Thí Thiên Đao

Chương 1141: Dượng của Phục Phong (2)




- Nói như vậy cũng không đúng, lần này chỉ là trùng hợp mà thồi. Hơn nữa ta cũng đã nói với ngươi, Đạo Môn kia tốt nhất không nên dính vào. Sau lưng Đạo Môn cất dấu một cỗ thế lực lớn khó có thể tưởng tượng. Nhất là Thủy Tổ của Đạo Môn kia, tuy nói đã phi thăng lên Thiên giới. Nhưng nếu ngươi thật sự bố cục thành công, khống chế Đạo Môn ở trong tay mình. Nhưng người kia có thể buông tha cho ngươi sao?
Tư Đồ Đồ nhìn Phục Phong, còn thật sự khuyên bảo.
- Tốt lắm, bây giờ nói lời này cũng không có ý nghĩa. Dù sao cũng đã tan thành tro bụi rồi. Thủy Tổ Đạo Môn cho dù hận cũng không hận tới trên đầu ta, đây cũng là một loại may mắn.
Phục Phong có chút suy sụp nói:
- Ta có thể sẽ mau chóng độ kiếp rời khỏi Tiên giới, từ khi Đạo Môn bị giết, thái độ của gia tộc bên này đối với ta cũng đổi khác.
- Hừ, gia tộc các ngươi thật không có một chút tình người nào! Năm đó…
Tư Đồ Đồ vừa mới nói hai chữ năm đó, Phục Phong liền hung hăng trợn mắt nhìn nàng, thấp giọng nói:
- Đừng nhắc tới sự kiện kia!
- Nhắc tới thì làm sao? Cho phép bọn họ khốn kiếp như vậy mà lại không cho phép người khác nói sao? Ta không sợ bọn họ!
Tư Đồ Đồ cười lạnh.
Phục Phong cười khổ nói:
- Ngươi không sợ bọn họ nhưng ta sợ! Ngươi gây ra họa rồi phủi mông chạy lấy người, ta phải làm sao?
Thái độ Tư Đồ Đồ mềm lại nói:
- Dù sao chuyện hư hỏng của nhà các ngươi ta cũng lười hỏi nhiều, tuy nhiên không phải cô ngươi đã bị đón đi rồi sao? Nhắc tới cũng thật rất thần kỳ, năm đó người kia thân trúng Thất Sát độc mà chạy trốn, tất cả mọi người đều cho rằng hắn chết chắc rồi, không nghĩ tới hắn không chững sống sót mà thực lực lại đột phá lên! Thật ra Phục Phong ngươi hẳn phải học tập người kia một chút, người ta cũng không có một chút huyết mạch nào, không có thiên phú đặc biệt dũng mãnh gì, nhưng khắp Tiên giới này có mấy người dám nói mạnh hơn người kia chứ?
- Người kia gì chứ, đó là dượng của ta.
Phục Phong liếc mắt nhìn Tư Đồ Đồ:
- Ta làm sao có thể so bì được với dượng? Hắn chính là cường nhân tuyệt thế thật sự!
- Ai ôi! Mở miệng liền kêu dượng, sao thế, cha ngươi rốt cục đồng ý chuyện này rồi sao?
Tư Đồ Đồ có chút hưng phấn nhìn Phục Phong:
- Ta vẫn vô cùng khâm phục đoạn tình cảm giữa cô ngươi và người kia! Đây mới thật sự là trời đất tạo nên một đôi nha!
- Đúng vậy, bọn họ thật sự là trời đất tạo nên một đôi mà. Không có sức lực gì có thể tách bọn họ ra.
Phục Phong hạ giọng nói:
- Tuy nhiên chuyện này trong nhà ta từ trước tới giờ vẫn chưa thay đổi. Ta gọi hắn là dượng bởi vì ta nhận hắn rồi.
- Nói ta nghe một chút đi, người kia, khụ khụ, dượng ngươi rốt cuộc làm sao có thể đưa cô ngươi rời đi? Hơn nữa cô ngươi không phải chỉ còn lại có một đám tàn hồn sao? Sao ta lại nghe nói gần đây có người nhìn thấy cô ngươi đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường!
Tư Đồ Đồ vẻ mặt tò mò nhìn Phục Phong.
Phục Phong lắc đầu:
- Hắn mang cô cô ta đi là trực tiếp xông vào Phục gia… khụ khụ…. Chuyện này nói tới cũng hơi mất mặt, toàn gia tộc ta không ngờ lại không ai có thể ngăn cản dượng. Hơn nữa tính tình dượng ta mấy năm nay dường như bình tĩnh không ít, không có trực tiếp ra tay giết người, nếu không ngày đó sợ là nhà ta đã máu chảy thành sông.
Lúc nói lời này, trên mặt của Phục Phong nhìn không ra bất kỳ cảm xúc mất hứng nào, ngược lại còn giống như bộ dạng vui sướng khi người gặp họa.
Tư Đồ Đồ cũng khá vui sướng khi có người gặp họa, nói:
- Những tên khốn kiếp kia nên bị giáo huấn, có một ít người có giết cũng không đủ.
- Sau đó dượng ta lại trực tiếp xông vào Đài Luyện Hồn, trực tiếp mang linh hồn của cô cô ta mà đi. Sau đó một đao bổ vào đài Luyện Hồn kia, trực tiếp đánh nát thái thượng trưởng lão… người năm đó đã tự tay rút linh hồn của cô cô ta ra.
Vẻ mặt Phục Phong vô cùng tức giận, một lát sau mới lên tiếng:
- Về phần hắn làm sao khôi phục cho cô cô, ta thật sự không biết. Ta chỉ biết là bọn họ hiện tại luôn đi tìm tính sổ những kẻ năm đó đã đánh lén dượng ta.
- Thật là ngưỡng mộ quá!
Tư Đồ Đồ nói:
- Nếu có một năm nhân tài cán làm việc này cho ta, ta đây cũng có thể cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì cho hắn!
- Ta có thể!
Phục Phong nhìn Tư Đồ Đồ:
- Ai dám bắt nạt ngươi, ta cũng sẽ làm như vậy!
- Ngươi a…. ngươi không giống.
Tư Đồ Đồ nhìn Phục Phong:
- Ngươi yêu thích ta sao?
- Đương nhiên thích!
- Vậy ngươi yêu ta sao?
- Ách… ta xem ngươi là muội muội.
- Ta cũng xem ngươi là ca ca mà!
Tư Đồ Đồ cười híp mắt nói:
- Được rồi, hiện tại ta rốt cục đã biết hành tung của người kia, ta phải nghĩ biện pháp tìm được hắn.
- Xem ra hắn chính là nam nhân trong suy nghĩ kia của ngươi rồi.
Phục Phong có chút mất mát nói.
- Ngươi được rồi nha, ta tìm hắn là có việc khác, sư phụ đã giao phó cho ta một việc.
Tư Đồ Đồ ngẫm nghĩ một chút, bỗng nhiên nhìn Phục Phong nói:
- Thật ra Phục Phong ca, là lời nói trong lòng, ngươi đừng mất hứng nha. Ta vẫn không dám nói rõ với ngươi là vì sợ ngươi không vui.
- Có chuyện gì cứ nói thẳng là được! Ta mà còn cần phải giấu sao?
Phục Phong làm ra vẻ tức giận nhìn Tư Đồ Đồ.
- Vậy được rồi, ta sẽ nói với ngươi, sư phụ bồi dưỡng ta kỳ thật đều là bởi vì Sở Mặc.
Tư Đồ Đồ nói.
- Xem đi, bị ta nói trúng rồi phải không?
Phục Phong cười lạnh.
- Ta còn chưa nói hết mà!
Tư Đồ Đồ trừng mắt nhìn Phục Phong:
- Không phải như ngươi nghĩ đâu! Sư phụ bồi dưỡng ta là muốn bối dưỡng ta trở thành thủ hạ của Sở Mặc. Để cho ta sau này có thể hiệp trợ hắn làm một chuyện, nói trắng ra là… Tư Đồ Đồ ta, về sau chỉ có thể làm một tiểu nha hoàn bên người Sở Mặc, ngươi hiểu chưa?
- …
Phục Phong trợn lớn mắt, trên mặt mang vẻ ngươi đang đùa giỡn ta sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.