Thí Thiên Đao

Chương 1171: Ma Quân ra tay (1)




Tất nhiên phải lùng bắt kiểu trải thảm. (lùng bắt trên diện rộng)
- Sở Mặc... ta không tin ngươi có thể thật sự tránh thoát được sự lùng bắt của ta.
Nửa ngày sau, Phục Cửu Thư nhận được tin tức mà Phục Kim gửi về.
- Đại nhân, đã điều tra rõ ràng, ở trong một nhà trọ của thành Viễn Vọng đích thực là có một đôi nam nữ trẻ tuổi, hơn nữa Đỗ Tùng cònđích thân giả dạng thành tiểu nhị đi dò xét một phen. Nhưng mà sau đó, Đỗ Tùng liền biến mất, đôi nam nữ trẻ tuổi... cũng biến mất!
Bộp!
Phục Cửu Thư vỗ bàn một cái, nháy mắt đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Chính là hai người kia! Bọn họ bây giờ đang ở đâu?
- Đại nhân... đôi nam nữ đó đã đi lâu rồi, người cuối cùng gặp bọn họ nói họ đi ra từ thành Bắc, không biết cụ thể họ đi về phương nào.
Phía kia của bản tin Phục Kim đáp lại.
- Vậy thì đi tìm cho ta! Dồn tất cả lực lượng... triệu tập toàn bộ đến bên đó! Cho dù đào sâu ba thước... cũng phải tìm ra cho ta!
Phục Cửu Thư điên cuồng nói:
- Hơn nữa... ta lập tức sẽ qua đó, ta muốn đích thân chấn thủ.
- Đại nhân... bây giờ còn chưa thể hoàn toàn xác định...
Phục Kim dường như hơi khó hiểu. Đỗ Tùng mất tích và đôi nam nữ cho dù có liên quan trực tiếp nhưng cũng không thể cam đoan đôi nam nữ biến mất kia nhất định là hai người Sở Mặc chứ?
- Thi hành mệnh lệnh!
Phục Cửu Thư lạnh lùng nói.
- Vâng.
Phục Kim bên kia vẻ mặt nghiêm túc.
Ở Phục gia, tất cả những nhân viên tình báo trong tổ chức đều có suy nghĩ: Phục Cửu Thư chính là ông trời của họ... là tín ngưỡng của họ! Cho dù là gia chủ Phục gia... ở trong lòng bọn họ đều không quan trọng bằng Phục Cửu Thư.
Điều này hoàn toàn khác xa hình tượng bên ngoài của Phục Cửu Thư, không có bất kỳ tính so sánh nào. Mà điều này... cũng chính là chỗ khủng bố của Phục Cửu Thư. Phục Cửu Thư bên này hít sâu vài hơi, sau đó trầm giọng nói:
- Người đâu, lập tức chuẩn bị chiến thuyền, ta muốn tới thành Viễn Vọng.
- Đến đó làm gì vậy?
Một thanh âm lạnh như băng chợt vang lên.
Sắc mặt Phục Cửu Thư đại biến, lớn tiếng quát:
- Người đâu...
- Đừng kêu nữa, bọn họ đều chết rồi.
Thanh âm lạnh như băng vang lên sau lưng Phục Cửu Thư, đã đẩy cửa đi vào rồi.
Phục Cửu Thư quay đầu lại nhìn thanh niên mặc áo đen trước mặt, thở dài:
- Rốt cục ngươi vẫn muốn giết ta, đúng không?
- Vốn dĩ ta cũng định tha cho ngươi, nhưng ngươi lại nhằm vào đồ đệ ta, cho nên ngươi đáng chết.
Thanh niên mặc áo đen mặt không chút thay đổi, sau khi đi vào thìlẳng lặng nhìn Phục Cửu Thư.
Phục Cửu Thư đối diện với thanh niên mặc áo đen, lâu sau gã mới bắt đầu cười:
- Nói thật... Ma Quân, với việc ngươi có thể sống tới ngày nay ta thật sự rất bất ngờ.
- Ta cũng khá là bất ngờ.
Thanh niên mặc áo đen thản nhiên nói:
- Mạng lớn!
- Không, ngươi có một đồ đệ tốt. Phục Cửu Thư thở dài:
- Không thể tưởng được, người trẻ tuổi làm chấn động tam giới Thiên – Tiên - Linh lại có thể có liên quan tới Ma Quân ngươi.
- Đúng vậy đó, ta cũng rất bất ngờ, không nghĩ tới đồ đệ của ta lại ưu tú như vậy.
Ngữ khí của Ma Quân nghe rất bình thản, nhưng ai cũng có thể nghe ra được trong giọng nói của ông ấy mang sự kiêu ngạo.
- Độc thất sát.... cũng không thể làm ngươi bị độc chết. Thật sự là... rất đáng tiếc.
Phục Cửu Thư thở dài nói:
- Đó chính là kịch độc ta phải dùng rất nhiều năm mới tạo ra được, theo lý thuyết... cho dù là Đế Chủ mà không cẩn thận trúng phải độc này... cũng phải nuốt hận. Aiz... thật sự là người tính không bằng trời tính!
- Ta cũng không nghĩ là độc thất sát lại xuất ra từ tay ngươi đấy.
Ma Quân nhẹ nhàng thở dài, trong con ngươi, lại xuất hiện sát ý lạnh như băng.
- Bây giờ nói gì cũng vô dụng, đúng không?
Phục Cửu Thư nhìn Ma Quân, sâu kín thở dài:
- Ngươi nếu đã giết tất cả hộ vệ bên người ta, như vậy... đương nhiêncũng sẽ không bỏ qua cho ra. Nhưng mà ngươi có thể để ta nhìn Muội muội lần cuối đc không?
- Không thể.
Ma Quân lạnh lùng trả lời một câu:
- Tiểu Điệp không muốn thấy bất kỳ người nào của Phục gia các ngươi.
- Được rồi, vậy thì ngươi ra tay đi.
Phục Cửu Thư nói xong mở hai tay ra, mặt thản nhiên nhìn Ma Quân. Ma Quân thản nhiên nói:
- Giết một thế thân của ngươi thì có ích lợi gì? Nhưng chắc chắn ngươi không biết: Ta đã biết chân thân của ngươi giấu ở chỗ nào rồi. Phục Cửu Thư... con ông cháu cha máu mặt nhất bên ngoài Phục gia, lão lưu manh dựa vào số lượng lớn tài nguyên miễn cưỡng vào đến Đại Thừa Kỳ rác rưởi, trên thực tế lại chưởng quản tình báo của Phục gia, là một thanh đao linh hoạt sắc bén nhất Phục gia. Năm đó bày ra trận đuổi giết ta lại trước sau ám sát rất nhiều tu sĩ của Tiên giới... ai có thể ngờ, Phục Cửu Thư ngươi chẳng những không phải là một tên rác rưởi mà còn là một trong số những người ưu tú nhất của Tiên giới chứ?
Sắc mặt của Phục Cửu Thư lần đầu tiên đã xảy ra biến hóa cực lớn, hắn có chút hoảng sợ nhìn Ma Quân:
- Tiểu Điệp nói cho ngươi đúng không?
Nói xong lại liều mạng lắc đầu:
- Không... không thể nào... Tiểu Điệp nàng thiện lương như vậy, tuyệt đối sẽ không bán đứng bất kỳ người nào của Phục gia, lại nói... Tiểu Điệp cũng không biết chuyện này, ngươi, ngươi làm sao mà biết được?
- Không phải ngươi đã nói sao, người tính không bằng trời tính.
Ma Quân thản nhiên nhìn thoáng qua Phục Cửu Thư:
- Cho nên, ta sẽ hoàn toàn đánh chết ngươi!
- Ha ha ha ha ha ha
Phục Cửu Thư chợt ngửa mặt lên trời cười ha ha, sau đó vẻ mặt lạnh lùng nhìn Ma Quân:
- Không thể không thừa nhận, Ma Quân... ngươi thật là một người tài ba! Không có huyết mạch tốt, cũng không có xuất thân hùng mạnh gì mà có thể có được thành tựu ngày hôm nay, ngươi đủ để khiến vô số tu sĩ của gia tộc lớn xấu hổ. Nhưng... đó vẫn chẳng có tác dụng gì cả. Chỉ bằng ngươi mà muốn đánh chết bản tôn Phục Cửu Thư ta, còn kém một chút đấy! Bản tôn của Phục Cửu Thư ta bất cứ lúc nào cũng có năng lực rời khỏi Tiên giới này! Cảnh giới thật sự của ta sớm đã vượt qua tu sĩ Phi thăng kỳ bình thường! Ta không tin...
Phục Cửu Thư đang nói thì thân mình chợt cứng đờ, trên gương mặt trắng nõn dần bịt kín một tầng ửng hồng. Sau đó phun một ngụm máu tươi, trong mắt xuất hiện vẻ hoảng sợ vô tận, nhìn Ma Quân:
- Làm sao có thể... ngươi... rõ ràng ngươi ở trong này, ngươi làm sao có thể đánh chết bản tôn của ta? Phục Tiểu Điệp... nàng không thể có bản lĩnh này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.