Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn

Chương 41: Hắn muốn cưới




Nghe được âm thanh Thư Uyển hơi dồn dập ngoài xe, tư thế ngồi Trình Khanh Nhiễm theo bản năng đoan chánh, nhìn sang.
Nàng giơ ô giấy dầu đứng ở đàng kia, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước, nửa bên ống tay áo bị giói thổi nước mưa tới làm ướt, chất vải tơ lụa thật mỏng màu xanh nhạt áp sát vào trên cánh tay, thật giống như cũng có thể lộ ra bên trong trắng nhẵn nhụi. Một luồng tóc rơi bên tai tung bay theo gió, phất qua khuôn mặt trắng nõn, dẫn tầm mắt hắn tới sống mũi cao thẳng của nàng, đi lên nữa chính là một đôi mắt hạnh trong veo đến không ngờ, lông mày đen nhíu lại, thanh lệ lại thoát tục.
Trong đầu chợt xẹt qua cây đinh hương trong nhà, mưa rơi vào hoa đinh hương mềm mại, cành hoa chập chờn theo gió, làm người khác muốn thương yêu.
Bên cạnh truyền đến tiếng vang Thư Mậu Đình dịch chuyển áo tơi, Trình khanh Nhiễm kịp thời tỉnh táo lại, hướng Thư Uyển khẽ vuốt cằm, tự nhiên mà dời đi tầm mắt. Lần trước hắn biểu hiện quá kém, nói không chừng bị nàng hiểu lầm thành đồ háo sắc, lần này cũng không thể luống cuống nữa.
Thư Uyển không đoán được, người đưa cha nàng trở về lại là Trình Khanh Nhiễm!
Nhìn Trình Khanh Nhiễm lạnh nhạt dời đi tầm mắt, trong nháy mắt mặt của nàng ửng đỏ. Lần trước nàng mới ngồi xe ngựa của hắn, hiện tại lại chạy đến đưa áo tơi, còn vừa lúc cố ý là ba cái, chẳng lẽ hắn hiểu lầm nàng nhận ra xe ngựa của hắn, chủ động tới lấy lòng chứ? Dù sao, hắn xuất chúng như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều cô gái chủ động nịnh bợ.
"Cha, ta đi vào trước đi."
Nghĩ đến Trình Khanh Nhiễm đang xem thường nàng, Thư Uyển vừa buồn bực lại hối hận, nói cùng Thư Mậu Đình một tiếng, xoay người liền chạy ngược về, nước mưa mà rơi nghiêng, làm ướt làn váy nàng.
Chờ Trình Khanh Nhiễm phủ thêm áo tơi nhảy xuống xe, cũng chỉ nhìn thấy một bóng lưng hốt hoảng, hắn nhìn Thư Uyển ở trước cửa cất xong cái ô, cũng không quay đầu lại đi về phòng phía tây.
"Trình công tử, trong viện đường đất bùn lầy, xin đừng trách móc." Thư Mậu Đình nhìn dưới chân một chút đường nhỏ đầy vũng nước đọng, có chút xấu hổ mà nói, về phần xưng hô, giao tình của hai người còn chưa tới mức gọi thẳng tục danh, lại không muốn tránh né ý tốt của Trình Khanh Nhiễm, không thể làm gì khác hơn là đổi tên công tử.
Trình Khanh Nhiễm cất cao giọng nói: "Bá phụ không cần chú ý, ta từ Kinh Thành dời đến trong trấn nhỏ, rất thích tính cách dân bản xứ không màng danh lợi." Nói xong, khom lưng cuộn ống quần lên, tựa như nông dân tầm thường, động tác thuần thục mà tự nhiên, không có nửa phần công tử thế gia cứng nhắc chú ý đến hình ảnh.
Thư Mậu Đình thở phào nhẹ nhõm, đi ở phía trước dẫn đường.
Ngay từ lúc Thư Uyển chạy ra ngoài, Tần thị liền phát hiện đó không phải là xe ngựa nhà nàng, sau nữ nhi lại vào cửa một câu không nói thì vào phòng, nàng cũng không còn kịp hỏi người trong xe rốt cuộc là ai, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy đi ra cửa nghênh đón.
"Ta đã trở về, nhờ có Trình công tử một đường đưa tiễn, lúc này mới tránh được một trận mưa xối xả, ngươi nhanh đi pha bình trà nóng." Thư Mậu Đình vừa dặn dò thê tử, vừa cởi áo tơi, giắt lên dây phơi quần áo dưới mái hiên, xoay người lại đi giúp Trình Khanh Nhiễm.
Trình Khanh Nhiễm đưa áo tơi trong tay giao cho Thư Mậu Đình, lập tức hướng Tần thị hành lễ: "Bá mẫu, vãn bối mạo muội quấy rầy."
Nhờ có dung mạo xuất chúng kia, Tần thị lập tức nhận ra hắn, mặc dù không hiểu vì sao lần này Trình Khanh Nhiễm trở nên khách khí như vậy, trượng phu cũng đổi xưng hô, còn là cảm kích nói: "Trình công tử khách khí, lần trước ngài giúp chúng tôi chăm sóc A Lan, chúng tôi còn chưa có đáp tạ ngài đâu, mời vào!" Quay người lại, nhìn thấy Thư Lan cùng Tiêu Lang ngồi ở bên cạnh bàn cơm, nhìn lại một chút vài dĩa thức ăn còn không có động tới, lại có chút ngượng ngùng hỏi "Không biết Trình công tử dùng cơm qua chưa?"
Trình Khanh Nhiễm lắc đầu một cái, ánh mắt rơi vào trên bàn cơm, hai mắt sáng lên.
Coi như không có chú ý tới ánh mắt hắn tràn đầy ám hiệu, Tần thị cũng phải khách sáo một cái: "Chúng ta cũng mới chuẩn bị ăn, nếu như Trình công tử không ngại, liền. . . . . ."
Trình Khanh Nhiễm vội vàng cắt đứt Tần thị lời nói: "Đa tạ bá mẫu, vãn bối thật vẫn hơi đói rồi, vậy thì không khách khí làm phiền." Sau đó dưới cái nhìn soi mói kinh ngạc của Tần thị, cười đi tới bên cạnh Thư Lan, khom lưng sờ sờ đầu của nàng, "A Lan, còn nhớ ta không?"
Thư Lan vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, bắt đầu chỉ cảm thấy nhìn quen mắt, sau đó càng nhìn càng cảm thấy giống như đã gặp qua ở nơi nào, lúc này nghe được thanh âm dễ nghe của hắn, lập tức kêu lên, nhảy lên nói: "Đại ca ca!"
Lâu như vậy mới nhận ra hắn, Trình Khanh Nhiễm có chút ít cảm giác bị thất bại.
Thư Lan cũng rất vui vẻ, lôi kéo Trình khanh nhiễm chạy về hướng tây ốc, "Đại ca ca, ngươi qua đây, ta có một con vẹt biết nói, ngươi nhất định chưa từng thấy qua chứ?"
Không có chủ nhân mời, Trình Khanh Nhiễm cũng không dám đi vào cùng nàng, huống chi mới vừa rồi hắn nhìn thấy Thư Uyển đi về phía bên kia rồi, vội vàng kéo Thư Lan, cười nói: " Hiện tại Đại ca ca đói bụng, cơm nước xong lại đến nhìn, đến lúc đó ngươi bắt nó ra bên ngoài , con chim biết nói chuyện, thật là ly kỳ!"
Không thể lập tức khoe khoang Quyển Quyển, Thư Lan có chút như đưa đám, chỉ là nghe Trình Khanh Nhiễm cũng cảm thấy quyển quyển ly kỳ, nàng lại vui mừng , lôi kéo Trình Khanh Nhiễm để cho hắn ngồi bên cạnh mình.
Tần thị vội hướng Tiêu lang nói: "A lang, ngươi dẫn muội muội đi tây ốc chơi."
Trong nhà khách tới, nam chủ nhân tiếp đãi, nữ quyến cùng đứa bé phải chờ tới khách rời đi hoặc nghỉ ngơi rồi mới ăn cơm, đây là quy củ Thanh Sơn Thôn.
Tiêu Lang nhìn thẳng Trình Khanh Nhiễm không vừa mắt, kéo Thư Lan qua muốn đi.
"Ta không đi, ta muốn cùng đại ca ca cùng nhau ăn cơm!" Thư Lan ôm thật chặt cánh tay Trình Khanh Nhiễm, nhìn chằm chằm Tiêu Lang nói, đại ca ca dịu dàng như vậy, còn có thể gắp thức ăn cho nàng nhặt xương cá cho nàng, nàng muốn ăn chung cùng hắn.
Có vợ chồng Thư Mậu Đình tại chỗ, Tiêu Lang không thể dùng sức, cố đè xuống tức giận trong lòng, mắt lạnh nhìn về phía Trình Khanh Nhiễm, nếu là hắn hơi hiểu chút quy củ, cũng biết bây giờ nên làm thế nào!
Trình Khanh Nhiễm sớm biết Tiêu Lang có thù với hắn, cho nên hiện tại bị hắn nhìn chằm chằm, hắn cũng không để ý, cười đối với Tần thị nói: "Bá mẫu, A Lan vẫn còn con nít, không cần dạy những hư lễ kia, còn có tiểu huynh đệ A Lang, tất cả mọi người ăn chung đi!"
Mặt Tần thị có chút nóng lên, bởi vì tiểu nữ nhi là không hiểu chuyện mà khó chịu, "Như vậy sao được, ngài là khách. . . . . ."
Trình Khanh Nhiễm cười đến càng phát ra rực rỡ: "Bá mẫu, chính là ta đối đãi A Lan như muội muội, ngài cũng không cần khách khí!"
Tần thị không biết nên nói cái gì cho phải, nhìn trượng phu nhờ giúp đỡ, Thư Mậu Đình hướng nàng gật đầu một cái, đi tới ngồi xuống, nhìn một chút Thư Lan theo sát Trình Khanh Nhiễm, hơi bất đắc dĩ nói: "Thôi, A Lang ngươi cũng tới đây ngồi xuống đi, nhiều người ăn cơm mới náo nhiệt." Hai đứa đều là đứa bé, còn chưa tới tuổi cấm kỵ.
Tiêu Lang cúi đầu: "Không cần, ta cùng bá mẫu cùng Uyển tỷ ăn cùng nơi." Nói xong, đi tây ốc, còn khoác lên màn cửa để xuống, ngăn cách tầm mắt sau lưng.
Thư Mậu Đình thở dài: "Đứa nhỏ này, vẫn luôn hiểu chuyện như vậy. . . . . ."
Thư Lan cũng không có nghe ra ý tại ngôn ngoại của cha, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Trình Khanh Nhiễm, nói với hắn con cá này là thế nào bắt tới.
Trình Khanh Nhiễm nhìn như rất nghiêm túc nghe, kì thực lòng có chút không yên, hắn vốn tưởng rằng có thể cùng Thư Uyển ăn cơm chung, không ngờ trong thôn còn có loại quy củ này. Chỉ là suy nghĩ một chút cũng phải, Thư Uyển chính là tuổi đợi gả, hắn một đại nam nhân chưa thành hôn, đương nhiên là muốn kiêng dè. . . . . .
Đợi chút, nếu Thư Uyển chưa gả, hắn chưa lập gia đình, vì sao không cưới nàng làm vợ đây?
Tuổi của hắn thật không nhỏ, trước kia bởi vì không nhìn trúng nữ nhân nào nên vô tâm với việc thành hôn, hiện tại trước mắt rốt cuộc có một nữ tử hắn cảm thấy hứng thú lại vừa độ tuổi, không phải là thời điểm tốt để lập gia đình sao? Mặc dù Thư Uyển có chút hiểu lầm đối với hắn, nhưng kết hôn là lệnh của cha mẹ lời của mối mai, Trình Khanh Nhiễm tự giác điều kiện bản thân vẫn là rất không tồi , vợ chồng Thư Mậu Đình không có lý do gì cự tuyệt hắn. Về phần Thư Uyển, chỉ cần sau khi thành thân hắn đối tốt với nàng, như thế ấn tượng nàng đối với mình nhất định sẽ thay đổi .
Trình Khanh Nhiễm càng nghĩ càng thấy chủ ý này không tệ.
Dĩ nhiên, hắn đối với Thư Uyển còn không có tình cảm quá sâu, lý trí nói, nên chung đụng một khoảng thời gian nữa xem một chút, xem hắn có thể động lòng hay không, sau đó cũng làm cho nàng cam tâm,như vậy thành thân rồi mới có thể thuận nước đẩy thuyền tương kính như tân. Nhưng, hắn cùng với Thư gia, Tần gia không có bất cứ quan hệ gì, làm sao dễ dàng tìm được cơ hội chung đụng thầm kín như vậy? Không làm được còn có thể khiến Thư Uyển hiểu lầm sâu hơn. Còn nữa, điều kiện Thư Uyển tốt như vậy, người tới cầu hôn khẳng định đặc biệt nhiều, ở đây nữ tử bình thường xuất giá là mười sáu tuổi, nhất định trước cuối năm Thư gia sẽ thay nàng định ra hôn sự, nếu là hắn không định xuống sớm, sợ rằng chờ hắn xác định tâm ý của chính mình, người ta sớm đính hôn cùng người khác!
Vừa nghĩ tới tùy thời Thư Uyển đều có thể đính hôn cùng người khác, Trình Khanh Nhiễm đã cảm thấy lo sợ, không được, hắn muốn xuống tay sớm một chút.
"Đại ca ca, làm sao ngươi không ăn à?" Thư Lan thấy Trình Khanh Nhiễm nửa ngày cũng duy trì một tư thế, nghiêng đầu hỏi.
Trình Khanh Nhiễm lấy lại tinh thần, chống lại đôi mắt to dễ thương của Thư Lan, nghĩ đến lần đầu nhìn thấy nàng liền muốn có một người muội muội, sau đó rất nhanh muốn Thư Lan thật biến thành muội muội của hắn, em vợ hắn, hắn đột nhiên cảm thấy, vậy đại khái chính là hắn cùng Thư Uyển có duyên phận đi!
Sờ sờ đầu Thư Lan, hắn bưng chén lên , động tác ưu nhã sử dụng cơm , thỉnh thoảng giống như lơ đãng quan sát chung quanh.
Thư Mậu Đình ngồi đối diện đã qua tuổi lập gia đình phong thái xuất chúng, trên người hắn có dáng vẻ thư sinh, ôn hòa lại nho nhã, không trách được Tần thị xuất thân phú quý gả cho hắn. Tần thị mới vừa đưa phần thức ăn cho Ngụy Đại ở lại trong xe ngựa. Thư Uyển, đại khái đang nói chuyện cùng Tiêu Lang thôi. . . . . .
Nghĩ đến ngày sau mà có thể cùng Thư Uyển ăn cơm không cần kiêng dè, Trình Khanh Nhiễm liền hận không được lập tức trở về phủ an bài nghị hôn.
Tây phòng , Thư Uyển mới vừa thay váy cùng giày thêu bị nước mưa ướt nhẹp, đang muốn đi ra ngoài dẫn Thư Lan đi vào, liền nghe Thư Lan lớn tiếng la hét muốn cùng người nọ cùng nhau ăn cơm, nàng không khỏi nhíu nhíu mày, sao muội muội không hiểu chuyện như vậy!
"Uyển tỷ, ngươi thay quần áo xong rồi sao?" Tiêu Lang đi tới trước cửa, nhỏ giọng nói.
Thư Uyển sửa áo lại một chút, vén rèm cửa đi ra ngoài: "Được rồi, , chúng ta đánh cờ!"
Tiêu Lang gật đầu một cái, cầm hộp cờ ở trên tủ đặt lên trên giường gạch, hai người ngồi xếp bằng, bắt đầu bày con cờ.
"Uyển tỷ, ta không thích Trình lão gia đó, cảm giác hắn không phải người tốt."
Hắn vốn cũng không phải là người tốt, ở trong lòng Thư Uyển tán thành nói, trên miệng lại hỏi: "Tại sao cảm thấy như vậy?" Chẳng lẽ ngày đó A Lang cũng nhìn ra bộ dáng háo sắc của Trình Khanh Nhiễm? Hắn nhỏ như vậy, phải không phân biệt được chứ?
Tiêu Lang làm ra một bộ trầm tư, buồn buồn nói: "Lần trước A Lan chạy đi, ta một đường hỏi thăm tìm được Trình phủ, bởi vì không biết A Lan có phải bị hắn bắt đi hay không, liền trèo tường nhảy vào, không ngờ vừa đúng lúc nhìn thấy hắn ôm A Lan ở trên đùi, mặc dù không có làm cái gì, mà lúc ta chạy qua, nghe hắn nói muốn ngủ cùng A Lan trong một phòng, A Lan cũng ngu ngốc đồng ý, ta sợ hết hồn, liền len lén cho hắn một gậy, muốn mang A Lan chạy, A Lan không nghe lời, không đi theo ta, cuối cùng ta bị người làm hắn bắt được, cũng không biết hắn nghĩ như thế nào, lúc này mới phái người đi nhà cậu ngươi."
Trên mặt Thư Uyển một mảnh xanh mét, nàng chăm chú nhìn Tiêu lang: "Vậy tại sao ngươi không nói sớm?"
Tiêu Lang ngượng ngùng sờ sờ đầu, "Bởi vì A Lan không có việc gì, hơn nữa ngày đó đã muộn rồi, vừa ngủ ta liền quên, sau cha ta lại. . . . . . Hôm nay nếu không phải là nhìn thấy hắn, ta còn không nhớ nổi đấy."
Nhìn Tiêu lang lúc nhắc tới cha hắn trong mắt chợt lóe lên đau đớn, Thư Uyển lập tức vì chính mình giọng nói mới vừa rồi trách cứ cảm thấy áy náy, vội nói: "Không có việc gì, chuyện như vậy không trách ngươi, hơn nữa, Trình lão gia đại khái cũng là bởi vì đùa bỡn A Lan lười làm nũng mới ôm nàng, không có ý tứ gì khác. Đúng rồi, chuyện này ngươi đừng nói cho người khác biết, truyền đi không tốt."
"Ừ, ta hiểu biết rõ, ta liền theo như ngươi nói." Tiêu Lang cúi đầu, tiếp tục loay hoay con cờ.
Ngoài mặt Thư Uyển thật bình tĩnh, trong lòng lại mắng Trình Khanh Nhiễm cẩu huyết, thậm chí ngay cả A Lan đứa bé nhỏ như vậy đều không bỏ qua cho! Không được, về sau cũng đã không thể quá nuông chiều muội muội, phải dạy nàng chút quy củ, đặc biệt là lễ nghi kiêng dè lúc chung đụng cùng ngoại nam, tránh cho tương lai nàng ngu muội làm cho người ta chiếm tiện nghi!
Thư Lan cũng không biết tỷ tỷ đang suy nghĩ gì, nàng không hiểu nhìn mẫu thân cũng đi tây ốc, buồn bực hỏi "Cha, sao nương họ đều nói muốn một lát nữa ăn?"
Thư Mậu Đình cười xấu hổ cười, không nói gì.
Thư Lan tiếp tục nói: "Cha, buổi sáng Nguyên Bảo ca tới, hắn nói ngày mai trên trấn có hội chùa, ta cũng vậy muốn đi, người dẫn ta đi chứ?"
Động tác Thư Mậu Đình dừng lại, kinh ngạc nhìn tiểu nữ nhi của hắn, hội chùa mấy năm trước, hắn nói muốn mang Thư Lan đi chơi, nàng cố tình nói gì cũng không chịu đi, thật vất vả có một năm đi, lại liền nằm ở trên lưng hắn ngủ thiếp đi, năm nay thế nào đột nhiên có hăng hái?
Chỉ là đứa bé muốn đi xem náo nhiệt, hắn nhất định sẽ thỏa mãn, liền gật đầu nói: "Được, đến lúc đó toàn gia chúng ta cùng đi."
Thư Lan lập tức cười mặt mày cong cong.
Trình Khanh Nhiễm nghe, trong nội tâm khẽ động.
Cơm xong, Thư Mậu Đình mời Trình Khanh Nhiễm đến ngồi trong phòng một lát.
Mưa mùa hè, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, Trình Khanh Nhiễm xem mưa nhỏ một chút bên ngoài, cười cáo từ: "Đa tạ bá phụ bá mẫu khoản đãi, vãn bối đi về trước, hi vọng ngày sau còn có cơ hội lại tới thăm."
Thư Mậu Đình thấy hắn kiên quyết đi, liền tự mình đưa hắn đến ngoài cửa.
Nhìn xe ngựa lộc cộc đi xa, nghi ngờ đáy lòng Thư Mậu Đình lại hiện ra, lần này gặp mặt, sao hắn có cảm giác thái độ Trình Khanh Nhiễm càng ngày càng. . . . . . thân mật rồi sao, còn nhớ rõ lần trước ở Trình phủ thì Trình Khanh Nhiễm đối đãi lão nhạc phụ cũng có chút xa cách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.