Thề Ước Thầm Lặng

Chương 1:




Cuộc đời mình chấm dứt rồi.
Myra MacCoinnich cưỡi ngựa về phía tử thần, và cô biết đó là tử thần của đời mình.
Vì sao chứ?
Vì sao tổ tiên và những linh hồn Druid bác ái lại điều khiển số mệnh của Myra bằng việc gửi cô tới tương lai vào thời điểm này?
Cưỡi ngựa ngay bên cạnh, chị dâu Tara chào cô với nụ cười rầu rĩ, nụ cười chứa đủ nghi ngờ sẽ để lại một lỗ thủng lớn trong trái tim Myra.
“Xa thế này là đủ rồi”, anh trai Duncan của cô tuyên bố khi dừng ngựa.
Myra trượt xuống từ lưng ngựa, khẽ vỗ về nó lần cuối.
“Đây đâu phải là vĩnh biệt, Myra. Em sẽ gặp lại nó thôi”, Tara đặt một cánh tay lên vai Myra để động viên.
“Chúng ta đang làm việc đúng đắn chứ?”
“Những hình ảnh tiên đoán của mẹ đã bao giờ sai chưa?”
“Nay[1].” Một hình ảnh tiên tri cực kỳ rõ ràng của mẹ cô đã cảnh báo rằng Myra sẽ chết nếu ở lại năm 1576.
[1] Nay: một từ gốc Scotland cổ trong thế kỷ mười sáu, có nghĩa là “không”. Đoạn sau Tara nhắc Myra nên dùng “No” (Không) thay vì “Nay” để phù hợp với ngôn ngữ thế kỷ hai mốt. Từ này trong văn bản sẽ được in nghiêng.
“Nói ‘No’ đi, Myra. Chưa tính đến việc vấp váp với ngôn ngữ thế kỷ mười sáu thì thế kỷ hai mốt cũng khó sống lắm rồi. Nếu khả năng tiên tri của mẹ Lara không bao giờ sai thì chúng ta buộc phải tin tưởng rằng em sẽ không an toàn khi ở lại đây. Em sẽ yêu thời đại của chị thôi.” Tara tặng cho cô một nụ cười thuyết phục hơn nhiều.
“Đến lúc rồi, nhóc”, Duncan gọi.
“Nhớ nhé, ‘Lizzy’ là cách gọi tắt của tên Elizabeth, Elizabeth McAllister.”
Myra gật đầu, hiểu rằng Tara đang tìm kiếm bất kỳ chi tiết nào còn bị bỏ sót về chị gái để giúp Myra trong tương lai, hay ít nhất thì họ cũng hy vọng như vậy.
“Nếu vì lý do gì đó mà chị ấy không nghe, hãy tìm Cassy. Cassandra Ross.”
“Chị đã nói với em tất cả những điều đó rồi. Em sẽ không quên đâu.” Myra cởi cái áo choàng nặng trịch trùm bên ngoài bộ quần áo kiểu thế kỷ hai mốt. “Đây, em sẽ không cần thứ này nữa.” Cô không dám tin là mình sẽ sớm xuất hiện ở nơi công cộng với bộ đồ đang mặc.
Mắt Tara ngấn lệ.
Cái ôm mạnh mẽ của Duncan làm Myra cảm thấy ấm lòng. Cô vẫn nhớ những câu cuối cùng mà em gái Amber đã thì thầm với mình đêm qua. Tara đang mang thai, nhưng cả hai đều chưa biết điều đó. Amber lúc nào cũng biết những chuyện như thế, giống như khả năng tiên tri của mẹ họ, Amber chưa bao giờ nhầm.
“Chúc mừng anh.”
“Vì điều gì?”, anh hỏi, buông vòng tay ôm cô ra để cúi xuống nhìn cô.
“Anh sẽ biết thôi.”
Duncan rời khỏi vòng tay cô để rải các viên đá thánh thành một vòng tròn hoàn hảo. Anh chạm vào từng viên, cho chúng mượn một phần sức mạnh Druid để đưa Myra đi xuyên thời gian. Năng lượng đập dồn dập trong những hòn đá, chờ đợi.
Myra bước từng bước run rẩy đến đứng ở giữa vòng tròn. Cô lặp lại câu thần chú trong đầu. Năng lượng bùng lên.
“Thượng lộ bình an nhé”, Duncan nhấc một bàn tay lên. Gió bắt đầu xoay vần, hơi nóng cùng với ánh sáng phát ra, cháy rọi từ mỗi viên đá, vươn cao quá đầu cô thành một vòng xoáy muôn màu rực rỡ.
“Myra này?”, Tara hét lên, rõ ràng là đang cố làm cô phân tâm.
“Gì cơ?”
“Hãy bảo Lizzy đưa em tới Magicland cưỡi ngựa nhé. Cưỡi ngựa ở đó không sánh được với ở đây nhưng em sẽ thích đấy.”
Myra ôm chặt túi đồ vào ngực. Không khí trong vòng tròn cạn dần, đến hít thở cũng khó khăn. “Magicland, em sẽ nhớ.”
Cô muốn bỏ chạy khỏi vòng tròn đá, khỏi nguồn năng lượng đang bắt đầu bao bọc cơ thể mình, nhưng thay vào đó, Myra cất cao giọng đọc thần chú, “Hỡi những viên đá và sức mạnh cổ xưa, hãy đưa tôi tới chỗ Lizzy một cách an toàn ngay bây giờ. Hãy bảo vệ an toàn cho tôi trước những hiểm nguy, những ánh mắt tò mò và ánh sáng ban ngày. Nếu các linh hồn tổ tiên đồng ý, xin hãy đưa tôi đi ngay lập tức.”
Mặt đất rung chuyển dưới chân cô. Cô bước lên trước, nối khiếp sợ bủa vây từ mọi hướng. Không khí lấp kín phổi cô trước khi nổ ra thành một tiếng hét. Qua khóe mắt, cô chứng kiến cảnh Duncan ôm chặt Tara vào ngực.
Nguồn năng lượng bên trong vòng tròn được kìm giữ bởi những viên đá được phó thác cho riêng gia đình cô gầm lên. Cô không thể thoát ra được nữa. Đây là định mệnh của cô. Cảm giác hãi hùng trườn dọc xương sống rồi nổ bùng trong đầu cô, theo sau đó là cảm giác bình thản đến kỳ lạ.
Myra nhắm chặt mắt lại. Magicland, Elizabeth McAllister, ôi, Chúa ơi.
Mặt đất sụp xuống dưới chân cô và thời gian cuốn cô đi.
Mất trí nhớ. Ai thèm tin cái chuyện vớ vẩn đó không biết?
Một người phụ nữ tỉnh dậy ở đảo Atlantis, chính giữa Magicland, trước khi nhân viên đầu tiên đến, và Todd cần phải lấy biên bản. Có vẻ là một món hời cho mấy gã luật sư háu đói.
Dân ăn vạ thì có đủ kiểu. Trên người cô gái này đầy chữ ăn vạ. Lúc nào cũng có người cố gắng tìm cách để mau kiếm được tiền.
Sỹ quan Todd Blakely hỏi người phụ nữ trung niên ở quầy tiếp tân của bệnh viện Anaheim General về nơi nhân viên cấp cứu đã đưa Jane Doe đến, rồi đi tới thang máy.
Anh đi qua một bàn y tá và mỉm cười với cô nàng tóc vàng ngồi sau quầy đang liếc mình từ trên xuống dưới.
Rõ ràng là cô ta thích những gì mình nhìn thấy.
Anh không biết là do anh hay do cái phù hiệu và bộ đồng phục nữa. Sở cảnh sát gọi họ là “Những cô gái thích phù hiệu”. Những phụ nữ cố gắng hết sức để thu hút sự chú ý của bất kỳ ai đang mặc đồng phục, cảnh sát, cứu hỏa, họ chẳng thèm quan tâm. Còn đàn ông thì lợi dụng sự chú ý của những người phụ nữ đó, điều này cũng giải thích cho tỷ lệ ly dị cao trong ngành.
Todd đi về phía phòng số 840 để thăm Jane Doe.
Sau cánh cửa khép hờ, anh nghe thấy tiếng cười khe khẽ. Tiếng cười ấy có phần vui vẻ quá mức với một người vừa tỉnh dậy mà không có chút ký ức nào.
Anh liếc qua cửa và thấy cô nàng Mất trí đang ngồi trên giường. Chiếc ti vi màn hình phẳng gắn vào tường bởi thanh chống đung đưa trước mặt cô ta. Mái tóc màu nâu sẫm gần như ngả sang đen buông dài từ trên vai xuống tận khuỷu tay. Cặp mắt màu nâu đen sâu thẳm phía trên hai gò má xinh đẹp và đôi môi đầy đặn mỉm cười trước một hình ảnh gì đó mà cô ta đang xem.
Todd cảm thấy không khí như bị rút cạn khỏi cơ thể mình. Jane Doe đẹp lộng lẫy.
Todd bốc đồng vươn thẳng vai và ép quai hàm mình bạnh ra. Anh sẽ phải thật cẩn thận. Người phụ nữ đẹp choáng váng như cô nàng trước mặt anh đây có cách để tước vũ khí của những cảnh sát kiên cường nhất.
Người phụ nữ trên giường giấu một nụ cười sau bàn tay.
Miệng Todd khô rang. Chúa nhân từ!
Áp lực sau mắt cô dần dần biến mất. Y tá gọi những viên thuốc trắng nhỏ xíu là ibuprofen, dù cô cũng không hiểu chính xác nó là gì nhưng vẫn cứ uống. Những gì Tara dạy cô đến giờ đã có tác dụng, khiến cô tin rằng tất cả những việc còn lại rồi sẽ diễn ra đúng như kế hoạch cả thôi.
Myra ngả lưng ra sau và một lần nữa nhớ lại cuộc đối thoại của cô và Tara, không lâu trước khi rời thế kỷ mười sáu.
“Chắc hẳn họ sẽ đưa em tới bệnh viện và tiến hành một loạt xét nghiệm. Cứ để họ làm, và vì Chúa đừng có hành động như thể họ đang cố làm hại em. Không phải đâu. Các bệnh nhân mất trí nhớ vẫn nhớ những việc làm hàng ngày, chỉ không nhớ mình là ai hay quên những người xung quanh họ mà thôi.”
“Nhưng em có biết thói quen sinh hoạt ở đó đâu.”, Myra nói.
“Chị biết. Khi không biết phải nói sao thì đừng nói gì hết. Cứ giả bộ ngây thơ. Em không nhớ gì cả. Tên, nhà, gia đình… không gì hết! Cuối cùng sẽ có người gọi cảnh sát, hãy cho họ biết tên chị gái của chị, và từ đó họ sẽ lo liệu.”
“Em sợ, Tara.”
“Chị biết, chị cũng thế khi mới tới đây mà. Lizzy sẽ giúp. Hãy trao cho chị ấy thư của chị. Em có thể tin chị ấy.”
Tiếng chó sủa trên ti vi đẩy luồng ky ức ra khỏi đầu Myra. Cô không biết làm thế nào hình ảnh của con người tiến vào được trong cái hộp nhỏ đó, nhưng nó sẽ vô cùng có ích trong việc nghiên cứu những con người sống ở thời đại này.
Cô bật cười trước hình ảnh lũ chó đuổi theo đuôi của chính chúng và ngã lên nhau với những cái lưỡi dài ướt đẫm.
Có người đang theo dõi.
Myra cảm nhận được sự hiện diện của anh ta trước khi ngước lên và thấy một đôi mắt xanh dương đang nhìn cô chằm chằm. Vẻ cau có trên mặt anh ta cũng làm cô lo lắng gần bằng bộ đồ oai vệ mà anh ta đang mặc, với những đường sọc và các góc nhọn, cùng một cái thắt lưng dễ phải nặng tới năm cân. Tấm phù hiệu bằng kim loại sáng bóng một cách kiêu hãnh trên túi của anh ta.
Người lạ mặt này để mái dài và cắt tóc ngắn đến mang tai. Nhận ra anh ta cũng trạc tuổi mình, một cơn sóng nhận thức khẽ khàng lan tỏa khắp người cô. Nhưng quai hàm mạnh mẽ của anh ta bạnh ra theo một cách khiến cho Myra biết rằng cô cần phải cẩn thận với những gì mình nói. Một cảm giác nôn nao kỳ lạ hình thành sâu trong bụng cô.
“Xin chào.” Myra ấn nút tắt cái hộp kì lạ đó đi rồi mỉm cười vì việc đó thật dễ dàng. “Tôi không thấy anh vào.”
“Không vấn đề.” Anh ta gật đầu về phía ti vi. “Tôi đã quấy rầy rồi.”
“Nay. Xin thứ lỗi, ý tôi là “No”. Tất nhiên là không rồi. Xin hãy ngồi xuống.” Myra dùng tay ra dấu về một chiếc ghế. Ở riêng với một người đàn ông, một người lạ mặt, trong phòng riêng là việc khá lạ lẫm với Myra. Từ cái cách người đàn ông này nhìn cô, cô tự hỏi liệu mình có lý do gì để lo ngại hay không. Cô lại đưa mắt sang nhìn anh ta, khuôn mặt hấp dẫn và cách nói chuyện uyển chuyển làm nhịp tim của cô đập nhanh hơn.
“Tôi là Sỹ quan Blakely.” Anh ta chìa tay ra để bắt tay cô.
Myra đưa tay ra. Cùng với sự động chạm của anh ta, cảm giác nôn nao trong bụng cô ngày một tăng lên. Tay Myra run rẩy trong tay anh ta khi năng lượng chảy qua các ngón tay của cô. Cô giật tay ra với hy vọng người đàn ông ấy chưa chú ý đến hơi nóng trong lòng bàn tay mình. Myra đột nhiên nhận ra rằng dưới đôi mắt của anh ta, cô cảm thấy yếu đuối hơn hẳn so với việc cả ngày bị các bác sỹ và y tá chọc vào người bằng những đồ vật kỳ lạ.
“Tôi tới đây để lấy biên bản về tai nạn ngày hôm nay.” Anh ta vẫn đứng đó và lấy ra một thiết bị để viết cùng một cuốn sổ, hay giấy – theo cách gọi của Tara. Tạ ơn trời vì trước chuyến đi, Tara đã dạy cô về công cụ viết và đọc thời hiện đại. Không thì những hành động đơn giản của con người ở thời đại này cũng sẽ khá lạ lẫm đối với cô.
“Tôi đã kể chuyện này rồi mà.” Cô đếm số người đã nghe chuyện của cô. Người đàn ông dữ tợn ở công viên giải trí đã hỏi cô tất cả mọi chuyện hai lần, trên đường tới bệnh viện, nhân viên cấp cứu trong xe cứu thương đã hỏi một lần, y tá và bác sỹ ở phòng cấp cứu rồi cả một chuyên gia thần kinh. Myra tự hỏi không biết người ở thời đại này có nói chuyện với nhau không nữa.
“Chưa kể cho chúng tôi, thưa cô.” Anh ta lật tới một chỗ trống. “Tôi nghe nói cô đã ‘tỉnh dậy’ ở Magicland. Cô có thể kể cho tôi chuyện gì đã xảy ra không?”
Giọng của sỹ quan Blakely đượm vẻ hồ nghi. Cô không dám chắc dòng máu Druid hay chính ngôn ngữ cơ thể của anh ta đã cho cô biết điều đó.
“Tôi đã tỉnh dậy trên một hòn đảo nhỏ có một con hào bao quanh.”
“Đảo Atlantis à?”
“Đó là cái tên mà người đàn ông tìm thấy tôi đã gọi.” Có quá nhiều câu hỏi về nơi cô đã đặt chân tới sau chuyến du hành thời gian của mình. Vì sao lại có thuyền trong một con hào? Chúng có thể đi tới đâu cơ chứ? Vì sao ngôi làng xinh đẹp ấy bị bỏ hoang? Những người từng sống ở đó đi đâu rồi?
Nhưng cô không hỏi.
Cứ đơn giản thôi! Câu thần chú của Tara dành cho chuyến viếng thăm thế kỷ hai mốt của Myra lặp đi lặp lại trong đầu cô. “Tôi nghĩ mình đã va đầu vào đâu đó. Mặc dù các bác sỹ không tìm thấy vết thương nào tương ứng với chứng mất trí nhớ của tôi.”
“Cô không nhớ đã tới Magicland à?”
“Nay.”
“Cô đã ở đó bao lâu?”
“Tôi không biết. Tôi tỉnh dậy và thấy một người đàn ông tốt bụng đã gọi những người khác tới giúp. Họ đã hỏi những câu hỏi giống như anh nhưng tôi không thể cho họ bất kỳ câu trả lời nào.”
“Cô nhớ được những gì?”
“Tôi tỉnh dậy, gặp người đàn ông tốt bụng đã gọi những người khác từ bệnh viện, cuối cùng thì họ đưa tôi tới đây.”
“Ừ hử.” Anh ta lật sang trang khác. “Được rồi, để tôi điền nốt vài chỗ trống cho biên bản.” Anh ta ngồi xuống.
Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
“Cô kết hôn chưa?”
“Chưa”, cô đáp ngay.
Anh ta nhướng mày lên nhìn vào mắt cô. “Sao cô dám chắc chắn như vậy khi cô không có ký ức?”
Dạ dày cô xoắn lại. “Tôi không chắc. Chỉ là có vẻ không đúng.” Cô nhìn các ngón tay mình nắm chặt lại. “Có lẽ tôi đã kết hôn cũng nên. Nếu có thì tôi phải nhớ một việc như thế chứ, phải không?”
Anh ta không trả lời. Thay vào đó, anh ta chỉ nhìn chăm chú.
“Tôi có nhớ một cái tên”, cô vội nói, cố ý đánh lạc hướng anh ta khỏi câu nói hớ của mình.
“Tên ai?”
Myra nghịch cái chăn. Cảm giác nôn nao không mấy dễ chịu vài phút trước giờ đã trở thành cục nghẹn trong họng cô. “Tôi không chắc nữa.” Cô hít vào một hơi. “Tôi vừa mới nhớ ra một cái tên Lizzy McAllister.”
Anh ta viết tháu cái tên ấy lên sổ tay. “Đó không phải tên cô à?”
“Tôi không cho là vậy, nhưng tôi nghĩ có thể việc gọi đi gọi cái tên đó sẽ giúp tôi nhớ ra cô ấy là ai.”
“Vậy cô đã nhớ ra chưa?”
“Tôi e là chưa.”
“Tôi sẽ kiểm tra cái tên này, xem xem liệu ảnh của cô có hiện ra trong bất kỳ hồ sơ tìm người mất tích nào hay không. Cô còn gì muốn nói thêm không?”
“Không”
Anh ta thở ra một hơi trước khi đứng dậy, đặt quyển sổ của mình vào túi và chuẩn bị rời đi.
“Anh không tin tôi phải không?” Sao cô lại hỏi điều đó cơ chứ? Chính cô cũng biết là không mà.
“Tôi không cần phải tin hay không, thưa cô. Việc tôi cần làm chỉ là viết biên bản.”
“Vì sao anh không tin tôi?”
Anh ta bước tới bên cửa sổ, kéo rèm ra, và chân trời của thành phố hiện ra trước mắt.
Trước đó cô không hề nhận ra bầu trời đã chuyển tối hay những ngọn đèn ở các tòa nhà xung quanh đã sáng lên. Khung cảnh ấy thật tuyệt vời, huyền bí đến mức Myra không nghe thấy câu nói kế tiếp của anh ta, cho tới khi nó được lặp lại.
“Tôi nói, thế giới tràn đầy những kẻ theo chủ nghĩa cơ hội. Bất kỳ ai được tìm thấy trong tình trạng thương tích trong một khu đất được sở hữu bởi một tập đoàn lớn như công viên giải trí Magicland chắc chắn sẽ nằm dưới diện tình nghi.”
“Tôi sẽ bị theo dõi ư?” Cô rời mắt khỏi cảnh sắc bên ngoài và nhìn vào mắt anh ta. Những kẻ theo chủ nghĩ cơ hội? Anh ta nghĩ cô đang nhắm tới một thứ gì đó của anh ta hoặc bất kỳ ai sở hữu mảnh đất nơi người ta tìm thấy cô.
Anh ta không tin lời nói dối của cô. Cô sẽ cân nhắc về sự mỉa mai của tình huống đó sau. “Vì sao tôi phải quan tâm nếu anh không tin tôi cơ chứ? Đó là sự thật mà.”
“Ngồi trong phòng bệnh hạng sang bằng tiền của người khác chắc chắn sẽ cho người ta cảm giác đó.”
“Ý anh là sao?”
“Thế cô nghĩ ai đang trả tiền cho tất cả những thứ này chứ?” Anh ta vung tay khắp căn phòng. “Cô đang ngồi trong phòng riêng của một bệnh viện quá tải. Những món đồ bằng gỗ anh đào và ga gối ấm êm kia chắc chắn không phải là tiêu chuẩn cơ bản của bệnh viện đâu.” Anh ta đi tới chỗ dãy thiết bị điện tử. “Thậm chí trong này còn có cả đầu CD”, anh ta lầm bầm.
Theo tiêu chuẩn của cô, căn phòng thoải mái này vẫn còn nhỏ. Phòng cô ở nhà còn rộng gấp ba lần. Có lẽ cô đang nhận được sự đối xử đặc biệt mà không biết.
Nếu có người khác phải trả tiền cho cô, người đó có thể không đủ sức chăm sóc cho bản thân hoặc gia đình mình. Ở thời đại của cô, người ta sẽ vui vẻ chăm sóc cho người ốm hoặc người bị thương nếu có thể, nhưng Myra không ốm và ngay lập tức cảm thấy tội lỗi vì lời nói dối của mình.
“Có lẽ tôi nên đi.” Cô quăng chăn rời khỏi giường. Nhưng khi để ý đến cặp đùi và đôi bàn chân trần của mình, cô vội vã che người lại. “Được chứ?”
Sỹ quan Blakely nhìn vào mắt cô, cảm xúc của anh ta được che đậy sau một lớp mặt nạ. Cô khẽ rùng mình khi anh ta không hề nhúc nhích.
“Cô sẽ đi đâu?”, anh ta hỏi.
Cô mở miệng định nói nhưng rồi khép lại mà không thốt ra một từ nào.
“Nghe đây, quý cô, tôi chắc chắn là cô ngủ lại một đêm trong bệnh viện sẽ không làm ai phá sản hết.” Anh ta đi ra cửa. “Mười hai tiếng đồng hồ đủ dài để tôi tìm kiếm cái tên này, có lẽ điều gì đó sẽ xuất hiện. Hoặc sáng hôm sau cô sẽ nhớ ra mình là ai.”
Cô không nghe. Mắt cô nhìn xa xăm ra sau lưng anh ta.
“Vậy cô sẽ ở lại chứ?”
Cô nhắm mắt lại. “Tôi có lựa chọn nào không?”
“Mai tôi sẽ quay lại. Nếu cô nhớ được gì thì hãy gọi vào số này.” Anh ta rút ra một tấm danh thiếp, quay lại phía chiếc giường và đưa nó cho cô. Các ngón tay anh ta sượt nhẹ qua tay cô.
Một cơn râm ran lan dọc cánh tay cô trước sự tiếp xúc ấy. Cục nghẹn trong họng cô tan ra thành sự phục tùng.
Anh ta hoảng hốt rụt tay lại. Vẻ ngạc nhiên của anh ta đối diện với nỗi ngạc nhiên của chính cô trong khoảnh khắc các ngón tay họ chạm nhau. “Nếu tôi đi vắng thì sở cảnh sát sẽ liên lạc với tôi.”
Cô nghiên cứu tấm danh thiếp.
Khi anh ta xoay người bỏ đi, cô ngăn anh ta lại. “Sỹ quan Blakely này?”
Anh ta ngoái lại nhìn với ánh mắt trầm ngâm.
“Tôi thật sự không biết phải đi đâu.” Cô nói ra sự thật.
Sắc xanh dương trong mắt anh ta sáng lên, vẻ cộc cằn của anh ta biến đổi. Cô nhìn gần hơn, sức mạnh Druid trong cô tìm kiếm dòng suy nghĩ của anh ta. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Blakely tin cô. Anh ta không nói gì mà chỉ gật đầu và quay người rời khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.