Thế Thân - Nguyệt Lệ Vô Song

Chương 2:




"Ngươi... Haiz, Tuệ Chi, hài tử đã chết, ngươi cũng đừng ôm quá khứ mà căm hận chúng ta... Ngày đó, Liên Nhi bị phong hàn, ta cũng là bất đắc dĩ mới để ngươi ở lại trên núi, sau đó ta cũng sẽ định quay lại đón ngươi.. Nào ngờ, Liên Nhi lại bị bệnh tới hơn 1 tháng, ta không thể rời khỏi nàng ấy... Sau khi nàng ấy khỏi bệnh, ta liền lập tức lên núi đón ngươi... Ngươi không biết ta cũng vô cùng lo lắng hay sao, lòng ta suốt một tháng trời đều nóng như lửa đốt, để một người phụ nữ mang thai ở một mình trên núi, ngươi nghĩ ta có thể bình thản sao... Nhưng khi đến nơi, ta càng không ngờ, ngươi đã sinh hài tử, hơn nữa... hài tử đã chết...." Nam nhân bất ngờ vì hành động của nàng, nhìn thấy đôi mắt trong sáng trước kia giờ đỏ ngầu thống hận, hắn đành phải hạ giọng xuống...
"Ha..haha, nói qua nói lại, ngươi vẫn là nói ta tự làm tự chịu, ta mất hài tử, là đáng sao... mẫu thân như ta phải nhịn nỗi đau hài tử mà không được căm hận kẻ đã giết nó, không thể đau lòng cho nó sao..." Nàng cười như điên dại mà nước mắt vẫn không ngừng rơi... Tim đau đớn khó tả, ôm lấy ngực chỉ mong sao có thể hít lại chút không khí còn cảm thấy, trên đời này... Mọi thứ đều là nàng làm sai, nàng tự chịu...
" Ta không nói ngươi không được đau lòng cho nó, ta là phụ thân của hắn, ta cũng rất đau lòng... Nhưng ngươi cũng không thể nhẫn tâm vì báo thù cho con của mình mà lại đi hại chết mẫu tử Liên Nhi, đứa bé vốn không có tội..." Hắn gắt lên với nàng, càng ôm chặt nữ nhân kia trong ngực. quyết liệt nhìn về phía nàng...
"Phải, đứa nhỏ không có tội, con của ta, con của nàng, đều mất rồi! Giờ ta có nói gì nữa, ngươi cũng không tin ta, bắt ta đi... đày vào lãnh cung... xử tử, tra tấn, ngươi làm gì tùy ngươi... Ta, không còn gì để hối tiếc..." Lời nói của hắn, việc làm của hắn, hình ảnh trước mắt đã khiến nàng như mất hết sức lực, ngồi sụp xuống đất, cúi đầu xuống để mái tóc sau lưng rũ xuống che khuất tầm mắt, khiến nàng không phải tiếp tục nhìn cảnh người ta ân ái... Nước mắt, từng giọt, từng giọt, rơi trên sàn gỗ, thấm đẫm một mảng...
"Ngươi... Người đâu, vương phi không tuân thủ nữ tắc, ghen tỵ tiểu thiếp, tổn hại huyết mạch hoàng thất, giáng làm tiểu thiếp, đày vào biệt viện, không cho ăn uống 3 ngày, nếu ai dám trái lời, giết không tha.." Nhìn giọt nước mắt nàng rơi, lòng hắn như bị ai bóp nghẹn, có lẽ thời gian 3 năm đã khiến hắn rung động với nàng... Nhưng người hắn yêu, yêu sâu đậm là Liên Nhi đã trở lại sau bao năm tìm kiếm.. Hắn không thể để nàng ấy chịu ủy khuất.. Tay trong tay áo năm chặt, quyết tuyệt vung áo bào ra lệnh, ngoảnh mặt đi, không nhìn nàng tới 1 lần...
Nghe lệnh hắn, binh lính từ ngoài 4 tên đi vào, lôi nàng từ dưới đất ra ngoài, nàng không phản ứng, không vùng vẫy, không la hét, ngoài dự tính, nàng nở một nụ cười thật tươi..
" Phong... chúng ta kết thúc rồi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.