Thí Thiên Đao

Chương 1161: Gia tộc đã từng huy hoàng (2)




Giới Linh gật gật đầu:
- Đúng vậy, những Chí Tôn được chôn cất trong Quy Khư kia, đềutừng là đồng minh của gia tộc ngươi. Vị đại tiền bối chôn cất giữa Quy Khư, y chính là… ông nội của ngươi.
Cơ thể của Sở Mặc không nhịn được mà run bắn lên.
Hắn nhớ tới năm ấy khi tiến vào Quy Khư, những Chí Tôn trong mấy ngôi mộ lớn kia đều không thèm để ý đến hắn, nhớ tới cảnh tượng sau khi bộ xương khô khổng lồ mang hắn tiến đến vùng cấm địa đó, đến Chí Tôn cũng phải dừng lại.
Hóa ra, được chôn cất ở nơi ấy… là ông nội của hắn. Sau đó, Sở Mặc ngẩng đầu, nhìn Giới Linh:
- Hay nói một cách khác, kỳ thật, gia tộc của ta đã bị tiêu diệt rồi, đúng không?
Nhất thời Giới Linh không biết nói gì cho phải.
Sở Mặc lại nói:
- Rồi các ngươi… trên thực tế đều là người của mẹ ta, ở lại nơi đây chờ ta, là để chăm sóc ta, đúng không?
Giới Linh lại im lặng, trong ánh mắt lộ ra vẻ thương cảm nhàn nhạt.
- Cho ta biết chi tiết hơn một chút đi.
Sở Mặc im lặng hồi lâu, thở phào một hơi, ánh mắt chớp lên vài tia sáng, nhưng lập tức, lại khôi phục bình thường, nhìn Giới Linh và Vũ Vi trước mặt:
- Những gì các ngươi nói được, đều nói hết cho ta nghe đi.
Câu chuyện cũ thực ra cũng không phức tạp.
Thế giới này, vốn là một vũ trụ khổng lồ, không có phân chia Thiên Tiên Linh Nhân gì hết, mọi sinh linh, đều sinh hoạt trong vũ trụ này.
Trong vũ trụ đó, có người thường, cũng có kẻ tu hành. Trong thuở khai thiên lập địa, viễn cổ hồng hoang xưa kia, địa vị của con người rất thấp, công việc mỗi ngày của bọn họ không phải tìm kiếm con đường trường sinh, mà là làm thế nào để sống sót!
Sinh tồn, là bản năng mà mọi sinh linh đều có.
Đương nhiên con người cũng không ngoại lệ, thời viễn cổ hồng hoang, mọi con người đều chỉ biết phấn đấu vì mục tiêu này.
Càng về sau, tình hình dần dần trở nên tốt đẹp, con người bắt đầu con đường tu luyện dài đằng đẵng bằng nhiều loại phương pháp khác nhau. Một vài gia tộc cổ, cứ như vậy… đời này truyền qua đời khác tồn tại theo năm tháng. Thời gian trôi qua, tu luyện dần dần được hệ thống hóa, các gia tộc bắt đầu gây dựng nên công pháp, tâm pháp của riêng mình.
- Sở gia… chính là một gia tộc cổ như vậy.
Giới Linh nhìn Sở Mặc:
- Và một hệ thống tu luyện độc đáo được hình thành bởi Sở gia, tiếp tục tiến hóa cho tới tận ngày nay, tuy đã tạo nên rất nhiều trường phái khác nhau, nhưng suy cho cùng, vẫn chung một gốc.
- Luyện thể?
Sở Mặc nhìn Giới Linh, nhớ tới thân thể mạnh mẽ vô cùng của bộxương khô kia, nói đúng hơn, là bộ xương mạnh mẽ vô cùng.
- Đúng, chính là luyện thể!
Giới Linh khen ngợi nói:
- Thể chất chín cấp, tiên thiên, đạo cảnh, tổ cảnh của ngày nay chính là do tổ tiên Sở gia của các ngươi sáng tạo nên. Nhưng thân thể tổ cảnh chân chính, kể cả là tổ tiên Sở gia nhà các ngươi, cũng không ai thành công thực sự cả. Cho nên, đó chỉ được coi là một giả thiết… hoàn hảo. Nhưng trên thực tế, lại thành công trên chính bản thân ngươi!
Khuôn mặt Sở Mặc không lộ vẻ gì là kiêu ngạo, ngược lại còn cảm thấy bi thương. Trong đầu hắn như xuất hiện các bức tranh cổ xưa, đó làmột đám tiên phong của Sở gia, đang không ngừng thử các phương thức tu luyện khác nhau.
Lúc này, Vũ Vi ở bên nói:
- Thực ra, vốn dĩ cha ngươi rất có hy vọng tạo thành thân thể tổ cảnh đấy.
Giới Linh gật đầu:
- Đúng vậy đó, còn kém một chút. Ta nghĩ cũng bởi vì nguyên nhân đó nên sau đó họ mới đưa ra lựa chọn này, đưa Sở Mặc tới Nhân giới.
Vũ Vi vuốt cằm:
- Đúng vậy, không chỉ vì tránh họa, thật ra năm đó cho dù là để Sở Mặc lớn lên ở Thiên giới cũng có thể đảm bảo an toàn.
Giới Linh nói:
- Đúng đấy, dù sao thì còn có nhiều lão nhân Sở gia như vậy. Sở Mặc lẳng lặng nghe.
Sở gia từng vô cùng huy hoàng, nhất là ông nội của Sở Mặc đã gần như bước tới sự vang dội tận cổ kim kia.
Mặc dù là ông nội của Sở Mặc nhưng thật ra tuổi của ông ấy đã vô cùng xa xưa, là một cổ nhân thật sự.
Chính vì ông nội Sở Mặc thử nghiệm đó mới khiến cho đại thế giới này phân thành những tầng thế giới cao thấp như vậy. Vì thế, quân viễn chinh kia... năm đó đã vượt qua vô tận ngân hà mà đến.
- Chỗ kia tên là La Thiên Tiên Vực.
Giới Linh thản nhiên nói:
- Đó là đất tiên thật sự. Chỗ đó người thường sống vô cùng lâu. Bất kỳ một người tu luyện nào đều có thể nhận được cảnh giới và thọ nguyên cao hơn ở thế giới này.
Giới Linh nói xong, nhìn Sở Mặc:
- Ta nói như vậy ngươi có hiểu không?
- Có thể.
Sở Mặc nhìn Giới Linh:
- Có phải là giống trong Thái Học Viện của hoàng gia ở Nhân giớichênh lệch với tư thục ở nông thôn không? Cũng là bạn cùng lứa tuổi, cũng là một đứa trẻ thiên tư thông minh nhưng đứa ở Thái Học Viện thì tri thức uyên bác hơn nhiều đứa ở tư thục nông thôn.
- Đúng, chính là như vậy.
Giới Linh gật đầu:
- Cho nên, sinh linh từ La Thiên Tiên Vực ra đều rất kiêu ngạo, trong xương tủy đều có chút khinh người.
Chuyện cũ nói tới đây cũng đã trở nên rất rõ ràng rồi.
Đại chiến phát sinh ở thời thượng cổ làm cho đại thế giới bị vỡ ra, phân thành 4 thế giới nhỏ hơn, chính là quân viễn chinh trong La Thiên Tiên Vực.
- Bọn họ cùng với ông nội của cậu là tu sĩ cầm đầu bản địa, đã xảy ra một trận chiến đấu kịch liệt. Người kiêu ngạo đó không nghĩ tới tu sĩ bản địa của thế giới này lại hùng mạnh như vậy. Những người tới cùng họ đều là tu sĩ cảnh giới Chí Tôn. Vốn tưởng rằng có thể dễ dàng trấn áp thế giới này, nhưng dưới sự phản khán mãnh liệt lạnh lùng, trận chiến ấy, bên thất bại chính là La Thiên Tiên Vực.
Giới Linh nói.
Sở Mặc không nhịn được mà kêu lên một tiếng ngạc nhiên. Hắn thậtsự không nghĩ tới ông nội hắn lại dũng mãnh như thế, ngay cả quân viễn chinh của nơi khác cũng có thể đánh bại.
- Nhưng cũng chính vì trận chiến này, hoàn toàn bùng lên lửa giận của bên kia.
Giới Linh sâu kín nói:
- Đồng thời, thế giới này cũng bị hủy diệt mang tính đả kích. Phân chia thành 4 thế giới, nơi linh khí càng kém thì giảm xuống càng độc.
- Sau này, nhóm Chí Tôn trốn về La Thiên Tiên Vực cũng không qua đây nữa mà liên hợp với cao thủ của La Thiên Tiên Vực, liên kết lại phong ấn thế giới này... Vũ Vi ở một bên nói tiếp:
- Bọn họ làm vậy, kết quả là tu sĩ thế giới này mất đi con đường Chí Tôn. Sau đó, thế giới này... quả nhiên là không hề xuất hiện thêm vị Chí Tôn nào nữa. Đồng thời, bọn họ phong ấn, còn nghĩ đến con đường kia của ông nội cậu nên đồng thời cũng phá hỏng luôn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.