[The Heirs] Rachel Trọng Sinh Ký

Chương 11: Đừng trở về




Khi Rachel bằng lòng về sau sẽ thử thích cậu, Kim Tan thấy mình thật cao hứng, không cầm được mà cong cong khóe miệng, còn bất chợt chơi đùa với tóc của cô.
Khóe miệng Rachel mím nhỏ cười nhìn cậu, nhịn không được đả kích nói: “Em chỉ đồng ý sẽ thử thích anh, cũng không nhất định sẽ thích anh trong tương lai đâu.”
Kim Tan đang cười bỗng cứng cả khóe miệng, mở to mắt nhìn cô chằm chằm: “Không được! Em bắt buộc phải thích anh!”
Rachel rúc vào trong chăn lén cười, trong lòng tràn đầy ấm áp. Thấy cô như vậy, Kim Tan bất mãn, cậu hỏi liên tục mấy tiếng mà không thấy câu trả lời, không khỏi kéo chăn ra lớn tiếng nói cô: “Yoo Rae Chun, em không thể không giữ lời hứa!”
“Ừ.”Âm thanh rầu rĩ của cô từ trong chăn truyền ra, Kim Tan nghe thấy lòng lại càng mang thêm cảm giác khó chịu, tay  càng dùng thêm sức kéo chăn ra đòi một lời giải thích: “Ừ cái gì mà ừ, em sao lại không thể kiên định như vậy? Em đã đáp ứng anh rồi mà…!
Kim Tan một khi đã nghiêm túc, Rachel căn bản không thể cản cậu, chỉ trong chốc lát cô đã bị Kim Tan lôi ra từ trong chăn, cô từ từ nhắm hai mắt giả chết, nhắm mắt làm ngơ. Chỉ là cô nhắm mắt làm ngơ được nửa ngày cũng không nghe được âm thanh của Kim Tan, cô vụng trộm mở mắt ra, chỉ thấy Kim Tan chính cúi người nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt cậu đứng đắn lại khẽ nhướng mày hỏi cô: “Rachel, em có phải muốn anh hôn em không, trên phim truyền hình đều diễn như vậy mà.”
Rachel trừng mắt nhìn, tát liền ba cái ‘Ba’ lên mặt của Kim Tan, đẩy mặt cậu ra phía sau. Kim Tan lại oa oa kêu đau quá đau quá, một bên còn nói cô thật nhẫn tâm. Rachel chỉ cảm thấy mí mắt của mình đều nhảy dựng lên, cô sao lại không phát hiện da mặt của Kim Tan lại dày đến như vậy!!
Mấy phút sau, Kim Tan trực tiếp bị Rachel ném ra ngoài, cậu đứng ở cửa phòng ngủ sờ sờ mũi, lại vỗ lồng ngừng đang đập thình thịch thở phào nhẹ nhõm, nếu bị Rachel phát hiện mình bởi nhìn mặt cô ấy mà tim đập loạn...
Đương nhiên không thể bị phát hiện! Cậu đi tới đi lui ở phòng khách vài vòng, mới miễn cưỡng áp chế cái loại cảm giác tim đập mất kiểm soát này.
-----
Lee Myung Dong đến đúng thời điểm Kim Tan đã điều chỉnh lại cảm xúc, giờ đang nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha xem tivi.
Lee Myung Dong đứng ở ngoài cửa, mở cửa gặp Kim Tan, nói thẳng nói: “Tôi đến kiểm tra tiểu thư Rachel đã sắp xếp xong hành lí hay chưa.”
Kim Tan nhíu mày: “Hành lý gì? Mấy người các anh phải đi rồi sao?” Cậu như thế nào lại không biết? Cậu căn bản chưa từng nghe Rachelnhắc tới!
“Đúng vậy.” Lee Myung Dong xác nhận nói: “Đêm nay máy bay sẽ… đi.” Anh còn chưa có nói xong, cánh cửa đã đóng lại ‘Phanh’một tiếng, động tác Kim Tan quá bất ngờ, làm lòng anh đều nhảy lên.
Bị nhốt ngoài cửa, anh cũng không xấu hổ, lấy ra di động trực tiếp gọi điện thoại cho Rachel. Điện thoại vừa được bắt máy, anh ngay lập tức nói: “Tiểu thư Rachel, vị hôn phu Kim Tan của cô vừa rồi đã biết chuyện tối hôm nay chúng ta về nước.”
“Đã biết rồi.” Rachel liếc nhìn Kim Tan vừa chạy vào phòng đã nghiêm mặt nhìn cô, còn nói thêm: “Anh cứ đi trước đi, có việc gì tôi sẽ tìm anh sau.”
Nghe thấy thế, mặt Kim Tan càng đen, trong lòng có chút khó chịu. Cậu đã chuẩn bị kĩ kế hoạch rồi, chờ tới buổi tối cậu liền đem Racheltrở về biệt thự của cậu, cậu sẽ cố gắng chăm sóc cô, chờ khi vết thương trên đùi của cô khỏi hẳn, cậu sẽ mang cô đi chơi, đi tới những nơi mà cậu thích, đi tới trường học của cậu...
Cậu nhất định sẽ đối tốt với cô, để cho cô thêm yêu thích cậu.
Nhưng còn bây giờ thì sao? Cư nhiên lại có người nói cho cậu rằng Rachel sẽ trở về nước?! Là cô đáp ứng sẽ thích cậu mà! Cậu cũng không từ bỏ, còn có chút khó chịu. Chỉ cần nghĩ Rachel có thể dút khoát trở về nước, mà chẳng nói cậu một tiếng, nghĩ đến cô đối với cậu không chút lưu luyến, trong lòng cậu có chút âm ỉ đau buồn.
Tuy rằng là vậy, cậu tuyệt đối cũng không cho cô trở về nước. Bởi vì khi đó, bọn họ đã cách nhau quá xa, cô sẽ lại càng không thích cậu.
“Đừng trở về.” Kim Tan thấp giọng nói: “Trước khi thích anh, anh sẽ không để cho em đi đâu cả.”
Em đều đã chấp nhận rồi, anh sao lại có thể dại dột đẩy em đi có chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.