The Flesh And The Devil

Chương 6:




Bầu không khí giữa những người sống trong castillo đã thay đổi trong bữa ăn tối hôm đó. Mặt ngoài thì dường như là vì họ tham dự tiệc mừng đính hôn của công tước de Valenzuela nhưng thật ra chuyến viếng thăm đột ngột của nhân vật lớn tuổi, ít nói từ Madrid đã khơi lên sự cảnh giác cho toàn thể quần thần, và khiến cho không khí vui vẻ của buổi tiệc trở nên ngượng ngùng miễn cưỡng. Eugenio đang hả hê đằng sau bộ mặt giả vờ khúm nún xun xoe trong khi ấy Dona Luisa dường như bất động hơn bao giờ. Bà ta nói như thều thào, mắt thì liên tục đảo quanh lo lắng. Chỉ có Juana là người không mảy may bận tâm đến sự hiện diện của Torres, nàng thầm nghĩ khi quan sát khách sảnh từ chỗ ngồi danh dự của cô dâu giữa hai vị công tước, rồi đến nàng, và sau đó có lẽ là Bartolomé. Nàng không quan tâm bởi lẽ nàng hãy còn quá mệt mỏi choáng váng vì thất vọng, đâu còn tâm trí nào mà lưu ý đến chuyện gì khác xảy ra chung quanh. Còn Bartolomé không lưu tâm đến ai vì hàng giờ qua anh ta chỉ nhớ được vài gương mặt, nếu có thêm một người nữa xuất hiện thì cũng chẳng quan trọng gì đối với anh ta.
Nàng ngồi thẳng băng cứng nhắc trong vị trí danh dự để không một ai nếu theo dõi nàng có thể đoán được nàng hãy còn quá bạc nhược, lúc này đây nàng chỉ ao ước được về ngủ. Bên trái của nàng, Torres và Bartolomé đang thận trọng rào đón lẫn nhau, còn bên phải thì Bartolomé đang ăn uống ngồm ngoàm, thiếu điều trèo lên bàn cố vơ hết các món ăn về chỗ anh ta. Thảo nào hàng ngày anh ta không được ra dùng bữa với mọi người khác - thử hỏi có bao nhiêu người thường xuyên chịu được cái cảnh này, và Juana chỉ lấy làm ngạc nhiên trước thái độ trầm tĩnh của gia nhân. Họ dường như không để ý đến bất cứ chuyện gì lạ lùng khi phục tùng một tên ngốc như thế. Còn những nhân vật quý phái đang làm vẻ vang cho triều đình của công tước khi đến phục dịch nơi đây - tại sao họ ở đây nhỉ?
“Hầu hết họ đều lười biếng chẳng chịu làm gì cả, senorita,” có tiếng nói cất lên bên cạnh nàng khiến nàng chợt nhận ra chắc nàng đã nói khá lớn. Nàng quay qua nhìn khuôn mặt trẻ xanh xao, chán đời của Riccardo Martinetti gần bên cạnh nàng, anh ta mỉm cười. “Còn nếu không thì vì họ quá nghèo không đủ khả năng chạy tiền ăn. Họ làm thế vì muốn tỏ lòng ngưỡng mộ nhân cách của người cưu mang họ, phục vụ kiểu đó thì dễ dàng hơn là tự làm lụng kiếm miếng ăn.”
Nàng cười khẽ. “Anh nói nghe nghiêm trọng quá, signor.”
“Tôi cũng bao gồm mình trong số đó, senorita. Tại sao người ta phải làm lụng vất vả trong khi họ có thể sống nhờ vào tiền của kẻ khác, chỉ cần thiệt thòi một chút danh dự là được? Những người cận thần như chúng tôi chọn cách giải quyết của người khôn ngoan.”
“Vậy thì anh đặt lợi lộc cao hơn danh dự rồi?” Nàng hỏi một cách chua chát.
Đôi mắt xám của anh ta lóe lên nụ cười bất ngờ. “Chủ yếu thì là vậy giống như đa số người khác, nhưng tôi...”
Anh ta ngưng bặt, thấy thế nàng xoay đầu nhìn theo ánh mắt của anh, Juana thấy Bartolomé đang dán mắt vào họ. Công tước cau mày, bàn tay dính đầy mỡ vỗ chan chát xuống bàn ra điều giận dỗi. Trông thấy cử chỉ đó Martinetti cúi chào và rút lui vào bóng tối phía sau ghế Juana. Cái cau mày biến mất, rồi anh ta chồm về phía trước.
“Giờ cô là của tôi.” Anh ta vừa nhai vừa nói. “Juana của tôi.”
Hai cánh môi nàng mấp máy nhưng không thốt nổi nên lời. Trong giây phút ấy toàn thể nỗi kinh hoàng bị phản bội thình lình hiện lên mồn một trong đầu nàng. Tại sao nàng không thà là bị sỉ nhục giữa chốn công chúng, bị trừng phạt công khai trước khi nộp mình cam kết suốt quãng đời về sau với kẻ người không ra người ngợm không ra ngợm này. Khi nàng nhìn chăm chăm vào cặp mắt xanh ngây dại đang rực lên tia nhìn hau háu kia, nàng bất chợt nhận ra nàng không thể nào chịu đựng nổi nữa. Dù có phải chịu nhục đến đâu nàng cũng phải thú nhận hết tất cả sự thật với Torres, ngay bây giờ ngay chốn này, và mặc kệ de Castaneda xoay sở như thế nào để tìm về một con búp bê khác dễ uốn nắn hơn.
“À, cái thằng hăng máu!” De Castaneda cất tiếng khi nàng toan lấy hơi để nói. Hắn đưa mắt chằm chằm nhìn từ nàng qua Bartolomé, và điều gì đấy hằn lên trên mặt hắn nói với nàng rằng hắn đã đoán ra ý định của nàng. Hắn huých khuỷu tay vào hông Torres chế nhạo ra điều đồng cảm với cháu mình. “Xem kìa chưa gì mà cậu ấy thương vợ ra mặt luôn, phải thế không? Ngài thấy đấy, tách họ ra như thế có phải là tàn nhẫn không?” Hắn lên giọng đe dọa. “Này con trai à, bây giờ tiệc xong rồi cháu phải đưa vợ cháu ra khiêu vũ chứ. Cho các vị khách danh giá của chúng ta xem các cháu tâm đầu ý hợp đến dường nào.”
Bartolomé lắc đầu dữ dội. “Không muốn! Các món ngon hãy còn mà.” Anh ta vét lấy vét để, tìm thức ăn trong những cái tô bạc gần cạn. “Nếu cô ấy muốn nhảy thì tự n-nhảy một mình đi. Cháu thà là nhìn thôi.”
“Cô ấy phải có người nhảy chung chứ. Đi nào, đó là vinh dự của cháu đấy.”
“Cháu không đi, cháu không đi! Cô ấy sẽ cười cháu - họ đều cười cháu chỉ trừ Felipe thôi, k-khi – khi cháu – cháu không nhảy với cô ấy đâu!” Anh ta giận dữ nhìn trừng trừng bác mình, miệng há ra thở hồng hộc, y như một con chó.
Juana thở phào nhẹ nhõm.
Trong một thoáng quai hàm béo núc của de Castaneda đanh lại, rồi hắn gật gù ráng nở nụ cười. “Vậy thì theo ý cháu đi, con trai, cháu đâu có cần phải hét đến thủng màng nhĩ người khác.” Hắn xoay người ra hiệu cho Tristán. “Felipe, anh muốn thế chỗ cho công tước không?”
Juana vụt xoay đầu nhìn người cận vệ. Chàng đang đứng trong tư thế đợi gần tường, đôi chân dài dạng ra tay khoanh lại. Nghe tiếng de Castaneda, chàng rời chỗ đứng tiến lại chào, nét mặt không biểu lộ một điều gì. Chàng chỉ nói đơn giản “Tôi rất sẵn lòng, senor.”
Juana lơ đi bàn tay với các ngón dài đang đưa ra về hướng nàng, không một lời mời nào cất lên. Nàng giận dữ tuyên bố, “tôi sẽ không nhảy với người này, senor, xin ngài cho phép. Bước chân của chúng tôi quá khác biệt khó mà nhảy nhịp nhàng được.”
Nhưng người trả lời nàng là Tristán. “Chỉ cần một chút khéo léo là xóa được sự cách biệt thôi, madam. Cô cứ yên tâm, tôi biết làm cách nào để tự hòa hợp với bất cứ người bạn nhảy nào khó tính nhất.”
Mặt nàng đỏ bừng khi nghe de Castaneda giấu tiếng cười khúc khích. Ngước lên nhìn đăm đăm vào đôi mắt xanh lục nghiêm trang, không chút tì vết, tuyệt vọng quá hóa liều nàng phản bác dữ tợn.
“Tôi không tin được là anh có thể làm hài lòng tất cả mọi người bạn nhảy, senor.”
“Tôi được tán thưởng nhiều lắm đấy. Nhưng nếu cô muốn thoải mái hơn thì cứ nghĩ tôi như chủ của tôi và làm ơn bỏ qua khuyết điểm trong lúc tôi chỉ hết lòng muốn làm vừa ý cô.”
Đôi mí dài đã giúp Juana che dấu ánh mắt nàng, và ngay trong lúc đó khi bị kích thích quá mức chịu đựng, nàng suýt chút nữa đã quay qua tiết lộ hết mọi sự thật cùng Torres. Nhưng de Castaneda, lúc này đã tĩnh trí lại, và đang quan sát gương mặt nàng rồi nói một cách đầy ý nghĩa, “đừng làm chúng tôi phải van nài lâu quá, cho ta xin đi, senorita, nếu không ta phải bắt cháu ta gạt bỏ tính cả thẹn ra đây nhảy với cháu đấy. Cứ coi như Felipe là cái bóng của chồng cháu và làm ơn ra khiêu vũ dùm ta.”
Các nhạc công đã đàn tấu suốt bữa ăn tối giờ đây lại tấu lên một nhạc khúc mới, khi Juana đứng dậy nàng nghe được những âm điệu trang nghiêm của vũ điệu pavan lan truyền khắp cả sảnh đường. Đó là một vũ điệu trọng thể và còn là một hình thức hài hòa biểu tượng cho niềm hạnh phúc vừa đính hôn của nàng. Giai điệu chậm rãi, trầm trầm nhưng Juana lại nghe ra như lời giễu cợt chói tai khi nàng đặt hờ ngón tay trên bàn tay chàng đang đưa ra và để chàng đưa nàng tiến về phía trước.
Torres theo dõi họ khi họ đi vào trong khoảng trống đằng trước chiếc bàn danh dự. Người thiếu nữ nhỏ nhắn, mong manh trong bộ y phục hoàng kim, với sắc đẹp hội tụ bằng các sắc màu tối bước đi song song với người thanh niên cao lớn, tóc đỏ rực trong bộ áo đen. Ông từ tốn hỏi de Castaneda “ngài thường cho phép gia nhân trong nhà hành xử tự do đến thế sao?”
Nụ cười của de Castaneda rộng mở, không giấu được nét mặt mình. “À, Felipe! Felipe không phải là kẻ hầu tầm thường, thưa ngài – khi có dịp tôi sẽ kể cho ngài chút ít những gì tôi biết về anh ấy – chàng thanh niên đó là một binh sỹ, và còn là một có học thức nữa. Tôi trao cho anh ấy quyền chăm sóc đặc biệt senorita de Arrelanos cho đến khi cô ấy yên ổn thành thân, trên thực tế cô ấy đánh giá cao lòng tận tụy phục vụ của anh ta. Đó là tại sao ngài thấy cô ấy thất vọng khi cháu tôi từ chối không khiêu vũ cùng với cô ấy.”
Hàng lông mày của Torres chỉ khẽ nhướn lên hồ nghi, tố giác sự thật ông đã được nghe. Ông tập trung, kín đáo quan sát hai người trước mặt. Họ đứng lặng yên, tay họ không chạm nhau khi đợi tiếng nhạc, nhưng dường như có dòng chảy mãnh liệt vô hình giữa hai người họ, dồn dập như cuồng phong bão tố bên trong khuôn khổ thâm u của sảnh đường. Dù cho họ có đối lập đến đâu, dù cho hình thái của vũ điệu có chậm chạp trịnh trọng thế nào, sự chuyển động của hai thân thể đó đã khơi dậy những điều hoang dại, tăm tối, biến đổi hẳn những bước nhảy cứng nhắc của điệu pavan.
-o0o-
Khi nàng khiêu vũ, Juana cảm thấy mình như bị thôi thúc mạnh mẽ phải liếc qua người bên cạnh. Nàng muốn đối mặt với chàng, thách thức vẻ mặt khinh miệt nàng biết chắc đang hiện lên trên gương mặt đó, khiêu khích nét đắc thắng đang lóe lên trong đôi mắt chàng. Anh ta nghĩ giờ đây anh ta đã thực hiện được mục đích của mình, nàng đoán biết thế, nhưng khi nàng tiết lộ với Torres thì –
Khi nàng ngước đôi mắt thách thức rực cháy lên nhìn chàng, nàng cảm thấy một luồng chấn động xuyên suốt thân thể mình. Trên gương mặt ấy không đọng lại bất cứ dấu vết nào nàng đoán mình sẽ thấy, khinh bỉ cũng không, đắc thắng cũng không. Chỉ có vẻ lạnh lẽo, gần như là đang thận trọng săn mồi khiến nàng trong khoảnh khắc trở nên bất động như bị điểm huyệt.
Chàng cất tiếng, giọng khẽ đến nỗi môi chỉ hơi mấp máy, “cô không thích vũ điệu này hay là người thế thân?”
“Cả hai,” nàng nghiến răng trả đũa.
Chàng khẽ lừ mắt, nhưng không đáp trả, tay chàng lướt nhẹ trên ngón tay nàng khi bước nhảy tách họ ra hai phía.
-o0o-
Bartolomé đang trố mắt theo dõi họ khiêu vũ, miệng há hốc lộ ra cả miếng kẹo chót còn chưa nhai trong miệng. De Castaneda nhìn đứa cháu, thái độ ghê tởm, rồi lại biểu diễn nụ cười thân thiện chú cháu trước mặt Torres.
“Cháu nó nóng ruột như thế cũng dễ hiểu thôi, phải không nào? Hôn sự của cậu ấy bị Hoàng Thượng gạt sang một bên đã lâu rồi, tôi cũng không còn cách nào khác là phải can thiệp vào khi thấy cháu nó khổ sở quá. Tôi thiết nghĩ chọn một thiếu nữ trẻ tươi tắn để làm vợ cháu tôi thì không phải là chuyện gì phi thường để thiên hạ có thể nói rằng tôi đảm trách luôn phận sự của Nhà Vua – hay tôi nên nói là lấn quyền Vua. Hôn lễ sẽ được cử hành trong ngày gần đây, chúng tôi sẽ lấy làm vinh dự nếu được ngài tham dự lễ cưới và có lẽ đứng đại diện cho người cha đã quá cố của đứa trẻ này.”
“Tôi chắc chắn sẽ ở lại.” Lời nói mập mờ của Torres được tráng lên bên ngoài bằng giọng kiên quyết thật êm tai, và cặp mắt hiền hòa của Torres chứa đựng điều gì đấy khiến de Castaneda vội vàng xoay chiều câu chuyện trong khi mục đích tối hậu vẫn liên quan đến vấn đề của hắn.
“Chuyện mà ngài kể cho tôi về Đức Vua và Hoàng Hậu thì thật là một phép lạ bất ngờ!” Hắn cáu kỉnh nói, giống như người đang rà lưỡi xem xét chiếc răng sâu của mình. “Điều đó xảy ra chỉ trong thời gian quá ngắn sau đám cưới của họ, như thế có thật không?”
“Đúng là như vậy. Tôi hàng ngày đều cầu nguyện Chúa ban một đứa con trai nữa - một hoàng tử thay thế cho Baltasar Carlos (thái tử mất lúc 16 tuổi) yêu dấu của chúng ta. Ngài đã biên thư cho Nhà Vua chia buồn nỗi đau mất con, tôi hãy còn nhớ.” Âm điệu của Torres vẫn hòa nhã, ông nhấp một ngụm rượu trước khi tiếp lời. “Tất cả giáo sỹ trong thành Madrid mỗi ngày đều cầu nguyện cho Hoàng Hậu, và tôi nghe rằng Don Juan José của Áo quốc hoàn toàn hụt hẫng – ông ta từng nghĩ rằng chỉ cần mình cưới người em cùng cha khác mẹ, công chúa Margarita, là được công nhận như người thừa kế ngai vàng. Nhưng ngài có biết không Đức Vua anh minh của chúng ta sẽ không bao giờ để cho một đứa con hoang trở thành người kế vị.”
De Castaneda gầm gừ điều gì đó không rõ nghĩa, rồi rùng mình như một con chó săn vừa leo ra khỏi suối giũ nước bám trên lông. “Anh minh, có lẽ thế, nhưng chắc chắn là hơi ngoan cố đấy? Nhân vật cùng tên của Don Juan Jose, Don Juan de Austria, đã tỏ ra là người xứng đáng trị vì đất nước còn hơn cả người anh cùng cha khác mẹ của ông ấy.”
Tia mắt của Torres hướng về Bartolomé trong chốc lát, lúc này anh ta đang tựa cằm trên đôi tay khoanh lại và cau mày nhìn hai nhân vật đang khiêu vũ dưới kia. Thái độ của hai người đó toát lên vẻ gì đấy làm anh ta nổi giận, nhắc cho Torres nhớ lại loài chó xù lông khi đánh hơi được điều gì lạ mà mắt người không nhìn ra được. Ông ta nhẹ nhàng đáp lời de Castaneda, “À, thưa ngài, những người như thế hiếm khi xuất hiện lắm, tôi nghĩ rằng có đốt đuốc cũng không tìm được một nhân vật thứ hai như thế trong thời đại của mình.”
-o0o-
Đôi chân của Juana dường tự biết điều khiển. Nàng trình diễn điệu pavan nhưng không biết là mình đang bước theo điệu nhạc hay là đứng yên, lúc ấy nàng chỉ nhận thức được dáng dấp của người đàn ông bên cạnh nàng, đến thân thế uyển chuyển tỉ mỉ không hề vội vã của chàng. Nàng cứ ngỡ bước nhảy của chàng sẽ cứng cỏi, có lẽ vụng về, nhưng giờ đây nàng chợt thấy bực bội là chàng cũng điêu luyện trong lĩnh vực này. Đương nhiên rồi, chức vụ của chàng sẽ không bao giờ có chỗ cho bất cứ điều gì gọi là yếu đuối và bất tài.
Juana nhận ra sự chú ý của nàng đang như một thứ bùa mê vây quanh nàng, khiến nàng không thể lưu tâm đến bất cứ điều gì khác ngoại trừ chàng - sảnh đường rộng lớn dường như trống vắng chỉ còn hai người họ. Juana vội vã nhìn chăm chú vào những gương mặt đứng vòng quanh sàn nhảy trống trải, hất đầu như thách thức sức thôi miên kia.
“Cô đang có ý định với vị khách quý phái của chúng ta.” Giọng nói của Tristán làm nàng thót người và suýt bước hụt một nhịp. “Cô tính nói với ông ta tất cả sự thật hay là thêm mắm thêm muối vào câu chuyện của cô?”
“Tôi không cần phải dối trá!” Nàng nói như khạc hết từ ngữ ra, quá giận nên quên mất là nàng phải chối bỏ những lời cáo buộc ấy.
“Không à? Vậy thì cô sẽ mạo hiểm mang thai con hoang của tôi không cần một con dê tế thần nào chịu trách nhiệm làm cha nó?”
Từng tiết điệu của bài nhạc dường như rung lên xuyên suốt tâm trí nàng giống như vật nào đó va vào nhau chát chúa không cách gì chịu nổi. Lúc lấy lại hơi, nàng thận trọng nói khẽ giống như chàng, “tôi thà là tự sát thay vì mang con của anh. Tôi không xem thanh danh là cao trọng nhất hay là sợ chết thay vì phải sống suốt đời với một tên ngu ngốc – hay thậm chí làm điếm cho một kẻ hầu. Tôi căm thù anh.” Nàng nghiến răng nói thêm khi hoàn toàn mất hết bình tĩnh. “Tôi sẽ mãi mãi căm thù anh vì cái điều anh gây ra cho tôi. Lẽ ra tôi có thể đi khỏi đây nguyên vẹn như lúc tôi tới nhưng tất cả là vì anh.”
“Nhưng bây giờ thì cô không thể,” Giọng nói sắc bén của chàng khiến nàng giật mình. “Tôi để cô hành xử theo ý cô muốn, madam, nhưng nếu cô muốn đạt được mục đích, hãy nhớ kể cho ông ta biết là ngay lúc này cô có thể đang mang con của tôi. Nếu cô không nói tôi sẽ nói, đến lúc ấy cô khó mà thuyết phục ông ta vì chưa bịa ra được chuyện nào hợp lý để giải thích lý do mang nghiệt chủng của một tên hầu.”
Juana giận điên lên mỉa mai. “Tôi lấy làm ngạc nhiên là anh tin tưởng vào ý kiến của tôi đến thế kể từ khi tôi bị lệ thuộc vào loại người giống như anh.”
“Đúng, tôi đã quên.” Âm điệu trong giọng nói chàng đều đặn một cách chính xác. “Nhưng thiếu kinh nghiệm đôi khi có thể bào chữa là do thiếu khôn ngoan - chắc chắn Bartolomé sẽ dạy cho cô cách phân biệt giữa chủ và đầy tớ. Giờ đây cậu ấy đang van nài Eugenio để có cơ hội ở cùng cô đấy.”
Đôi mắt đen của Juana hướng ngay tới chỗ bàn danh dự, nàng thấy Bartolomé đang nói một cách giận dữ với bác anh ta và giật tay áo lia lịa, rồi chỉ tay về hướng nàng. Chúa nhân từ ơi, nàng thầm nghĩ, có phải anh ta đang ghen không, giống như một đứa bé muốn giật lại món đồ chơi nó bỏ lăn lóc mà giờ đây bị đứa khác lấy đi?
Những âm điệu chót đã kết thúc vũ điệu, nàng thầm cảm kích thoát nạn và nhún mình thật thấp trịnh trọng thi lễ, rồi để Tristán đưa nàng về lại chỗ ngồi. Lúc quay trở lại nàng không màng nhìn đến chàng. Torres bực bội rời xa chỗ ngồi của Bartolomé trong lúc anh ta nói chuyện với de Castaneda. Ông không hiểu người cận vệ đã nói gì khiến cô gái ấy có thái độ như thế. Còn de Castaneda thì cọc cằn ra lệnh ngắn gọn cho cháu mình giữ yên lặng và khoát tay cho anh ta đi khi Juana đang tiến lại gần họ.
Nàng ngồi xuống ghế và quờ quạng đưa tay với lấy ly rượu của nàng hầu như chưa uống một ngụm, nhưng trước lúc tay nàng chạm vào ly Trsitán đã cúi chào, khum hai tay cầm ly rượu dâng lên cho nàng, cố tình chế giễu ra điều quy phục. Hành động đó nhắc cho nàng nhớ lại chức phận thấp kém của chàng ngay trong lúc chàng đưa ngón cái lướt nhẹ trên vành ly ngay chỗ môi nàng sẽ chạm đến, nhại lại cử chỉ của tình nhân đối với nhau.
“Cám ơn,” nàng nói nhỏ, môi mím lại.
Đôi mắt màu lục lóe lên khi chàng đứng dậy. “Phục vụ cho tiểu thư luôn luôn là vinh dự của tôi.” Chàng điềm tĩnh đáp lời rồi lại trở về chỗ cũ, đứng trong tư thế y như trước thật thản nhiên không hề mệt mỏi - phải, thản nhiên tuy nhiên lại toát ra vẻ đe dọa lạ kỳ.
Juana phân vân không hiểu từ chỗ đứng đó chàng có thể nghe được bao nhiêu câu chuyện đang diễn tiến ở chiếc bàn danh dự này.
“Cháu trông xanh xao lắm, cháu thân mến. Có phải chỗ đông người làm cháu cảm thấy mệt mỏi không?”
Nghe tiếng nói nàng vội ngước lên nhìn vào khuôn mặt bừng đỏ trông có vẻ đen tối ám muội của de Castaneda. Nàng chỉ muốn trả lời rằng người hầu của hắn mới là người làm nàng khó chịu nhưng nàng không nói ra ý nghĩ nung nấu trong đầu. Thay vì thế lại nói trái với lòng, “tôi tiếp xúc với mọi người như thế đã đủ rồi, senor. Giờ tôi chỉ muốn được yên tĩnh thôi.” Nhìn quanh nàng ngạc nhiên sao không thấy bóng dáng Bartolomé đâu cả.
“Tất nhiên rồi. Không có người yêu bên cạnh thì đâu còn gì là lạc thú nữa, hửm?”
Trong một thoáng Juana cho rằng hắn đang mỉa mai nàng vì mất đi tình yêu với Jaime, nhưng rồi nàng nhận ra hắn đang hướng về chỗ ngồi của công tước. Khi nhìn theo hắn nàng chợt thấy Dona Luisa đang ngồi bên kia căn phòng treo màn nhung đỏ. Người phụ nữ mỏng manh bạc nhược ấy cũng dõi mắt hướng về nàng, ánh mắt bà ta đầy hằn học căm ghét.
Thần kinh trong người nàng rung lên vì sửng sốt khi nàng chăm chăm nhìn xuyên qua khoảng không ngăn cách hai người họ, trong khoảnh khắc nàng như bị cuốn hút bởi tia nhìn ghét bỏ của người đàn bà kia. Rồi Dona Luisa dời mắt sang hướng khác, mắt bà rủ xuống trở lại hình ảnh người vợ hiền hoà, nhu nhược, với ánh mắt vô hồn cố hữu của Eugenio de Castaneda.
De Castaneda đang thúc giục nàng rời phòng tiệc trở về nghỉ ngơi trong chốc lát. Hắn nói hắn sẽ thay nàng cáo lỗi với công tước de Medina de las Torres. Nghe những từ ngữ ấy, lòng nàng phừng lên muốn chống đối, nhưng chỉ một cái liếc về phía dáng dấp đĩnh đạc, bất động nơi vách tường đã làm nàng nao núng, mất hết can đảm. De Castaneda, nhân cơ hội đó đã lập tức hành động. Hắn huyên thuyên phân trần với Torres rằng cô dâu đang mệt mỏi, kiệt sức vì quá xúc động...
Nỗi tuyệt vọng phủ lấy Juana khi nàng tuân lời đứng lên, lòng thầm biết người đàn ông đang ngắm nàng đằng kia sẽ giải thích sự im lặng của nàng như là sự chiến bại cho Juana nhưng lại là chiến thắng cho chàng. Tâm trí đã quá mỏi mệt, kiệt quệ với bao ý nghĩ vô bổ, đột nhiên nàng mong muốn bằng mọi giá thoát ra khỏi vòng kiềm tỏa đầy phiền nhiễu của Tristán.
Nàng cảm thấy nhẹ nhõm trong lúc để Castaneda đưa nàng rời khỏi bàn tiệc, tuy nhiên vẫn nhận thức được tia nhìn xoáy vào người nàng trong đôi mắt xếch đó đến độ nàng không lưu ý được mình đang đi về hướng nào. Condesa de Araciel tỏ ý muốn đi theo, nhưng de Castaneda ra hiệu cho bà trở về chỗ ngồi.
“Đôi khi nhiều người chen chúc tất bật quá cũng phiền phải không? Nào đi theo ta, senorita, ta sẽ chỉ cho cháu chỗ yên tịnh để nghỉ ngơi trong chốc lát.”
Hắn dẫn nàng đi ra cửa gần đó và khép cánh cửa lại nhẹ nhàng sau lưng, cắt hẳn tiếng động ồn ào phát ra từ trong phòng. Vô tình nàng thấy người thanh thản hẳn: nàng ngây thơ nghĩ, anh ta đâu có nhìn xuyên qua cửa được. Giờ thì nàng nhận ra họ đang ở trong một căn phòng vuông phía bên ngoài thông ra hành lang chính, căn phòng lạnh lẽo có thắp đèn, nhưng may là trống trải.
“Đỡ hơn phải không nào?” Đôi mắt sáng quắc của de Castaneda chăm bẳm nhìn mặt nàng. “Ta không nên hối thúc cháu nhảy chung với Felipe – nhưng cháu cũng không cần lo lắng vì gương mặt của anh ta, hắn nói thêm một cách thú vị. Ta cũng muốn đuổi Felipe đi vì cháu ghét anh ta, nhưng Bartolomé sẽ nhớ anh ta lắm. Tuy nhiên, bớt tỏ ra thù hằn với anh ta sẽ có lợi cho cháu hơn. Felipe đã trải qua cuôc sống tôi luyện anh ta trở nên cứng rắn, người gan dạ nhất cũng khó mà đương đầu.”
“Tôi không cầu cạnh van xin ân huệ với người ăn kẻ ở.” Juan gằn giọng vặn lại, hắn nhướn mày vờ tỏ ra nể nang.
“Vậy thì cứ theo ý cháu, nhưng làm đồng minh với Felipe thì tốt hơn làm đối thủ của anh ta. Ta từng thấy nhiều người ngã gục trong tay Felipe đấy.” Hắn vỗ vỗ vào bàn tay nàng ra điều thân tình chú bác khi mở cánh cửa chạm khung, “đây, chỗ này là phòng khách của phu nhân ta. Nếu cháu thích, cháu cứ nghỉ ở đây cho tới sáng cũng được, không ai sẽ vào đây làm phiền cháu đâu. Vào đi!” Hắn gằn giọng khi thấy nàng ngập ngừng nơi ngưỡng cửa tối đen. “Không ai sẽ ngạc nhiên khi cháu vắng mặt đâu.”
Thái độ của hắn có vẻ gì đấy làm nàng chùn bước. Cái đầu nặng nề với vầng trán dồ hằn lên điều gì là lạ khiến nàng nghi hoặc, và thình lình nàng cảm nhận được cảm giác ngột ngạt nguy hiểm. Rồi, trước khi nàng cất tiếng hắn đẩy mạnh nàng tới trước và đóng sập cửa lại. Nàng quay ngoắt lại, lao tới chụp lấy tay cầm, nhưng ngay lúc đó đã nghe tiếng chìa khóa xoay trong ổ.
Juana lay tay cầm nhưng nó kẹt cứng. Nàng hầu như không thấy được nó vì ánh sáng trong phòng rất yếu. Juana chậm chạp quay lại nhìn xem luồng sáng phát ra từ đâu, và ngay lập tức nàng thấy ngọn đèn đang cháy ở nửa đường đổ lại trong căn phòng dài. Vùng sáng ánh đèn tỏa ra lẽ ra trông ấm áp lắm, nhưng đối với tâm trạng đang lo âu của nàng khoảng sáng ấy dường như khiến các vũng tối trong ở các góc tường rõ nét hơn. Chúng cứ chập chờn lắc lư mỗi khi ngọn lửa lóe lên. Hơi thở, tiếng tim đập của nàng vang lồng lộng trong tai khi nàng bước về phía trước. Mỗi tiếng sột soạt phát ra từ bộ y phục hoàng kim dường như nhân lên gấp trăm lần khi nàng dò dẫm từng bước một, như thể nàng đang bị đe dọa phải tiến vào trong vùng sáng ấy.
Có tiếng động vang lên đằng sau khiến người nàng đông cứng như một con thú bị săn đuổi. Tiếng xào xạc rất nhỏ, gần như không nghe được chắc có thể phát ra từ chiếc váy của nàng lướt qua đồ vật nào đó, nhưng chú ý kỹ thì tiếng ấy phát ra từ phía bên kia phòng. Rồi có mùi hôi xộc vào mũi nàng, cái mùi nồng đậm của thú lẫn trong hương hoa violet, ngay lập tức nàng biết ai đang đợi ở đó.
“Giờ cô là của tôi.” Lời nói ngọng nghịu líu ríu. Tâm trạng quá phấn khích khiến giọng Bartolomé trở nên khàn đục. “C-cô dâu của tôi.”
Anh ta vừa nói vừa tiến thêm một bước tới trước. Trong ánh sáng hiện ra hình dáng vụng về lóng ngóng, chiếc áo chẽn thêu mở phanh ra, tua áo lòng thòng như râu của côn trùng, vài sợi hãy còn đang thắt nút và vài sợi đứt lìa vì bị giật mạnh. Ánh đèn phản chiếu lấp lánh trong đôi mắt xanh ngây dại, chiếu lên đôi môi đỏ ướt đẫm méo xệch đến độ thảm thương. Juana nín thở khi bắt gặp tia nhìn chằm chằm nóng rực. Anh ta trông điên dại làm sao: không chỉ là ghê tởm hay ngu độn mà là điên dại. Nàng biết mình đã sa vào hiểm cảnh.
Nàng thụt lùi một bước, tìm bóng tối che chắn. Vừa lúc đó nàng nhận dưới ánh sáng bộ áo vàng phản chiếu lóng lánh và viền lấy thân hình nàng như vẽ lên bằng lửa rực rỡ. Nhưng chỉ một tia sáng yếu ớt nhất là đã đủ cho anh ta thấy nàng.
Anh ta cất tiếng, lảm nhảm nói gì đó mà nàng không hiểu được. Sự kích động đã ảnh hưởng đến cách nói năng của anh ta. Bartolomé không còn điều khiển được bản thân, cằm anh ta nhô ra, lưỡi thè dài, sưng phồng. Tình cảnh đó khiến nàng đột nhiên nhớ lại là anh ta phải cố gắng lắm mới nói được, vô tình động lòng trắc ẩn nàng trân mình ráng nghe xem anh ta nói gì. Dần dần từng chút một nàng bắt đầu hiểu ra những âm thanh tối nghĩa, ngọng ngịu.
“...không đợi...cưới sớm, rồi cô phải...Cũng vậy thôi, bác Eugenio nói... cũng như vợ tôi.”
Anh ta cao giọng dứt lời một cách hung hăng. Juana nuốt khan, cổ họng nàng thình lình khô khốc.
“Bác của ngài nói rằng... đính hôn thì cũng tương tự, hợp lệ như đám cưới sao?”
Anh ta hăng hái gật đầu. “Của tôi rồi.”
“Không, không đúng! Chúng ta chỉ mới hứa hôn thôi, nhưng Giáo hội chưa ban phép cho mình – chúng ta không thể - ”
Nàng cũng lắp bắp nói y như anh ta, nàng thầm nghĩ khi nhìn thấy cái cau mày làm gương mặt tối tăm của anh ta trở nên rúm ró. Nàng từ từ nhích ra xa, cố giữ giọng bình tĩnh để làm dịu đi vẻ giận dữ bối rối trong cặp mắt kia. “Bác của anh chắc lầm lẫn rồi. Mình ở riêng như thế này là không đúng. Tôi sẽ nhờ - ”
”Không! Bác nói đừng nghe lời cô!” Giờ Bartolomé thở mỗi lúc một nhanh. Anh ta lấy nuốt hơi thở hồng hộc như chó, nguẩy đầu thật mạnh tỏ ý không muốn hiểu lời nàng nói. “Cô là của tôi – cô dâu của tôi – tôi muốn – tôi muốn – ”
Anh ta lao tới với tốc độ kinh hoàng, dưới ánh đèn khuôn mặt Bartolomé biến dạng trông như một con vật đang nhỏ dãi, rồi Juana cảm thấy bàn tay trơ xương chụp lấy vai nàng. Hơi thở nồng nặc của anh ta phủ khắp mặt nàng khi nàng thét lên dữ dội, rồi cái miệng không thể nói kia ấn xuống môi nàng. Juana tưởng chừng mình sẽ ngộp chết hay ngất xỉu vì quá đỗi ghê tởm, nhưng nàng biết chỉ hy vọng vào sức lực mình thì rất mong manh. Nàng cố dứt miệng mình ra và hét lớn, hết lần này tới lần khác. Nhưng không một ai đến, nàng nghĩ một cách tuyệt vọng. Họ đã hoạch định chuyện này khi khóa cửa nhốt nàng.
Nàng không nghe nổi giọng của chính mình nữa, chỉ nghe được hơi thở hổn hển của kẻ tập kích nàng và kế đến là âm thanh giòn giã của vật gì đang bị xé rách tiếp theo sau bằng giọng ồm ồm kỳ lạ đầy vẻ thỏa mãn gần sát bên tai nàng. Bartolomé đưa tay ôm lấy nàng, kéo nàng lại gần hơn nữa, chỉ đến lúc nàng cảm thấy anh ta đang vụng về giật lia lịa áo nàng, Juana mới nhận ra là áo mình đã bị rách và Bartolomé đang hau háu xé toạc chiếc áo chẽn để phóng thích ngực nàng. Nàng tắc nghẹn, quẫy người như điên cuồng thoát ra trong khi đó anh ta gầm gừ trong cổ nửa như giận dữ nửa sợ hãi.
Juana không thấy cú đấm phóng tới, chỉ cảm thấy bên đầu nàng bị chấn động mạnh. Trong chớp nhoáng mắt nàng hoa lên, đau buốt đến tận cùng tâm can. Thân thể nàng như rơi xuống, rơi xuống mãi vực sâu thăm thẳm tối đen, nơi đó có quỷ dữ đang giơ móng vuốt nóng đỏ cào cấu người nàng. Và đâu đó có tiếng nói văng vẳng lập đi lập lại không ngừng, “tôi muốn – tôi muốn –”
-o0o-
Eugenio de Castaneda chăm chú tới nỗi không lưu ý người cận vệ đã bước vào trong phòng. Hắn đang áp tai vào cửa nơi mỏng nhất trên cánh cửa, mê man nghe ngóng. Mắt hắn sáng ngời và liên tục thè lưỡi liếm vành môi trên.
Tristán quan sát hắn một lúc và lên tiếng nói, giọng không âm tiết, “thưa ngài, họ đang tìm ngài và cả cô dâu chú rể.”
De Castaneda giật nảy mình và đập tay một cách dằn dỗi. Bàn tay kia đang xiết chặt vật nào đó và ấn chặt nó vào ngực như thủ thế. “Giờ thì chưa được, Felipe, bây giờ không được! Không còn lâu nữa đâu.”
Hắn ta lại áp tai vào cửa, đôi vai nặng nề khom xuống hăm hở, nhưng Tristán đã băng qua căn phòng tiến tới chắn ngay trước mặt hắn chỉ bằng hai sải chân nhẹ nhàng. Trong thoáng chốc gã đàn ông già nhìn chằm chằm vào mặt Tristán, nét mặt hắn trở nên xảo quyệt kỳ lạ, rồi trên khuôn mặt ấy chợt hiện lên vẻ đắc thắng.
“Thằng bé nóng ruột khi thấy anh nhảy với con bé, nó hết chịu nổi rồi, vì vậy ta mới thả lỏng cho con bé đến với thằng kia. Trong đây này.” Trông thấy nét mặt Tristán thoáng thay đổi, vẻ mặt hả hê của hắn bỗng chuyển sang gây hấn, vừa tự mãn vừa giận dữ. “Cái gì đấy, anh không thích ta làm như vậy à? Vậy anh cho rằng chỉ anh là con trâu duy nhất được gặm cỏ trên đồng sao?”
Tia mắt lạnh lùng của chàng không hề lay động. “Hành động như thế là dại dột khi có người lạ ở trong nhà, thưa ngài. Hãy đợi cho đến khi – ”
Chợt có tiếng hét tuyệt vọng cùng cực vang dội sau lần cửa đóng chặt rồi thình lình im bặt.
De Castaneda giương mày hỏi ra điều chế nhạo. “Muộn rồi phải không?”
Mái đầu đỏ của Tristán chậm chạp quay khỏi nhân vật đối diện, Tia nhìn trong mắt chàng khiến gã đàn ông lớn tuổi chợt nghĩ nghĩ đến cái gì đó rất cay độc. Rồi ánh mắt sáng rực ấy nhanh chóng biến mất như chưa hề tồn tại, và Tristán đều giọng nói, “nếu mình không ra tay cản cô gái ấy sẽ chết, đến lúc đó sẽ khó giải thích với công tước Torres cô ấy chết như thế nào. Ngài đã quên cô gái gitana (dân gypsy, du mục) ngài mua cho cậu ấy hành lạc cách đây hai năm sao?”
Giọng chàng giờ đây không còn vẻ cung kính nữa, và đó là lần đầu tiên de Castaneda tỏ ra không kiên định, hắn không còn chăm chú vào căn phòng kế bên. “Chuyện đó à?” Hắn băn khoăn hỏi. “Ồ, đó chỉ là tai nạn thôi! Và cách đây hai năm... Thằng bé đã thay đổi từ dạo đó, Felipe, anh có biết...”
“Cậu ấy đã giết cô gái đó. Kể từ dạo ấy tình trạng cậu trở nên tệ hơn...”
Hai người đàn ông nhìn đăm đăm lẫn nhau trong yên lặng, nhưng trước khi de Castaneda lên tiếng trả lời cánh cửa thông sang đại sảnh lại mở bật ra.
“Senor Tristán,” Dona Luisa nói bằng giọng yếu ớt cố hữu, “Anh có tìm thấy ông nhà tôi không?”
Trong một lúc lâu de Castaneda đứng nhìn trừng trừng người tùy tùng, đoạn hắn nói với giọng điệu ôn hoà quen thuộc. “Đương nhiên là Felipe tìm được tôi rồi, Luisa, có bao giờ bà thấy anh ấy tính toán chuyện gì mà thất bại chưa? Chúng tôi đang bàn bạc vài tiết mục giải trí cho nhân vật tài danh Torres, hiện giờ ông ấy còn chưa biết. Quay trở lại gặp ông ta đi – ” Hắn đột ngột cộc lốc ra lệnh – “tiếp chuyện với ông ta cho đến khi tôi tới. Không lâu đâu.”
Dona Luisa lưỡng lự, đoạn bà lén nhìn Tristán và yên lặng đi ra y như lúc bà tới.
De Castaneda đợi cho đến khi cánh cửa đóng lại sau lưng bà, hắn quay qua Tristán như chưa có chuyện gì xảy ra. “Nào, vậy thì mình phải đem con bé ra, phải thế không?”
Giọng hắn hằn lên tàn ác. “Nếu Bartolomé để chuyện này lâu như vậy, thì nó đáng bị mất đi lạc thú.”
-o0o-
Juana vấp ngã vào cánh cửa vừa hé ra khiến vai nàng bầm tím, nhưng nàng chẳng màng quan tâm. Nàng cũng chẳng màng lưu tâm mình không còn tự chủ được bản thân nữa, hoặc giả không cần biết tiếng khóc nghẹn ngào thổn thức là do nàng hay từ kẻ đằng sau nàng. Ngón tay nàng yếu ớt miết trên khung gỗ, lòng tuyệt vọng. Nàng biết cửa đã bị khóa. Họ đã nhốt nàng trong đây và bỏ nàng với kẻ đó...
Nàng quá kinh hoàng không còn tâm trí để hiểu chuyện gì đang xảy ra khi cánh cửa bắt đầu lay động. Nàng chỉ còn biết một luồng sáng thình lình ùa vào khiến mắt nàng đau nhói và cái vật cứng mát lạnh nàng đang dựa má vào đột nhiên bị giật mạnh khỏi người nàng. Có ai đó đang cầm chặt tay nàng, tra hỏi nàng, nhưng nàng không cách chi nhận ra được bất cứ từ ngữ nào.
Nàng nói một cách rời rạc, hầu như không rõ nghĩa. “Công – công tước, anh ta ở đằng đó... tôi nghĩ anh ta đang hấp hối, anh ta... bị động kinh, tôi không thể chạm vào anh ta...”
Không thốt ra một lời nào người đàn ông đang cầm tay nàng buông ngay tay nàng ra và sải bước vượt qua nàng, đến nơi thân người đang ưỡn cong hãy còn đang thở hổn hển trên nền thảm sáng ánh đèn. Đối phó với người làm kinh cũng đơn giản như chàng từng làm đã nhiều lần. Chàng thọc chuôi kiếm giữa hai hàm răng nghiến chặt tránh cho công tước không cắn trúng lưỡi và nhanh chóng kéo chân tay đang bị co cứng cho xuôi xuống. Sau này, Tristán biết cái thân thể dị dạng đó càng ngày càng kém khả năng chống chỏi lại hậu quả kích động mãnh liệt của mỗi lần động kinh kế tiếp, và chỉ trong vài năm nữa Bartolomé de Benaventes y Rioja sẽ không còn tồn tại.
Tristán đứng dậy, liếc bao quát chung quanh lần chót nhằm bảo đảm không có vật nào kế cận công tước có thể gây thương tích cho anh ta nếu anh ta lại trở cơn làm kinh. Thái độ thận trọng đó thuần tuý là thói quen, chàng tự động làm mà không hề nghĩ ngợi gì, xong việc chàng trở lại chỗ cũ lúc nãy.
Juana cố hết sức lê người ngồi dậy, ngón tay nàng giương ra trên nền gỗ như thể bám vào đấy tìm chỗ che chắn. Nàng ngước lên nhìn, đôi mắt đen xoe tròn, trông thật to trên gương mặt xanh xao. Bộ áo hoàng kim giờ đây tả tơi, trên làn da mịn màng xuất hiện những dấu vết không phải là bóng tối hắt lên. Giờ đây nàng giống như người tị nạn từ một trong những chiến trường chàng từng chứng kiến ở Pyrénées còn hơn là con búp bê cứng nhắc, lấp lánh mà chàng từng khiêu vũ chung.
“Anh ta chết rồi sao?” Với sức lực còn lại nàng chỉ có thể thì thào bằng giọng khản đặc.
Tristán trả lời nàng như thể de Castaneda không hề tồn tại khi hắn đang thúc giục nàng đứng dậy. “Chưa, ngài ấy vẫn sống. Ngài thường bị như thế.”
De Castaneda đưa tay lướt nhẹ lên vết bầm đen trên vai Juana, giọng hắn nghe khàn khàn. “Đứa cháu tội nghiệp của ta - cậu ấy làm cháu ra nông nỗi này à, senorita?”
Juana gật đầu, nàng cười như điên dại đến rung cả người. “Phải, nhưng còn ít hơn là anh ta muốn đấy! Cơn động kinh đã làm anh ta ngã gục trước khi anh ta ra tay - Đừng đến gần tôi!”
Tristán tiến một bước về phía nàng, nhưng chàng dừng ngay khi nàng thét lên. Nàng rúc sát vào tường, khom người rút vào trong cái bóng đổ dài do ánh đèn sau lưng chàng hắt xuống. Trong một lát nàng không cảm nhận được mọi vật chung quanh trừ nỗi kinh hoảng trước sự hiện diện của chàng: chiều cao áp đảo, bờ vai vạm vỡ đang che khuất ánh đèn. Nàng không thể thấy được mặt chàng, chỉ có hình dáng đầu của chàng như đường kẻ màu đồng nhuyễn như tơ nhện và ánh đèn đang rọi trên gò má bị tàn phá của chàng. Phần còn lại trên gương mặt chàng chìm sâu vào bóng tối, nhưng nàng vẫn cảm giác ra được ánh mắt thận trọng đang xem xét vết thương của nàng, nghiêm khắc như một bác sỹ giải phẫu.
De Castaneda vẫn xoa xoa vết bầm trên vai Juana, còn nàng thì chùn người lại né tránh bàn tay hắn. Hắn nói bên trên đầu nàng, “Nó làm kinh à, Felipe?” Tristán im lặng gật đầu. Hắn đưa bàn tay mập mạp giữ lấy Juana khi nàng trượt chân cố đứng lên. “Nhưng cháu thân mến, chuyện này dễ sợ quá! Thật là kinh hoàng - !”
Hắn toan ôm nàng vào lòng, nhưng nàng thì thầm một cách gay gắt. “Ngài làm ơn tránh ra, senor. Tôi không thích bị sờ mó.”
De Castaneda nghe lời Juana, mồ hôi chảy ròng ròng trên gò má hắn. Bằng nỗ lực phi thường nàng cố đứng vững, nhưng thân hình vẫn còn nghiêng ngả, mắt nàng vô tình như bị thôi miên hướng đến thân thể nằm trên thảm.
“Chuyện gì làm anh ta đau đớn vậy?” Nàng buột miệng hỏi.
“Bị động kinh – có người gọi là bệnh tà quái.” Giọng Tristán khô khốc, chàng vẫn đứng yên. “Người ta đồn rằng đó là biểu tượng của tính vĩ đại.”
“Tôi thật không biết là số phận đưa đẩy tôi có được đấng phu quân hiếm có như vậy.”
Juana vừa bắt tréo tay ôm choàng lấy người vừa nói. Nàng run rẩy nửa cảm thấy lạnh nửa kinh hoàng, ánh mắt nàng rời thân hình méo mó nằm trên thảm hướng về gương mặt bí ẩn, phủ đầy bóng tối phía trên nàng. Tristán vẫn đứng trong tư thế chờ đợi dường như đấy là bản chất thứ hai của chàng, và nàng lại cảm giác ra điều gì đấy nguy hiểm đang lẩn khuất. Vẻ tĩnh lặng đó chỉ là lòng kiên nhẫn của con thú đang rình mồi, hoàn toàn không phải là nét yên tịnh của con vật đã thuần hóa. Nàng đột nhiên rùng mình không kiềm chế được, cho dù trong lúc đối đầu với Bartolomé nàng cũng chưa hề làm thế.
Tristán nói ngắn gọn, “tôi sẽ chăm nom công tước, senor,” và quay qua thân thể rũ liệt của công tước.
Công tước đã vượt qua được trạng thái cơ thể bị co cứng, Juana lưu ý khi nàng nhìn anh ta dù nàng đã cố không nhìn, thân hình lệch lạc chùng xuống mềm oặt khi bị vực dậy. Mái đầu tóc sẫm của anh ta gục vào vai bả vai rộng của người tùy tùng khi thân thể anh ta bị xốc lên nhẹ nhàng như vác một mớ giẻ rách.
“Tội nghiệp thằng bé!” De Castaneda nhìn theo ánh mắt nàng, giọng hắn trơn tru. “Nó yêu đương dữ dội quá nên mất hết cả cơ hội để bày tỏ lòng nó. Mang nó lên giường đi, Felipe – ” Hắn nói những lời chót như gầm gừ - “ta sẽ nói chuyện với anh sau.”
Họ dường như bất đồng với nhau thì phải? Ý nghĩ đó chợt thoáng qua tâm trí khi Juana nghe có tiếng rên rỉ yếu ớt phát ra từ thân thể trên tay Tristán. Người cận vệ vác anh ta ngang qua Juana, mắt không hề nhìn đến nàng, bỗng dưng nàng dõi mắt nhìn theo chàng dù lòng không muốn.
Khi cánh cửa khép lại phía sau họ, Juana lên tiếng, “tôi có được phép rời khỏi đây không, senor?” Giọng nàng run rẩy. “Nếu còn ở lại đây tôi chắc chết cóng mất.”
Hắn khựng lại một chút, rồi bất ngờ cười phá ra. “Có Chúa biết, ta thật đã chọn đúng người! Ta cứ ngỡ nắm được một con bé nhà quê dễ lừa gạt trong tay chứ, nhưng cái thứ này còn có nhiều hương vị hơn ta tưởng, cứ từ từ thêm hương vị vào trong lúc chờ đợi đi cháu ạ cho đến khi con trai của cháu ra đời – khi mà nó thừa hưởng ngôi vị rồi, địa vị của ta sẽ vững như bàn thạch, phải không nào? Hay là cháu sẽ dạy con mình qua mặt người giám hộ già này!”
Đầu óc Juana quay cuồng. Giám hộ của nó... giám hộ của con mình... nhưng hắn đã là giám hộ của Bartolomé. Trong vòng ba năm nữa Bartolomé sẽ đến tuổi trưởng thành. Làm thế nào mà hắn cho rằng hắn có thể cai trị castillo lâu như thế?
Nàng hãy còn nghe tiếng cười khoái trá của de Castaneda đuổi theo khi nàng nối gót theo cô hầu gái lạ mặt về lại phòng nàng. Michaela không có mặt ở đó. Điều này thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên, vì gần đây cô hầu của nàng càng lúc càng xao lãng. Như thể chị ta tránh mặt nàng hay sao ấy... nhưng thần kinh nàng đang kinh hoảng ê ẩm cũng như cơ thể nàng, và tâm trí nàng bắt đầu phác họa những cảnh tượng hoang đường. De Castaneda chỉ nói những điều vô lý thôi, có lẽ hắn uống quá nhiều rượu nên nói nhảm. Còn Michaela thì chỉ là càng bớt tận tụy với trách nhiệm.
Nàng để người hầu gái trong castillo thay đổi y phục và sửa soạn mọi thứ cho nàng đi ngủ, lòng thầm biết ơn là họ biết giữ yên lặng trong lúc làm phận sự. Dù họ nghĩ ngợi gì về chiếc áo rách tả tơi và những vết thâm tím trên thân thể nàng, hay là máu đang ứa ra trên bờ môi dưới, họ không tỏ ra bất cứ dấu hiệu nào trước những điều kỳ quặc ấy. Câu chuyện ấy đã chấm dứt rồi, và hiện tại nàng đang được an toàn.
Ý tưởng rõ nét cuối cùng đọng lại trong tâm trí nàng là ánh mắt căm ghét trên gương mặt người phụ nữ bạc nhược mỏng manh, Dona Luisa.
-o0o-
Các ngọn đèn trong phòng Torres đã gần lụi tàn, những vòng sáng tỏa ra từ đấy thoảng dần, và ánh lửa trở nên sậm hơn từ màu hoàng kim nhạt qua sắc cam ủ rũ. Dưới ánh đèn mờ mờ gò má xanh xao của nhà học giả trông càng tiều tụy trong lúc ông đang hí hóay viết lách, nhưng ông chỉ cau mày và chăm chú hơn vào công việc của mình. Có quá ít thời gian để thực hiện tất cả mọi việc cần làm, và ông đang nghĩ ngợi phải làm cách nào, may mắn thay ông được tiếng là có thể ngồi cả đêm viết lách mà không ai thấy đó làm lạ.
Ngòi bút của ông đã tà đầu, ông với lấy chiếc khác. Quá nhiều chi tiết cần phải ghi chép lại, xem xét và tu sửa thận trọng trong bản tường trình đệ kiến lên Nhà Vua. Những sự kiện sẽ cần phải trình bày một cách thuận lợi, làm hài lòng người đọc trước khi Torres được miễn trách về sự thật của lễ đính hôn này. Chính bản thân ông sẽ bị khiển trách như ông đã từng trách cứ ông cụ lẩm cẩm Histangua. Chuyện trò cả buổi trời rồi cho đến cuối cùng ông cụ không nói những điều Torres muốn nghe ngoại trừ những câu chuyện đầu cua tai nheo về bà cô góa phụ của cô gái Arrelanos.
Ít ra ông chưa phải tốn phí nhiều chi trả cho gia nhân của castillo để gây lòng tin rằng vị công tước lớn tuổi sẽ luôn luôn trả tiền mua tin về vị công tước trẻ. Chưa gì lời hứa hẹn hậu hĩnh đó đã khiến họ cống hiến biết bao là thông tin. Nhờ đó ông đã biết được khá nhiều điều Eugenio de Castaneda đã cố tình giấu giếm khi mời vị khách có diện mạo hiền từ về phòng nghỉ ngơi sau bữa ăn tối sớm đến thế.
Histangua chính là người đã đồn đại rằng ‘ông chủ’ đưa ngài công tước trẻ vào trong căn phòng hoang vắng tách biệt và mang ‘cô tiểu thư trẻ’ đến cho anh ta. Ông lão quá hoảng hốt và đã đem câu chuyện kể lại cho cháu gái của mình. Kế đến, vài giờ sau, một người nô bộc giữ nhiệm vụ canh phòng tư thất của Valenzuela đã rón rén tới mang tin nổi đình nổi đám trong phòng ngủ công tước, nào là tiếng gầm rú, âm thanh đổ vỡ, và còn tiếng gào thét rợn người nhưng không ai dám hó hé điều tra. “Cậu ấy như thú vật vậy, thưa ngài,” người đàn ông lắp bắp đáp lời trước tia nhìn dò hỏi của Torres, “chúng tôi biết cậu ấy không tự khống chế được nữa bởi vì có chuyện đã xảy ra... Khi xảy ra trường hợp như vậy chỉ có anh chàng pellirojo (tóc đỏ) là điều khiển được cậu ấy.”
“Thế pellirojo - ở đâu?”
“Có người đến gọi anh ta trước đó. Anh ta đi khoảng nửa tiếng – có lẽ ngắn hơn – và trong lúc đó con bé tóc đen, người hầu của senorita đến muốn nói chuyện với anh ta. Tristán có cách với đàn bà lắm dù gương mặt anh ta như thế,” Anh ta chua chát nói thêm, chân cựa quậy trước cái nhìn trống vắng của Torres, “Bọn tôi đã để cô ta vào tư thất công tước đợi anh ta.”
Ngòi bút của Torres ngừng hẳn, ông đợi anh ta tiếp tục.
“Khi Tristán trở lại anh ta lưu lại chỉ chừng một phút, khi trở ra anh ta trông đằng đằng sát khí như muốn giết người vậy, còn mắng chúng tôi không tiếc lời sao để cho con bé đó vào phòng.” Người gia nhân nhăn mặt nhớ lại chuyện xảy ra. “Khi anh ta vẫn còn quở trách chúng tôi thì có tin ở dưới đưa lên là đứa con gái đã leo ra khỏi balcony của công tước và nhảy xuống dưới.”
Torres gật gù, ông quá quen thuộc với triệu chứng bệnh của Valenzuela nên không hỏi thêm nguyên nhân. “Rồi chuyện gì kế tiếp?”
Anh hầu sửng sốt, “Nói có thánh thần, ngài cũng điềm tĩnh như anh ta vậy! Gương mặt anh ta không hề thay đổi khi nghe tin đó! Tristán đi thẳng xuống chỗ cô gái da đen rớt xuống, rồi bọn tôi cũng không nghe thêm gì nữa. Cũng không thấy anh ta suốt buổi tối hôm đó, và cũng không có tiếng động gì từ chỗ đó - chỗ ở của công tước.”
Torris cho người đàn ông thoái lui sau khi đã moi từ anh ta khoảng thời gian ước đoán cho từng biến cố. Dường như những sự việc này xảy ra quá nhanh – thậm chí có lẽ còn nhanh hơn dự tính của de Castaneda.
Giờ đây ông đưa những ngón tay mỏi rã rời lên dụi mắt, và ngước lên nhìn ánh nắng đã len lỏi qua cửa sổ. Ông nhận ra ánh sáng mặt trời còn sáng hơn ánh sáng đèn ở bàn, và ông nên rung chuông gọi người tắt đèn. Torres trỗi dậy cảm thấy đau nhói vì đầu gối cứng lại quá lâu. Ngay lúc ấy có tiếng cào nhẹ trên cửa lôi cuốn sự chú ý của ông, trong thoáng chốc ông ngỡ mình đã rung chuông lúc nào mà không hay biết.
“Vào đi.” Giọng ông không mang chút âm hưởng nào mỏi mệt.
Torres không nhận ra cô gái đang lén nhìn quanh cửa với đôi mắt to, nét mặt lo lắng. Lúc bắt đầu cô ta nói nhỏ đến nỗi ông không thể nào hiểu được cô nói gì. Rồi khi ông hỏi han tỉ mỉ hơn, ông bắt đầu hiểu ra lời khai trầm trầm ấp úng của cô gái.
“... họ nói ngài sẽ trả tiền cho những tin tức bất thường,” cuối cùng cô dứt lời, “và tôi nghĩ...”
“Cô làm hay lắm, tôi rất mừng là cô đến gặp tôi.”
Nguồn tin đáng giá mười quan, Torres thầm nghĩ, ngón tay ông trượt dài trầm ngâm trên những đồng bạc khi ông trao tiền cho cô gái. Ông kiên nhẫn đợi cho đến lúc cô gái lắp bắp cám ơn và rời khỏi phòng, lòng thầm ngạc nhiên là cô gái chưa nhận được tầm quan trọng trong lời khai báo vừa rồi. Đó là khi, chỉ vài phút sau lúc ấy cô bắt gặp Felipe Tristán bên cạnh giường của senorita de Arrelasnos, mắt nhìn đăm đăm xuống dáng dấp đang say ngủ kia. Chàng không có cách nào lẻn vào phòng ngủ của nữ công tước mà không bị phát hiện.
-o0o-
Người nào đó đã lay lay vai Juana để đánh thức nàng, và sự động chạm thức tỉnh nàng khiến nàng cảm nhận rõ rệt cơ thể mình đau buốt. Nàng càu nhàu và cựa mình, cố tránh né, nhưng vẫn bị lay tiếp. Nàng biết mình vẫn bị quấy rầy cho đến khi nào nàng mở mắt. Rụt người lại nàng từ từ nhướn hàng mi, trong khoảnh khắc hãy còn mơ màng nàng nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt như sắc ngọc lục bảo nhạt.
Bàn tay trên vai nàng lơi xuống, sau một lúc nàng bắt đầu nhận được giọng nói của người đàn bà đang gọi nàng bên kia giường. “Senorita, cô phải thức dậy. Có chuyện quan trọng, thưa cô.”
“Đừng mà. Để tôi ngủ.” Mí mắt nàng lại rũ xuống, chúng nặng trĩu, và nàng không muốn nhìn điều gì đó đang ẩn chứa trong đôi mắt màu lục đó.
“Cô không ngủ được, senorita, có tin đến! Có khách đến tìm cô, và senor de Castaneda bảo rằng cô phải xuống dưới –”
“Chuyện đó không quan trọng,” Tristán cương quyết cắt ngang. “Tôi đang cố đánh thức cô ấy dậy vì có chuyện liên quan đến cô ấy. Madame, người hầu của cô – ”
“Michaela, chị ấy có chuyện gì?”
Giọng nàng tỉnh hẳn, nàng chống tay ngồi dậy. Nét mặt chàng đanh lại như tạc bằng đá, chỉ có đôi mắt sáng lấp lánh lạ kỳ là sinh động.
“Cô ta chết rồi, madam.”
Trong một lúc lâu nàng ráng cất tiếng để trả lời chàng. Môi nàng mấp máy nhưng không có âm thanh nào thoát ra. Đến mãi sau nàng mới nói nổi. “Chị ấy không thể nào ngã bệnh đột ngột như vậy!”
“Không phải là bệnh. Cô ta ngã từ trên balcony cao xuống, khoảng hai tiếng trước khi trời sáng. Có người thấy cô ta rớt xuống, họ nói cô ta tự tử.”
“Như vậy là đã lâu lắm rồi!” Cổ họng Juana buốt nhói. “Tại sao không ai cho tôi biết trước đó?”
“Cho cô biết lúc đó cũng không làm được gì khác hơn: cô ta hết cơ hội sống còn rồi. Phải mất chừng ấy thời gian kể từ lúc đó cô ta mới đi được, và lúc tôi đi –” đôi môi chàng nhếch lên – “các vị bác sỹ thông thái của cô hãy còn đang tranh luận là người nào sẽ đảm trách việc chăm sóc cho một người thân phận hèn hạ như thế và mai táng cô ta chỗ nào để đỡ tốn công sức nhất.”
“Là anh? Tại sao anh có mặt ở đó?”
“Cô ấy yêu cầu gặp tôi.”
Lời nói quá rõ ràng đến nỗi Juana không có thể ngờ vực chàng. Mắt nàng nhoà lệ khi hồi tưởng lại mối tình mà Michaela thố lộ với người đàn ông không màng đoái hoài đến những lời tán dương hoa mỹ của chị. “Chị ấy làm thế nào –” giọng nàng run rẩy, cố nuốt những giọt nước mắt cứ chực trào ra. “Chị ấy tại sao –”
Nàng thấy những ngón tay dài của Tristán bóp chặt lại. “Cô ta đi đến phòng công tước tìm tôi, nhưng tôi đã đi gặp senor de Castaneda.” Chàng đột ngột thở gấp. “Lúc ấy Bartolomé chưa ngủ hằn.”
Nàng nhắm mắt lại cố chống chỏi với cảnh tượng đó, nhưng nàng vẫn nghe được tiếng nói của chàng cất lên đều đặn, “dường như lần thứ nhì anh ta thành công hơn. Anh ta lảm nhảm về chuyện đó khi tôi trở lại, nhưng thoạt đầu tôi không hiểu anh ta muốn nói gì – tôi cứ nghĩ là anh ta nói về cô.” Tia nhìn của chàng chăm chú vào khuôn mặt quay nghiêng của nàng. “Giờ thì anh ta ngủ rồi và chưa biết là cô gái ấy đã chết.”
Lời nói nghe hão huyền làm sao. Juana nghe được tiếng trò chuyện quan tâm của các thị nữ và nhận ra đối với họ tin tức Tristán đem tới không quan trọng bằng sự hiện diện táo bạo của chàng trong phòng ngủ của nàng, điều mà tuyệt đối bị nghiêm cấm. Nhưng giờ đây đối với nàng việc này không còn quan trọng nữa, đầu nàng ngẩng bật lên khi chàng nói thêm, “cô ấy trăn trối với tôi có một điều phải nói cho cô biết, madam.”
“Cho tôi? Chuyện gì thế?”
“Cô ấy sợ chết đi mà lương tâm vẫn còn áy náy, Michaela nhờ tôi nhắn lại rằng chính cô ta là người đã tố cáo kế hoạch bỏ trốn khỏi Zuccaro với cha cô. Cô ta nói là, ‘senor Jaime chưa bao giờ nhận được lá thư đó vì tôi đã đem đến cho senor Miguel.’”
Juana nằm bất động. Nàng biết mình nên cảm thông cho Michaela, nhưng tâm trí nàng hoàn toàn trống rỗng: không còn tình cảm, thương xót cũng không, không vui, cũng không hối tiếc về sự đánh giá sai lầm của riêng nàng. Nàng từng trách Jaime vì đã bất trung, và trong suốt quãng thời gian đó chàng chưa hề biết là nàng khẩn cầu chàng trợ giúp, rằng nàng tin tưởng vào tình yêu chàng để giải cứu nàng. Bằng giọng vô cảm nàng đáp lời chàng, “chắc lúc đó chị ấy rất muốn đến đây.”
Trong một thoáng Tristán yên lặng, rồi, khi chàng ngước lên bắt gặp ánh mắt trách móc của condesa de Araciel lúc bà vội vã bước vào phòng, chàng nói vắn tắt. “tôi để cô nhận tin tức khách của cô, madam,” trước khi chàng xoay người, sải chân bước ra ngoài.
Chỉ đến lúc chàng đi khỏi Juana mới nhận ra bầu không khí im lặng trong phòng. Trước khi nàng bất cứ người nào lên tiếng, nàng gay gắt hỏi, “ai đã cho người đó bước vào phòng tôi?”
Mọi người đều bối rối, rồi đồng thanh phân trần. “Không phải tôi.” “Không phải tôi.” “Không có ai dám đâu, senorita.” “Chúng tôi vào đây đã thấy anh ta ở đây khi...”
“Lần tới đừng để cho anh ta đến gần tôi.”
Juana không thực sự nghe họ nói, nhưng những lời phản đối bắt đầu gợn những làn sóng lo âu trong tâm trí nàng. Cho đến bây giờ Juana biết những người phụ nữ này quá rõ, thế nào cũng có một người trong bọn họ cho phép Tristán vào đây - họ đang sợ hãi bị phát hiện, và hành động vi phạm đó không thể giấu kín được lâu. Nhưng không còn nhiều thời gian để suy nghĩ nữa khi lòng nàng đang đau buốt trước cái chết của người bạn cuối cùng, và tất cả bọn họ đều đang quan sát nàng. Có tiếng khúc khích khe khẽ vang lên khiến nàng quay ngoắt sang phía Dona Lucientes và thấy bà ta mỉm cười một cách lạ lùng. Tiếng cười như chấn động trái tim nhức nhối của nàng không cách gì chịu đựng nổi.
“Chuyện gì làm bà thú vị vậy, Dona Maria?”
Người phụ nữ bối rối, “Ồ, không có chi, senorita - chỉ là mọi người thấy anh chàng pellirojo đang để ý đến cô và hay lấy cớ để đến gặp cô. Thông thường thì phụ nữ mới là người theo đuổi anh ta.”
“Người hầu của tôi qua đời, chuyện đó không hơn một cái cớ sao?” Mắt Juana rực lửa khiến những người đàn bà đứng chung quanh nàng ngượng ngùng. “Có lẽ các vị phu nhân quan tâm đến chuyện chết chóc ở Andalusia,” nàng kiêu hãnh nói thêm, “nhưng tôi thì không. Senor Tristán để ý tới tôi chỉ làm tôi phiền toái - đừng để cho tôi phải nghe những lời nói vớ vẩn đó nữa.”
Nàng để họ giúp nàng ra khỏi giường, và đứng một cách bồn chồn lúc họ bắt đầu cái nghi thức chậm chạp tắm rửa và giúp nàng trang phục.
“Lòng nhiệt tâm của anh ta còn làm phiền Dona Luisa hơn cả cô.” Một người khác hằn học thì thầm. “Vị phu nhân tội nghiệp trông càng ngày càng suy sụp nếu anh ta cứ tiếp tục như thế.”
“Dona Luisa?” Juana gằn giọng hỏi.
“Cô hỏi tại sao à, chuyện đó đương nhiên thôi, senorita, chúng tôi cứ ngỡ cô đã biết!” Giờ thì họ đều cười, và nàng biết họ không nghĩ như thế. “Người ta thường đồn rằng bà ấy héo hon gầy mòn vì anh ta, từ lúc anh ta mới đến đã thế, nhưng cho dù anh ta có biết Tristán cũng không tỏ bất cứ dấu hiệu nào. Nhưng điều đó cũng không có gì lạ, vì con người đó bí ẩn giống như tượng nhân sư của Ai Cập vậy – và lòng quan tâm của Tristán đối với cô gần đây đã làm cho bà ấy tuyệt vọng.”
Juana cảm thấy cảm giác lạnh cóng khó tả đâu đó trong tim. Hóa ra đó lại là một nguyên nhân khác nữa, là nguyên nhân tại sao người tùy tùng lại có thể ngẩng cao đầu như thế. Nếu anh ta mất đi lòng ưu ái của một trong hai vị chủ nhân, anh ta hãy còn vị nữ chủ hăng hái cưu mang. Chắc chắn tính khao khát tàn nhẫn mưu lợi nhờ vào những quan hệ tình cảm của anh ta đã khiến Dona Luisa trở nên tuyệt vọng.
“Thế thì tôi hoan nghênh bà ấy thế chỗ tôi để được anh ta lưu ý.” Nàng chua chát nói. “Giờ thì nhanh tay lên làm cho xong mấy việc này đi, rồi nói cho tôi biết người khách đó là ai.”
Nhưng họ không thể nói gì hơn là có người lạ mặt đã tới và senor de Castaneda đã cho người triệu nàng đến tiếp vị khách này. Và nàng bắt buộc phải nghe theo, tâm trí nàng đang quay cuồng với bao cảnh tượng đau đớn cũng khốc liệt như hình ảnh cách thánh tử đạo trên cầu thang với các nghĩa cử của họ. Cuối cùng khi nàng sửa soạn xong, nàng cũng không màng liếc vào hình bóng mình trong gương nhưng yên lặng đi theo condesa de Araciel, người phụ nữ với khuôn mặt khắc khổ. Nàng không dám nghĩ đến điều gì trên đường đi, thay vì thế nàng bám vào biểu hiện vô nghĩa bên ngoài bằng hết cả năng lực của tâm trí nàng: tiếng động sột soạt từ chiếc váy lụa taffeta màu lục khi nàng bước đi, vẻ yên lặng phục tùng của những thị nữ theo sau nàng, những gương mặt ngước lên theo dõi nàng khi nàng xuống thang. Nàng thấy Felipe Tristán đang đứng gần thân hình ngắn ngủn của Pedrino ngay chân cầu thang. Nhưng khi nàng nhìn qua, người cận vệ liếc xuống rồi bỏ đi, như thể chàng tìm cách tránh không cho chú lùn để ý đến sự tương phản đau thương giữa hai vóc người họ. Nàng vội vã phong kín tâm trí mình, vì nàng không muốn nghĩ rằng Tristán có thể đối xử tử tế với ai.
Tia nhìn của nàng tiếp tục hướng về phía trước, nàng thấy khách của nàng đang đứng bên trong lối đi che mái vòm, thật đẹp trai sáng chói trong bộ y phục bảnh bao nhất màu xanh lông công và xám bạc. Trong giây lát cơ thể nàng như đông cứng, tê liệt, rồi nàng chạy nhanh xuống thang băng ngang qua hành lang, khóc nấc lên vì lòng quá nhẹ nhõm.
“Jaime, ôi Jaime!” Nàng mừng rỡ gọi, và lao vào vòng tay chàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.