The Taming

Chương 15:




“Không!” Liana quát Gaby và Joice. “Không được đặt ở đó. Hay ở đó. Và chắc chắn là không ở kia!”
Joice lùi khỏi phòng nhanh nhất có thể, nhưng Gaby vẫn ở lại trong khu phòng kính, nhìn phía sau đầu của Liana, và cắn lưỡi. Chị đã giữ kín miệng trong suốt hai tuần kể từ bữa tối kinh khủng đó khi Lady Liana xuất hiện với những đồng tiền, nhưng chị đã thấy là nó không ổn. “Hắn đã có thứ hắn muốn,” là tất cả những gì Lady Liana nói tới sự nài nỉ của Gaby rằng hai người phải nói chuyện với nhau.
Và Lord Rogan còn tồi tệ hơn cả vợ của ngài ấy. Gaby đã dỗ dành Baudoin tìn cách khơi gợi tâm sự với vị lãnh chúa, nhưng Rogan đã xém chút đâm xuyên cái lao qua bụng của Baudoin.
Thế nên, vì sự giận dữ giữ hai vị chủ nhân, mà cả lâu đài, cũng như cả ngôi làng, đều đang phải chịu đựng. Thợ bánh từ chối giao bánh mỳ sạch vì Rogan từ chối trả tiền cho họ, và Liana từ chối làm bất cứ việc gì điều hành ngôi nhà. Thế nên, lại một lần nữa, sạn cát có trong bánh mỳ. Sân vườn thì đầy phân vì không ai chỉ thị cho người dọn dẹp. Nông dân lại đói khổ. Cái hào, chỉ có tí tẹo nước, còn lại đến nửa tá xác bò chết mục rữa trong đó. Đây đúng là cái cuộc sống bình thường trước kia đấy, nhưng giờ thì ai cũng than phiền. Đàn ông than phiền về đám chấy rận và bọ chét trong quần áo của họ và phân ở dưới chân họ. Họ than phiền về tâm trạng của Rogan. Họ than phiền về Lady Liana không làm công việc của nàng một cách đúng đắn. (Chẳng ai dường như còn nhớ ra là họ đã phản đối nàng khi nàng mới đặt chân tới đây.)
Tất cả mọi thứ, sau suốt hai tuần không có lấy một người nào trong suốt bán kính mười dặm mà lại không biết đến mối bất hòa giữa lãnh chúa và phu nhân của anh ta.
“Thưa phu nhân -” Gaby bắt đầu.
“Ta không có gì để nói với chị hết,” Liana quát. Hai tuần vẫn không thể làm nguôi được cơn giận của nàng. Nàng đã làm mọi điều trong khả năng để làm hài lòng chồng nàng, để trở thành vợ chàng, và hắn thì thờ ơ với nàng và sỉ nhục nàng công khai. Hắn, một gã đàn ông quá đẹp đẽ, hẳn nghĩ rằng tất cả đám người xấu xí trên thế giới này không có cảm xúc về sự thiếu hụt trong ngoại hình của họ, thì hắn đã lầm rồi. Nếu hắn đã nghĩ là nàng quá xấu xí, nàng sẽ miễn thứ cho hắn việc phải trông thấy nàng.
“Không phải em,” Gaby nói. “Phu nhân Iolanthe yêu cầu được gặp phu nhân.”
Đầu Liana ngẩng lên. “Severn lại bày trò gì đây. Hắn đã thắng rồi mà và hắn đã có lại anh trai mình rồi còn gì nữa. Ta không thấy có lý do gì để gặp nhân tình của Severn hết.”
Gaby khẽ cười.
“Lời đồn là Lord Severn và… vị phu nhân Iolanthe cũng đang bất hòa. Có lẽ nàng ấy đồng cảm với phu nhân ạ.”
Liana muốn nói chuyện với ai đó. Gaby thì toàn thuyết giáo về việc phải tha thứ cho Rogan về mọi việc. Chị ta nghĩ Liana nên tới gặp hắn và xin lỗi, nhưng Liana chắc chắn là hắn sẽ từ chối nàng. Làm thế nào mà một người đàn bà có gương mặt nhợt nhạt như nàng lại có ảnh hưởng gì tới một người đàn ông như Rogan được chứ? Và thế nào mà một người kiều diễm như Iolanthe lại hiểu được vấn đề của Liana chứ? “Nói với cô ta là ta không nhận lời,”
Liana nói.
“Nhưng, thưa phu nhân, nàng ấy mời phu nhân tới phòng của nàng ấy. Phải nói là nàng ấy chưa bao giờ mời ai khác vào trước đây đâu ạ.”
“Ồ?” Liana nói. “Ta đến chỗ nàng ta sao? Ta, nữ chủ nhân, phải tới thăm cô nhân tình đã kết hôn của em chồng mình sao? Nói với cô ta là không.”
Gaby rời phòng, và Liana trở lại với khung thảm thêu của nàng. Nàng đang sôi máu vì sự kiêu ngạo của cô ta, nhưng một phần nàng cũng cảm thấy tò mò. Cái cô nàng Iolanthe xinh đẹp ấy muốn nói gì với nàng chứ?
Lời mời được đưa đến mỗi ngày trong suốt ba ngày rồi, và lần nào Liana cũng từ chối.
Nhưng tới ngày thứ tư nàng nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy trong sân lâu đài một cô Ngày, bộ ngực núng nính căng tràn trong chiếc váy len đầy dầu mỡ.
Liana quay sang Joice. “Đem cho ta chiếc áo gấm kim tuyến đỏ, mặc với bộ váy lụa lót dệt sợi vàng. Ta sẽ nhận lời mời.”
Một giờ sau Liana mặc xong bộ đồ mà nàng biết là trông nàng sẽ đẹp nhất. Nàng phải ra ngoài và đi qua sân để tới cầu thang dẫn đến căn phòng của Iolanthe, và nàng cản thấy mọi con mắt đổ dồn lên nàng. Nhưng nàng ngẩng cao đầu, nhìn thẳng, lờ đi tất cả bọn họ.
Khi nàng cuối cùng cũng tới căn phòng và một cô hầu ra mở cửa, phải mất một lúc để Liana lấy lại bình tĩnh – và khép được cái miệng đang há hốc của mình lại. Chưa bao giờ nàng lại được nhìn thấy một căn phòng giàu sang đến thế. Những chiếc đĩa mạ bạc và vàng ở khắp mọi nơi. Có những tấm thảm trên sàn nhà, xếp thành đống, những tấm thảm hoa văn cầu kỳ tinh xảo. Những bức tường được treo thảm lụa với những cảnh sắc thanh nhã và được dệt vô cùng tinh tế, một bông hoa không to hơn ngón tay cái là bao nhưng có cả tá màu sắc trong nó. Trần nhà được vẽ những bức họa đồng quê. Cửa sổ được lắp kính màu sáng lấp lánh như đá quý.
Và trong phòng bày biện những chiếc ghế được chạm trổ và lót đệm, những chiếc khung thêu được chạm khắc, những chiếc rương xinh đẹp khảm ngà voi. Chưa nơi nào nàng thấy mà lại đẹp đẽ, xa hoa, tinh tế tới vậy.
“Chào mừng nàng,” Iolanthe nói, và bộ đầm bạc của nàng ta là thứ tuyệt mĩ nhất trong căn phòng này.
“Tôi…” Liana hít một hơi lấy lại bình tĩnh. “Nàng có điều gì để nói với ta à?” Sớm hơn, Liana đã nghĩ sẽ nói với người đàn bà này nàng ta thật đồi bại và nàng ta sẽ bị đày xuống địa ngục vì đã kết hôn với một người và lại đi sống tội lỗi với một người khác, nhưng trước mặt Iolanthe thế này, chẳng có lời nào như thế được Liana thốt ra.
“Sao nàng không ngồi xuống đi? Tôi đã chuẩn bị vài món ăn cho chúng ta.”
Liana ngồi xuống và hớp chút rượu trong một chiếc ly vàng khảm hồng ngọc.
“Nàng sẽ phải tới gặp ngài ấy,” Iolanthe nói. “Ngài ấy quá bảo thủ để tới chỗ nàng, và bên cạnh đó, tôi nghi ngờ là nếu ngài ấy có biết làm thế nào.”
Liana đặt chiếc ly xuống với một tiếng thịch và đứng lên. “Tôi sẽ không nghe chuyện này. Hắn ta sỉ nhục tôi hết lần này đến lần khác, và lần này là giọt nước tràn ly.” Nàng dợm bước ra cửa.
“Đợi đã!” Iolanthe gọi. “Xin hãy quay lại. Tôi đã khiếm nhã.”
Liana quay lại.
Io mỉm cười với nàng. “Thứ lỗi cho tôi. Gần đây mọi chuyện trở nên khó khăn. Severn đang trong tâm trạng tồi tệ nhất. Tất nhiên tôi đã nói với anh ấy chuyện này hoàn toàn là lỗi của anh ấy, rằng nếu anh ấy đã không quá ghen tuông với anh trai của mình, Rogan sẽ không bao giờ nói rằng ngài ấy cưới nàng vì tiền của nàng và nàng sẽ không bao giờ phải đeo cái mạng che bằng những đồng tiền như thế.”
Liana ngồi xuống. “Đúng thế,” nàng nói, và lại cầm cốc rượu của nàng lên. “Hắn đã nói, trước mặt người của hắn, rằng hắn không thể nào chịu đựng được sự xấu xí của tôi.”
Iolanthe nhìn chằm chằm người phụ nữ tóc vàng này. Thế rồi, nàng nghĩ, chuyện này không phải vì tiền. Đó là vì Rogan đã xúc phạm đến ngoại hình của vợ ngài ấy. Rogan và Severn đều là những người đàn ông quá sức đẹp trai, dễ thấy là phụ nữ sẽ cảm thấy bị họ đe dọa. Mỗi sáng Io đều tự ngắm hình phản chiếu của nàng trong gương và, ở độ tuổi của nàng, nàng đang dạy mình cách cười mà không lộ ra những nếp nhăn ở khóe mắt. Nàng sống trong nỗi sợ hãi một ngày nào đó Severn sẽ không còn tin rằng nàng xinh đẹp nữa. Nàng không thể hình dung nổi sẽ cảm thấy thế nào nếu Severn nói rằng anh muốn tiền của chồng nàng và không phải bản thân nàng.
“Tôi hiểu,” cuối cùng Io nói.
“Đúng thế,” Liana nói. “Và tôi cũng thế. Tôi đã nghĩ tôi có thể khiến anh ta yêu tôi. Tôi đã nghĩ tôi có thể khiến bản thân trở nên không thể thiếu được đối với anh ta, nhưng anh ta chưa bao giờ muốn tôi. Hay có bất kỳ ai muốn tôi ở đây. Thật mỉa mai làm sao. Mẹ kế của tôi đã cố nói cho tôi chuyện này, nhưng tôi đã không thèm nghe. Tôi đã nghĩ mình biết nhiều hơn một phụ nữ hai đời chồng. Bà ấy đã đúng. Thậm chí thị nữ của tôi Joice cũng đúng. Joice đã nói đàn ông không cần vợ. Trong chuyện của tôi không chỉ có chồng tôi không muốn tôi, mà cả em trai của anh ta cũng không, quý cô của anh ta, lính của anh ta – không một ai muốn tôi ngoại trừ vị Phu nhân, và giời thậm chí cửa của bà cũng lại khóa luôn rồi.”
Iolanthe lắng nghe bài diễn thuyết ngậm ngùi tự ti và hiểu thêm khá nhiều. Khi một phụ nữ cảm thấy cô ta đáng khao khát, cô ta có thể cảm thấy tự tin. Nàng ta đã có thể lao đến giường của chồng mình, tính dìm anh ta và ả nhân tình trong lửa đỏ; nàng ta có thể dám cá cược rằng anh ta sẽ thua; nàng ta có thể đối đầu với cơn thịnh nộ của chồng bằng vì việc hủy bo những mệnh lệnh của anh ta đối với công việc của lâu đài. Nhưng khi một phụ nữ cảm thấy không còn đáng khao khát nữa, bao nhiêu sức mạnh của nàng ta rời đi hết.
Io không nghĩ ra phải làm gì. Chưa bao giờ nàng hy vọng là Rogan sẽ tới gặp Liana. Rogan quá ngoan cố người chẳng biết điều gì tốt cho bản thân. Anh ta sẽ không thích nghĩ tới bất kỳ người phụ nữ nào đã từng có ảnh hưởng tới anh ta. “Ai là vị Phu nhân thế?” Io hỏi, kéo dài thời gian trong khi nàng suy nghĩ về vấn đề này.
Lúc đầu Io chỉ lắng nghe lời giải thích của Liana, nhưng có gì đó trong những lời nói của nàng ta thu hút sự chú ý của nàng. “Bà ấy sống phía trên khu nhà kính ư?”
“Trong một phòng đơn hầu như lúc nào cũng khóa. Nhưng bà ấy dường như rất tinh ý khi tôi gặp vấn đề, vì khi đó cánh cửa lại mở. Bà ấy đã là người bạn tuyệt vời nhất của tôi kể từ lúc tôi tới đây. Bà kể cho tôi nghe về Jeanne Howard. Bà nói với tôi rằng đàn ông không chiến đấu những trận chiến vì phụ nhát cáy – hay vì phụ nữ xấu xí,” Liana thêm vào.
“Có phải bà ấy luống tuổi, khá đẹp, với mái tóc nâu mềm mại không?”
“Phải. Bà ấy là ai thế? Tôi đã định hỏi bà, nhưng mỗi lần tôi gặp bà -” Nàng ngưng lời khi thấy nàng thấy Iolanthe rung chiếc chuông bạc nhỏ xíu. Một cô hầu xuất hiện, Io thì thầm gì đó với cô ta, và cô hầu biến mất.
Iolanthe đứng lên. “Nàng không phiền nếu chúng ta rời phòng này và tới gặp vị Phu nhân của nàng chứ?”
“Căn phòng bị khóa rồi. Nó như thế kể từ khi tôi… từ khi tôi ăn tối với chồng mình.”
“Tôi vừa cho thị nữ đi lấy chìa khóa rồi. Chúng ta đi chứ?”
Sự xuất hiện đơn độc của Liana buổi sớm đã khiến mọi việc trên sân chậm lại, nhưng khi Io và Liana xuất hiện cùng nhau, mọi người đều ngừng hết và đứng há hốc miệng nhìn hai vị phu nhân. Iolanthe hiếm khi xuất hiện, nhưng đi cùng với một phụ nữ khác thì không thể tin được.
Liana lờ đi đám người đang nhìn chằm chằm cả bên trong và bên ngoài lâu đài và dẫn đường cho Iolanthe tới cánh cửa bị khóa trên khu nhà kính. “Khi bà ấy không muốn bị làm phiền, bà giữ cửa khóa. Tôi nghĩ là chúng ta nên tôn trọng sự riêng tư của bà.”
Io không nói gì, nhưng khi cô hầu của nàng trở lịa, một chiếc chìa khóa lớn trong tay, nàng tra nó vào ổ khóa.
“Tôi không nghĩ-” Liana bắt đầu, rồi ngưng bặt. Căn phòng, chỗ từng là một nơi sạch sẽ trong lâu đài khi nàng đến, trơ trụi. Không, không chỉ trơ trụi, vì nàng có thể thấy, bên dưới những lớp mạng nhện và chất thải của loài bọ đã nhiều năm trời, là đồ đạc của vị Phu nhân. Là chiếc ghế đệm Liana đã từng ngồi. Khung thêu của vị Phu nhân. Cửa sổ đón nắng đã bị vỡ, và có xác một con chim trên nền nhà.
“Tôi không hiểu,” Liana thì thầm. “Bà ấy đâu rồi?”
“Đã qua đời. Nhiều năm trước.”
Liana làm dấu thánh khi nàng nhận ra điều này. “Nàng đang nói bà ấy là một hồn ma ư? Không thể nào. Tôi đã nói chuyện với bà ấy. Bà rất thật cũng như nàng hay là tôi vậy. Bà kể với tôi mọi chuyện, những chuyện mà người khác không biết.” Đôi mắt nàng mở to.
“Tôi đã nghe kể về bà. Tôi chưa từng gặp bà, hay Severn, và tôi không biết liệu Rogan đã gặp hay chưa, nhưng vài người khác thì có. Bà dường như yêu thích giúp đỡ những người thấy cần. Nhiều năm trước một cô hầu mang thai đã suýt gieo mình xuống con hào khi nghe thấy tiếng Phu nhân, như nàng gọi bà, đang hát và se sợi. Phu nhân đã nói với cô ấy đừng tự tử. Nàng không băn khoăn tại sao không ai sống trong những căn phòng này ư?
Một nửa số đàn ông thậm chí từ chối lên khu nhà kính này để bắt chim, và không có người nào muốn lên trên này.”
Liana đang cố gắng để hấp thu được chuyện này. “Không ai nói với tôi hết. Không một lời ám chỉ.”
“Tôi đoán là họ đã nghĩ sự dọn dẹp của nàng sẽ khiến bà ấy ra đi. Bà ấy chưa bao giờ làm hại bất cứ ai. Bà ấy là một hồn ma hiền.”
Liana bước qua sàn nhà đầy bụi tới bên khung thêu. Bức thêu đã quá cũ và vẫn còn dang dở của vị phu nhân và con kỳ lân – thứ mà vị Phu nhân đã thêu khi Liana ghé thăm. Liana đột nhiên cảm thấy như thể nàng đã mất một người bạn vô vàn thân thiết. “Bà là ai? Và tại sao bà lại thăm viếng nhà Peregrine vậy?”
“Bà là bà nội của Severn, Rogan và cả Zared nữa. Bà tên là Jane, đệ nhất phu nhân của ngài Giles Peregrine quá cố. Con trai của họ là John, cha của Severn. Sau khi bà Jane qua đời, ông Giles cưới bà Bess Howard và gia đình bà ta đã nói rằng bà Jane chưa bao giờ kết hôn chính thức với ông Giles và vì thế con trai của bà và hậu duệ của ông là con hoang.
Lâu đài này và Bevan vốn thuộc về gia đình của bà Jane; bà đã sinh trưởng tại đây.”
“Vậy nên bà đã trở lại đây để thăm viếng.”
“Nhiều năm sau cái chết của bà, bà đã ở trong căn phòng này khi con trai John của bà về nhà sau khi đức vua tuyên bố ông là con hoang. Ông đã nhốt bà lại và không bao giờ mở khóa ra nữa. Chỉ có bà không khóa nó bây giờ. Vài người nói ông John là kẻ ngốc, rằng mẹ ông đã tới nói chuyện với ông và ông đã không thèm lắng nghe.”
“Bà rất có thể đã muốn khuyên nhủ ông tránh xa lũ gái làng ra,” Liana nói cay đắng.
“Không,” Io nói. “Mọi người đã tin rằng bà muốn nói với ông nơi cất giữ sổ đăng ký của nhà thờ.”
“Đăng ký gì cơ?”
“Ông John đã không thể nào chứng minh được rằng cha mẹ ông đã kết hôn. Tất cả những nhân chứng cho cuộc hôn phối đều đã chết hoặc biến mất một cách kỳ lạ và không một ai có thể tìm ra cuốn sổ đăng ký đã ghi chép lại cuộc hôn nhân. Hầu hết mọi người đã tin rằng nhà Howard đã tiêu hủy chúng, nhưng vài người lại nói ông Giles đã giấu chúng khỏi móng vuốt của bà vợ thứ của ông.” Io mỉm cười. “Nếu nàng thấy vị Phu nhân của nàng lần nữa, nàng nhớ hỏi bà cuốn sổ đăng ký ở đâu nhé. Nếu có bằng chứng về cuộc hôn nhân đã được tiến hành, có lẽ đức vua sẽ hoàn trả lại sản sự nhà Peregrine cho Rogan và Severn và mối hận thù với nhà Howard sẽ chấm dứt.”
Liana băn khoăn liệu Rogan có yêu nàng không nếu nàng tìm thấy cuốn đăng ký. Không, có lẽ là không. Nàng sẽ vẫn là ả mặt nhợt cho dù nàng có là ả đàn bà giàu có nhất trên thế giới đi chăng nữa. “Chúng ta nên đi thôi,” nàng nói, “và khóa cửa lại. Bà sẽ cần sự riêng tư của mình.”
Họ rời khỏi căn phòng. Io khóa cửa lại và đưa chìa khóa cho cô hầu, người đã lặng lẽ đứng chờ ngoài cửa.
“Nàng sẽ đi gặp ngài ấy chứ?” Io hỏi.
Liana biết nàng ta định ám chỉ ai. “Tôi không thể. Hắn không muốn tôi; hắn muốn vàng thôi. Giờ hắn đã có nó, hắn nên thấy hài lòng.”
“Vàng là một người bạn cùng giường lạnh lẽo.”
Một cục nghẹn dâng lên trong họng Liana. “Hắn có các Ngày rồi thôi. Giờ thì, nàng thứ lỗi cho tôi chứ? Tôi có vài mẫu thêu cần phải hoàn thành.”
Họ đi xuống cầu thang khu nhà kính, và Iolanthe từ biệt Liana.
Tối đó Severn đến phòng Iolanthe. Anh đi tập tễnh và có một vết rách tứa máu một bên đầu. Io chỉ thị cho cô hầu của nàng và rất nhanh Io lau rửa đầu cho anh với một miếng vải lanh.
“Ta sẽ bị giết bởi anh trai mình,” Severn nói qua khẽ răng. “Chỉ có một cách để ngăn anh ấy lại. Nàng đã nói tình cảnh này cho vợ anh ấy biết chưa?”
“Em khá là thành công khi nói chuyện với nàng ấy cũng như anh với anh trai mình vậy.”
“Nhìn này!” Severn nói, nhăn nhó vì đau. “Ta không muốn bị những vết thương mới nữa đâu. Ít nhất thì ta có thể hiểu Rogan. Anh ấy đã rất khoan dung với người đàn bà đó, cho phép chị ta được ngồi cạnh anh ấy trong khi anh ấy xét xử tại tòa, để chị ta làm những gì chị ta muốn trong làng, thậm chí dành cả ngày trên giường với chị ta.”
“Ngài ấy quả là hào phóng tột bậc,” Io mỉa mai.
“Anh ấy có, thực thế. Ta chưa bao giờ nghĩ là anh ấy sẽ quá hào phóng như thế với một cô vợ.”
“Anh đã nghĩ gì vậy? Rằng ông anh trai tâm tính ngọt ngào của anh sẽ bỏ rơi chị ấy trong cái lâu đài dơ bẩn này cùng đám người hầu cười nhạo chị ấy, rằng anh ta thờ ơ với chị ấy, rằng anh ta sẽ chẳng nhớ nổi chị ấy trông ra sao cho tới khi chị ấy xém thiêu anh ta ư?”
“Đúng là đàn bà!” Severn lẩm bẩm. “Các người là những sinh vật không có logic gì hết.”
“Logic của em rất tốt, đó là anh trai của anh người mà-”
Severn kéo nàng ngồi vào lòng anh và hôn lên cổ nàng. “Quên ông anh của ta đi.”
Nàng đẩy mình ra khỏi anh và đứng dậy. “Mấy tuần rồi anh chưa tắm vậy?”
“Nàng chưa bao giờ quan tâm tới việc ta có tắm hay không mà.”
“Em đã nghĩ phân ngựa là mùi tự nhiên của anh,” nàng bắn trả.
Severn đứng dậy. “Tất cả chuyện này là lỗi của ả đàn bà đó. Nếu ả ta-”
“Nếu anh không xen vào, mọi chuyện đã có thể rất tốt vào lúc này rồi. Anh sẽ làm gì để cải thiện cho những việc anh đã làm đây hả?”
“Chúng đã vượt qua chuyện này, nhớ chứ? Ta thừa nhận rằng ta đã… ờ thì, có một chút ghen tuông với Rogan, thế nên theo gợi ý của nàng ta đã gửi lời mời ăn tối tới họ rồi thôi. Và nàng cũng thấy chuyện gì xảy ra rồi đấy, phải không nào? Ả đàn bà ngu dốt đó đã trưng ra cái mũ toàn tiền. Rogan nên chấp nhận đề nghị trả tiền của ả. Anh ấy phỉ làm gì nữa để-”
“Anh ấy phải nói chị ấy rằng chị ấy xinh đẹp,” Io ngắt ngang. “Chị ấy nghĩ ông anh trai quá đỗi quyến rũ của anh không thèm muốn chị ấy. Em không thể hình dung được tại sao. Anh ấy ngủ với bất cứ thứ gì thậm chí chỉ cần ba phần tư là giống cái.”
Severn mỉm cười tự hào. “Rất ư là đàn ông, không phải sao?”
“Chúng ta không thể lún vào những quan điểm của em về anh trai anh. Anh phải buộc Rogan nói với Liana rằng anh ấy nghĩ chị ấy xinh đẹp và anh ấy khao khát chị ấy hơn tất cả đám phụ nữ khác.”
“Chắc rồi. Và ta sẽ phải rời chuyển mấy đại dương nữa luôn. Nàng muốn London di chuyển trong khi ta ở đó? Nàng chưa bao giờ thử để Rogan làm gì đó mà anh ấy không muốn làm.”
“Anh ấy lại ngủ với mấy cô Ngày rồi à?”
Severn nhăn nhó. “Không, và ta nghĩ rằng đó chỉ là một nửa vấn đề của anh ấy. Đây là lần lâu nhất anh ấy đi mà không có đàn bà kể từ khi…” Anh nghĩ một lát. “… từ khi bọn Howard bắt người vợ đầu của anh ấy. Đừng nhìn ta thế chứ,” anh nói với Io. “Anh trai ta có thể vơ cả đám đàn bà dù ảnh có kết hôn với họ hoặc không. Có lẽ ảnh chỉ không muốn một phụ nữ ngay lúc này thôi. Ta có thể hiểu chuyện đó, vì những gì vợ ảnh đã cư xử. Đội cái mũ tiền ấy là giọt nước tràn ly.”
“Chuyện này phụ thuộc vào anh,” Io nói ngọt ngào. “Tại sao anh không để Rogan gửi Liana trở lại nhà cha của chị ấy, rũ bỏ chị ta một cách hoàn toàn. Rồi anh có thể mang về một xe toàn những cô gái trẻ trung, xinh đẹp để anh trai anh có thể có hàng tá người mỗi đêm.”
“Và người nào sẽ cho chúng ta bánh để ăn vậy?” Severn lẩm bẩm. “Chết tiệt nàng đi, Io! Và chết tiệt cả Liana nữa. Chết tiệt đám phụ nữ! Tại sao các người không thể để đàn ông được yên? Rogan chỉ cưới chị ta vì tiền. Tại sao anh ấy lại phải… phải…”
“Phải gì cơ?” Io hỏi ngây thơ. “Phải lòng chị ấy? Bắt đầu thấy cần chị ấy ư?”
“Đó không phải điều ta định nói. Chết tiệt cả hai người họ đi. Ai đó phải khóa họ lại trong một phòng với nhau và vất chìa khóa đi. Cả hai bọn họ khiến ta phát ốm.” Đầu anh ngẩng phắt lên.
“Cái gì thế?”
“Không có gì. Chỉ là một ý tưởng.”
“Nói em nghe đi,” Io giục giã.
Mất một lúc trước khi Severn bắt đầu nói.
Cũng trong đêm đó Severn gửi một thông điệp hòa hoãn tới Liana. Nàng ngồi một mình trong khu nhà kính với thị nữ của nàng, như nàng làm mỗi tối. THông thường, nàng sẽ không bị làm phiền bởi ai khác trong lâu đài – như thể nàng không hề tồn tại, hoặc như thể họ ước nàng không tồn tại – thế nên nàng rất ngạc nhiên khi một người lính già sợ sệt mang lên một chai rượu và nói là từ Lord Severn gửi tới người chị dâu xinh đẹp của anh.
“Chị có nghĩ nó bị bỏ độc không?” Liana hỏi Gaby.
“Có lẽ là mê tình dược,” Gaby đáp. Chị ta chưa bao giờ từ bỏ lý lẽ với Liana.
Rượu hơi cay và nồng và Liana đã uống nhiều hơn dự tính. “Ta đột nhiên cảm thấy rất mệt,” nàng nói. Nàng quá mệt đến mức đầu nàng nặng trĩu xuống.
Đúng lúc đó thì Severn vào trong phòng. Tất cả thị nữ của Liana đều đổ dồn về phía gã khổng lồ tóc vàng đẹp trai, nhưng Severn chỉ dán mắt lên Liana.
Gaby nhìn nữ chủ nhân đầy cảnh báo khi đôi mắt Liana dần nhắm lại và đầu nàng ngoẹo sang một bên thành ghế. “Em e là có chuyện gì không ổn.”
“Chị ấy chỉ ngủ chút thôi,” Severn nói, nhướn mày ra hiệu Gaby tránh đường, rồi bế bổng Liana lên.
“Thưa ngài!” Gaby nghẹn lời. “Ngài không thể-”
“Ta có thể,” Severn trả lời khi anh bế bổng Liana đang say ngủ rời phòng và bước lên khu thang xoắn ốc. Anh đi ngang qua những phòng ngủ trên khu nhà kính, lên tầng cao hơn cho tới khi anh tới một phòng với cánh cửa gỗ sồi khung thép. Anh đổi tư thế của Liana, vắt nàng ngang vai trong khi anh lấy ra một cái chìa treo ở cuối sợi xích cột ở thắt lưng của anh và mở cánh cửa.
Nó là một căn phòng nhỏ với một nhà vệ sinh kín ở một bên và bên kia là cánh cửa thô mộc, nặng trịch dẫn tới khu hành lang chạy thẳng lên khu tường bảo hộ. Căn phòng này vốn thường dùng cho những lính canh gác ngôi nhà, nhưng thời nay những người lính đã rời đi. Thỉnh thoảng căn phòng được dùng như một phòng giam và đó là điều Severn nhắm tới.
Severn đẩy cánh cửa mở ra và đứng đó một lúc trong khi mắt anh quan sát ánh lửa lờ mờ. Nằm trên giường, đang ngủ ồn ã, là Rogan và mất một lúc Severn định hình lại kế hoạch của anh. Nhưng rồi một đôi bọ chét đã bắt đầu nhớn nhác trên lưng anh và anh biết rằng điều anh đang làm là đúng đắn. Anh vất bà chị dâu lên giường bên cạnh ông anh trai và chọc chọc vào lũ bọ chét.
“Đấy,” anh nói khi nhìn xuống hai người họ. “Hai người có thể ở đây cho tới khi chúng ta có được một chút yên bình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.