diệt hết đám này. Gia Cát Xương Chí, thiên tài trẻ nhất Gia Cát gia, ba ngàn năm trước đã đi tới cuối Thiên Lộ. Lúc đi vào là chân tiên đỉnh cao, sau khi đi ra thì trực tiếp bước vào Đế Chủ thất trọng cảnh.
Đã ba ngàn năm, nói vậy hẳn đã nâng cao.
Ngoài ra, nghe nói Gia Cát gia hiện giờ cũng có một Chân Tiên trẻ tên là Gia Cát Xương Phong, năm nay vẫn chưa tới ba mươi tuổi mà đã tu luyện tới Chân Tiên đỉnh cao. Tục truyền hắn sớm đã có thực lực bước vào cảnh giới Đế Chủ, nhưng vì chờ Thiên Lộ mở ra mà cố ý áp chế thực lực bản thân.
Tử Yên rất muốn tìm ra Gia Cát Xương Phong dùng một chưởng đánh chết. Như vậy có thể bớt đại địch cho tiểu sư đệ. Nhưng giờ nàng muốn đánh lui chúng thì đơn giản, chứ muốn đánh chết toàn bộ lại rất khó. Cho nên trầm tư một lát, Tử Yên thản nhiên nói:
- Muốn báo thù, bất cứ lúc nào cũng hầu tiếp. Dám đụng đến Tử Yên ta, bất cứ lúc nào cũng có thể cho Gia Cát gia long trời lở đất!
Nói xong, Tử Yên quay về chiến thuyền.
Phịch một tiếng, chiến thuyền biến mất trước mặt đám tu sĩ Gia Cát gia.
Gia Cát gia từ trên xuống dưới, từ Đế Chủ đến tu sĩ đều tràn đầy phẫn nộ và thù hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.