Thế Thân - Nguyệt Lệ Vô Song

Chương 1:




"Chát." 1 tiếng vang vang lên trong căn phòng ồn ào khiến tất cả trở về yên tĩnh... Nô tỳ, nô tài quỳ rạp dưới đất, trên giường một nữ tử ôm chặt lấy hông nam tử bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, vẫn còn vương nước mắt...
Nam tử kia 1 tay ôm lại lấy nàng ta, một tay đánh vào mặt một nữ tử khác khiến nàng ấy ngã rạp xuống đất, gương mặt anh tuấn đỏ bừng giận dữ, ra tay không chút thương tiếc... Hắn- Kính vương gia Kính Phong của Long Vũ Hoàng Triều...
Nữ tử kia như vẫn không tin bản thân mình lại bị tát, đôi tay run rẩy ôm lấy bên má bỏng rát, ngẩng đầu lên lộ ra dung nhan tuyệt mỹ...
Đôi mắt nàng mở lớn,  nàng như thật sự không ngờ, không dám tin, không cam lòng...
"Ngươi đã hại chết hài tử của Liên Nhi, ngươi.. là hung thủ giết người.." Hắn càng ôm chặt nữ nhân trong ngực, ánh mắt thù hận nhìn đến nàng mà không để ý, nữ nhân trong ngực hắn, không còn vẻ đau buồn, mà là một bộ dạng đắc ý...
Nhìn thấy hết thảy, nàng cười tự giễu... Nàng thua, nàng đã thua trong cuộc chiến giành nam nhân, không nàng đã thua ngay từ phút đầu...Trong tim hắn vốn dĩ không có vị trí giành cho nàng...
Kiên cường ngước mắt lên che dấu cảm xúc đau đớn ở đáy mắt, nàng mỉm cười nói lại với hắn...
"Tại sao ngươi biết ta là người đã giết chết con của ngươi và Ngọc Liên chứ.."
"Không là ngươi thì có thể là ai, ta không ngờ ngươi lại vì ghen tỵ với Liên Nhi mà có thể bỏ thuốc vào canh hại nàng ấy mất đi hài tử... Ngươi cũng từng là mẫu thân, sao lại nhẫn tâm như vậy chứ....Ta...ta thật sự quá thất vọng về ngươi.." Hắn kìm chế bản thân, giọng nói lại có chút chán nản, bày tỏ sự thất vọng cùng cực...
"Ha...haha, mẫu thân? Hài tử? Ngươi? Ta..có sao? hừ, Hài tử của ta, hài tử của ta nó chết rồi..Nó chết rồi ngươi biết không.... Nó chết, không phải vì ngươi và ả Ngọc Liên đó sao? Ngày hôm đó nếu ngươi không bỏ đi để lại ta một mình trên núi, ngày hôm đó nếu ngươi đưa ta về vương phủ trước thì hài tử của ta, hài tử của ta khi vừa chào đời có thể vì bị ngạt mà chết hay saoooo... Ngươi...ngươi có hiểu được cảm giác mà khi thấy đứa con bản thân mang thai 10 tháng chết trước mặt ngươi như thế nào không? Ngươi có biết rằng một tháng trời sống trong bóng tối bên cạnh thi thể của hài tử vừa chào đời đã lạnh ngắt thối rữa mà bất lực, ngươi có hiểu cho ta sao... Người làm phụ thân như ngươi... còn có thể nói ta nhẫn tâm? Nực cười...nực cười mà..." Nghe thấy hắn nói nàng như vậy, nàng như đã mất bình tĩnh đứng phắt dậy, chỉ vào mặt hắn, nước mắt bất lực chảy xuống thống hận... Cái cảm giác đau đớn ngày ấy, bất lực ngày ấy, căm hận dằn vặt, lại ùa về... Khi mất đi đứa nhỏ còn chưa ra đời đã chết, nàng như đã hóa dại... Vậy mà giờ đây hắn lại nghi ngờ nàng hại chết hài tử của nữ nhân khác với chàng... Đau...Đau thấu tâm can...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.