Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1526: Chủ động xuất kích




Sắc mặt của Hoàng Kim sư tử đầy phức tạp, vừa khát khao vừa đố kỵ, nó nhìn chằm chằm Thạch Hạo mà chỉ biết thở dài trong lòng.
Nhìn thấy được dáng vẻ trang nghiêm của Thạch Hạo, tựa như là một vị Chiến Phật mạnh mẽ nhất, sau đầu là vòng ánh sáng thần thánh chiếu rọi, lúc này thì nó hiểu được, đối phương đã đạt được truyền thừa mạnh mẽ nhất.
Một mạch Hoàng Kim sư tử có quan hệ rất sâu với một mạch Cổ tăng, đã từng là môn đồ cửa Phật cho nên biết được rất nhiều bí mật.
Sau khi nhìn thấy được dáng vẻ của Thạch Hạo thì liền biết được, đó chính là dáng vẻ đầy uy nghiêm của việc sau khi cảm ngộ ra Phật môn cổ xưa Hoàng Ma thiên công, loại khí chất khiếp người, kinh sợ bát hoang ấy là độc nhất của một mạch Chiến Phật.
Rầm!
Thạch Hạo vỗ về phía nó một chưởng để giải trừ một chút cấm chế, giúp nó có thể truyền âm cũng như mở miệng nói chuyện.
"Ngươi đã đạt được thần thông của bộ tộc Chiến Phật kia à?" Hoàng Kim sư tử run giọng nói.
Cổ tăng cũng chia làm vài bộ tộc, một mạch Chiến Phật là một bộ tộc cực kỳ mạnh mẽ, dùng chiến đấu để nổi danh trên đời, pháp lực cao sâu vô cùng.
"Gì mà Chiến Phật chứ, ta chỉ đạt được Tám thức Tán Phật thôi." Thạch Hạo cau mày thế nhưng vẫn nói ra, muốn biết được nội tình của môn thần công này từ miệng Hoàng Kim sư tử.
"Cái gì?" Hoàng Kim sư tử run sợ, biểu hiện càng thêm phức tạp hơn.
Được gọi là Tám thức Tán Phật, đây chính là một môn thần công mạnh nhất của một mạch Chiến Phật này, nó từng nghe được lời đồn, Mười tám đập cổ Phật được sinh ra từ môn này.
Cái gọi là bộ tộc Chiến Phật, đại thể cũng không phải thuộc về một mạch Cổ tăng mà là một bộ tộc ngoại lai và quy y cửa Phật, sinh linh có thành tựu cao nhất được mệnh danh là Chiến Phật.
Vì vậy, bộ tộc Chiến Phật vô cùng đáng sợ, tinh thông Phật pháp cùng với những cổ pháp khác, chúng hỗn hợp với nhau và hình thành nên công pháp vô địch.
"Tám thức Tán Phật, là pháp môn mạnh mẽ nhất của một mạch Chiến Phật." Hoàng Kim sư tử than thở, đây là sự thật.
Sở dĩ có hai chữ Tán Phật là bởi vì, Chiến Phật vốn là tộc ngoại lai nên không bị gò bó, có thể du lịch thiên hạ, tựa như là tán nhân vậy.
Cho nên, lúc đó cũng có thể gọi bọn họ là Tán Phật.
Thạch Hạo hỏi rõ Hoàng Kim sư tử, hai mắt trong veo, nội tâm phấn chấn, đây quả nhiên là công pháp bất thế.
Phần công pháp này cũng chỉ có tám thức, mỗi một thức là một thế tay cùng với một đoạn tâm pháp đầy đơn giản, kết quả không ngờ lại là đại pháp công kích cổ đại với uy lực cường tuyệt hậu thế.
"Ồ, xảy ra chuyện gì thế, sao nơi xa lại có chút sương máu vậy?" Thạch Hạo kinh ngạc hỏi.
Ở vị trí gần thì sương máu đã tản đi gần hết, thế nhưng ở nơi xa xa vẫn còn đôi chút, màu đỏ mỏng manh ấy rất thê diễm.
Hoàng Kim sư tử không biết nên nói ra sao cả, càng cảm thấy đáng thương cho đám đại tu sĩ chết đi kia, đã bỏ mạng như vậy mà chính chủ cũng không hề biết bọn họ đã liều mạng như vậy, thật là bi tráng mà.
Hùng hổ dọa người, khí thế tựa cầu vồng tiến tới, vậy mà, tất cả đều bị chết sạch!
"Nói, tới cùng đã xảy ra chuyện gì?" Thạch Hạo hỏi.
Hoàng Kim sư tử không biết làm thế nào cả, cảm thấy vô lực, tuy rằng tức giận thế nhưng cũng nói ra mọi chuyện.
"Ha ha ha..." Thạch Hạo cười thật to, thật sự là nằm ngoài dự liệu của hắn, không ngờ lại chết đi nhiều cao thủ dị vực như vậy khiến lòng hắn đầy vui sướng.
Mặc dù biết cây khô này rất yêu tà, chỉ cần không động sát niệm thì khi bế quan ở nơi đây sẽ rất an toàn, thế nhưng không nghĩ tới nó sẽ giết nhiều kẻ địch như vậy.
Thạch Hạo cười to nhưng khi rơi vào trong tai của Hoàng Kiim sư tử thì lại rất chói tai, nhưng mà nó không còn cách nào cả.
"Ta cảm thấy được an ủi phần nào, bọn chúng nếu không biết điều thì cứ tới hết đây đi." Thạch Hạo đứng dậy, nói: "Đáng tiếc thật, đều đã chết sạch, nếu không, ta đang muốn luyện tập tay nghề, kiểm nghiệm chỗ lợi hại của Tám thức Tán Phật."
"Anh hùng không có đất dụng võ mà." Thạch Hạo tự sướng cảm khái.
Những lời này làm cho Hoàng Kim sư tử căm giận không thôi.
Nhưng mà, lúc này Thạch Hạo rất mạnh mẽ và cũng đầy tự tin, muốn khiêu chiến cao thủ của dị vực, hắn đã tiến vào cảnh giới Trảm Ngã và đã củng cố ổn định lại cảnh giới.
Đồng thời, hắn cũng không phải phá quan theo ý nghĩa bình thường mà là trực tiếp vọt thẳng lên trời cao, tiếp cận cảnh giới Trảm Ngã trung kỳ rồi!
Đây gọi là tàn nhẫn áp chế và mãnh liệt đột phá, lần này hắn đã thu hoạch cực lớn, mà vừa nãy lại trải qua sự rèn luyện cũng như gột rửa của Huyết Bồ Đề nên hắn đã hoàn toàn ổn định lại cảnh giới.
Ngoài ra, còn đạt được Tám thức Tán Phật nữa, tự tin của hắn không phải là bình thường, rất muốn giết thẳng ra ngoài.
"Ta cũng muốn bế quan, cũng muốn ngộ đạo ở đây, ngươi có thể mở ra hết phong ấn cho ta không?" Hoàng Kim sư tử nói, lần này nó không muốn chạy trốn nữa mà thay vào đó là thèm khát, nó nhìn thấy sự mạnh mẽ cùng với thành quả kinh người của Thạch Hạo, cho nên cũng muốn sự mài giũa của Huyết Bồ Đề, mở ra dấu ấn truyền thừa bên trong thân cây.
"Có thể!" Thạch Hạo thoải mái đáp ứng, thế nhưng trong con mắt lại lấp lóe dáng vẻ nào đó.
Ầm!
Kết quả, không bao lâu sau thì Hoàng Kim sư tử rung lên bần bật, ho ra đầy máu đồng thời có một bàn tay màu vàng mang theo vết máu xuất hiện sau lưng nó, tiếp đó là xoay ngược vỗ xuống khiến nó chia năm xẻ bảy, thiếu chút nữa thì nổ tung.
Hoàng Kim sư tử bừng tỉnh lăn ngược ra ngoài đồng thời không ngừng ói ra máu, vẻ mặt uể oải, tinh thần suy sụp, đã bị trọng thương.
Sắc mặt của nó lúc xanh lúc trắng, muốn bế quan như Hoang thế nhưng lại phát hiện nó làm không được, tuy rằng đã kích thích dấu ấn truyền thừa bên trong thân cây thế nhưng lại bị ngăn cản, nó chịu không thấu.
Nên biết, bàn tay màu vàng lớn kia tuy rằng lợi hại thế nhưng chắc chắn không thể nào sánh được với Tám thức Tán Phật, kết quả nó vẫn không chịu đựng nổi.
"Không phải ai cũng có thể bế quan ở đây đâu." Thạch Hạo bình tĩnh nói.
Lần này, rất hiếm khi nào Hoàng Kim sư tử rơi vào trầm mặc, nó không hề phản bác cũng chẳng hề tức giận, nó đang suy nghĩ lại, bản thân mình chênh lệch không hề nhỏ khi so với Thạch Hạo.
"Đi thôi, chúng ta ra ngoài một chuyến." Thạch Hạo vỗ vỗ đầu của Hoàng Kim sư tử, xem nó như là sủng vật của mình vậy, đồng thời ngồi lên trên lưng cưỡi ra bên ngoài.
Một mạch Vô Úy sư tử, mạnh mẽ từ xưa thế nhưng nay lại trở thành thú cưỡi của người khác, việc này khiến cho cặp mắt sư tử bắn ánh lạnh ra bốn phía.
Nhưng cuối cùng nó chỉ biết nhịn lại, bởi vì nó đang trọng thương, vả lại trước kia cũng đã tạm thời cúi đầu nên nó không muốn chống trả vào lúc này, phòng ngừa đẩy bản thân vào con đường chết.
"Thế này là được rồi." Thạch Hạo gật đầu, nói nó biến hóa thân thể, đại khái dài một tượng, kích cỡ vừa phải, cứ thế cưỡi ra khỏi khu vực cây khô ấy.
Bởi vì, hắn không thể nào ở trong rừng rậm Thiên Thú mãi được, phải nghĩ biện pháp rời đi, hiện giờ hắn đang bắt đầu tìm kiếm.
Bên ngoài rừng rậm Thiên Thú có vài sinh linh may mắn còn sống, may mắn rời khỏi được khu vực cổ thụ kia, bọn họ run rẩy, sợ hãi.
"Tình huống đó... quá khủng khiếp, toàn bộ những ai xuất thủ đều chết sạch, cây cổ thụ khô héo ấy đã giết chết từng đại tu sĩ một!"
Lời này vừa ra liền gợi nên chấn động cực mạnh, dù là Chí Tôn đang ngồi trong hư không cũng lần lượt mở mắt, trong lòng dấy lên vẻ e dè.
"Hoang đâu?" Có người hỏi.
"Hắn đang bế quan... vẫn không hề tỉnh lại." Một trong số người may mắn còn sống xấu hổ nói, cảm thấy chẳng còn chút mặt mũi nào nữa.
Quả nhiên, tất cả mọi người đều ồ lên, chết nhiều người như vậy, hi sinh nhiều cao thủ là thế nhưng ngay cả một cọng lông của Hoang cũng không đụng tới được, mà từ đầu tới cuối hắn thậm chí chẳng hề tỉnh dậy, việc này quá hoang đường mà!
Rất nhiều người muốn hét thật lớn, việc này làm bọn họ vô cùng tức giận!
Thế nhưng, bọn họ có thể nói được gì đây, mấy ngàn người bỏ mạng, dù cho nói gì đi nữa thì cũng không thể được, sẽ chỉ càng khiến sĩ khí hạ thấp xuống mà thôi.
"Khốn nạn, phải ngũ mã phân thây hắn, tiếp đó là chế tạo thành đèn để đốt sáng!" Có người hung tàn nói.
"Canh chừng kẻ này, ta không tin hắn sẽ không rời khỏi cây cổ thụ kia, xem thử hắn có thể trốn tới lúc nào, một khi xuất hiện thì vây giết ngay!" Một ông lão tức giận quát lớn ra lệnh như thế.
Bên trong rừng rậm Thiên Thú, Thạch Hạo ngồi bên trên Hoàng Kim sư tử, nhãn nhã tiến bước rời đi.
"Ồ, nơi đó có tu sĩ kìa, chạy qua đó đi." Thạch Hạo chỉ.
Hoàng Kim sư tử dù cho không tình nguyện thế nhưng vẫn gầm nhẹ, hóa thành một tia chớp vàng óng xông về trước.
Vù!
Cuồng phong gào thét trong núi rừng, là do tốc độ của con sư tử này quá nhanh, những nơi nó đi qua thì hình thành nên những cơn lốc lan tràn.
"Ồ, Hoang, hắn đi ra rồi!"
"Ha ha, quả đúng là Thiên đường có đường ngươi không đi, Địa ngục không cửa ngươi lại xuống!" Có một tráng hán cười lớn không ngừng, đồng thời mang theo sát ý đánh về trước.
Nhóm người này cũng không quá nhiều, chỉ tầm sáu bảy người mà thôi, cầm đầu là một tên tráng hán mới đột phá cảnh giới Độn Nhất không bao lâu, hắn cho rằng có thể lấy cảnh giới cao hơn của mình thì dễ dàng giết chết được Hoang.
Đáng tiếc, lần này hắn đã đá vào tấm sắt rồi, bởi vì Thạch Hạo đã đột phá và trở thành tu sĩ cảnh giới Trảm Ngã trung kỳ, vả lại vừa học xong thần công nên muốn tìm người để luyện tập.
Ầm!
Chỉ vừa mới giao thủ thì Thạch Hạo vận dụng thức đầu tiên trong Tám thức Tán Phật, rầm, kim quang dâng trào.
Tám thức này vô cùng kỳ lạ, nó chủ yếu tìm kiếm kẻ hở là chính, sau đó sẽ phóng to vô số lần khuyết điểm của đối phương rồi dành tặng cho một đòn chí mạng.
Có thể nói, loại cổ pháp này cực kỳ đáng sợ, một khi bị bắt được cơ hội thì sẽ dành tặng cho địch thủ uy hiếp chí mạng.
Quả nhiên, tráng hán kia rất bẩn cẩn trong khi Thạch Hạo lại đã sẵn sàng chuẩn bị mọi thứ, hai bên hoàn toàn đối lập, hiệu quả mà đòn thứ nhất sản sinh ra vượt quá dự liệu của mọi người.
Thạch Hạo ngồi bên trên Hoàng Kim sư tử, thân thể rung lắc dữ dội thế nhưng không hề có ngã ngửa gì cả, vậy mà tráng hán kia lại gầm lên đầy giận dữ, máu tươi phun trào, cánh tay uốn lượn, hắn bay ngược ra sau.
Một đám người ngây dại, đây chính là tu sĩ cảnh giới Độn Nhất thế nhưng lại bị một người trẻ tuổi chỉ mới hai mươi mấy tuổi đánh lui và bị thương nặng.
Hoang sao lại đáng sợ như vậy chứ? Trước đây không lâu còn bị đại tu sĩ thuộc cảnh giới Độn Nhất đuổi giết, thế nhưng giờ lại có thể phản kích lại!
Ầm ầm!
Vùng núi rừng nơi đây rung động đi kèm là tiếng hét đầy giận dữ và mưa máu, vị cường giả của dị vực này bị đánh chết tươi ngay tại chỗ.
Ảnh hưởng này vô cùng to lớn, những người còn lại đều lộ vẻ sốt sắng, thế nhưng Thạch Hạo thì lại vô cùng hài lòng và đôi chút kích động, từ nay về sau sức chiến đấu của hắn lại tăng thêm một đoạn mới, mạnh mẽ hơn xưa nhiều!
"Cái gì, Hoang đã ra rồi, hắn chủ động xuất kích và săn giết tu sĩ của giới ta?"
Bên ngoài rừng rậm Thiên Thú, đám cường giả sau khi nhận được bẩm báo thì đều ngớ người.
"Đáng chết, chết tiệt, hắn lại dám chủ động xuất kích, vây giết hắn ngay cho ta!" Có người gầm lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.