The Famous Heroine

Chương 6:




Đến cuối buổi sáng, Cora đã quyết định rằng nàng sẽ không kết hôn với một quý ông. Nữ bá tước đã viết một bức thư trong phòng riêng của bà. Lady Elizabeth đã đi dạo trên chiếc xe ngựa của Lord Fuller trên quảng trưởng Grosvenor để giúp đỡ Lady Fuller trong kế hoạch cuối cùng cho buổi dạ vũ - một trong những buổi khiêu vũ cuối cùng của mùa vũ hội. Lady Jane thì thực hiện một vài cuộc hẹn bí mật với bá tước Greenwald một cách khá tình cờ, hoặc trong công viên trong lúc đi bộ vào buổi sáng hoặc tại thư viện, tùy thuộc vào thời tiết. Đây không phải là một cuộc hẹn, Jane đã đảm bảo với Cora, mặt đỏ bừng với cảm giác tội lỗi. Rằng anh ta đã nói rằng anh ta có thể sẽ cưỡi ngựa trong công viên nếu thời tiết tốt và cô ấy đã nhận xét về sự trùng hợp ngẫu nhiên kỳ lạ rằng mình có thể đi bộ ở đó - nếu như thời tiết tốt. Có lẽ họ cũng đã có một cam kết tương tự ở thư viện nếu thời tiết không tốt.
Và do đó, Cora đã đồng ý để đi cùng Jane. Thật vậy, đó là điều cần thiết nàng cân nhắc để làm. Jane không thể đi một mình đến công viên, thậm chí đi một mình với một người hầu gái theo cùng cũng như việc hai cô gái đi với nhau thôi.
Cora không bao giờ đặc biệt thích đi một mình với Jane, mặc dù cô ấy quá đáng yêu. Jane nhỏ nhắn, dễ thương và rất đáng yêu và luôn luôn cư xử đàng hoàng một cách hoàn hảo, ngoại trừ khi cô ấy có những cuộc hẹn với bá tước, người đã không có một đề nghị chính thức nào với cô ấy.
“Mẹ sẽ cho em một bài diễn thuyết không ngừng trong vòng một tháng mà không cần dừng lại nếu bà ấy nghĩ rằng em đã sắp xếp để có một cuộc hẹn trong công viên” Jane tự thú “ Alistair sẽ không cần thêm một lời la mắng khác. Anh ấy sẽ chỉ đơn thuần là nhìn em theo cái cách khiến em héo mòn và chết dần. Nhưng tất nhiên em sẽ thực hiện cuộc gặp này. Nếu anh ấy ngẫu nhiên cưỡi ngựa trong công viên và em ngẫu nhiên đi bộ ở đó và chúng em ngẫu nhiên gặp mặt và dừng lại để trao đổi, thì đó không thể được coi là việc sắp xếp một cuộc gặp, phải không?”
Cora không hoàn toàn chắc chắn về tất cả sự nhặng xị trên. Nhưng nàng biết rằng Jane đang tưởng tượng rằng cô ấy đang yêu và kết quả luôn là sự sơ hở trong khuôn phép nghiêm ngặt. Thực tế đó cổ vũ thêm một chút cho Cora. Nhưng nàng vẫn không thích đi ra ngoài một mình với Jane. Nàng cảm thấy mình to lớn và vụng về bên cạnh cô ấy. Nàng luôn phải rút ngắn những bước chân của mình còn nửa nhịp so với bình thường và nàng luôn phải hơi cúi đến gãy cả cổ để trông thấp hơn và ít bị chú ý hơn. Quý cô Graham đã nói với nàng rằng cô ấy không bao giờ phải làm vậy. Một phần tốt đẹp trong bản chất duyên dáng của một quý cô là khi là một người cao lớn, và việc khom người xuống chỉ làm cho cô ấy trở nên cao hơn và dễ bị chú ý hơn.
Và do đó, họ đi bộ bê nhau trong công viên, người hầu gái giữ một khoảng cách nhỏ phía sau, và Cora sớm quên đi sự lúng túng của nàng và tận hưởng buổi sáng. Mặt trời đang chiếu sáng và không khí trở nên ấm áp. Tuy nhiên. Sáng nay thời tiết chỉ ấm áp hơn với làn gió khô thốc vào mặt, điều đó có thể liên tưởng đến kiểu thời tiết ở vùng nông thôn.
Buổi sáng nay bình yên một cách hoàn hảo. Tất nhiên, sớm hay muộn bá tước Greenwwald sẽ cưỡi ngựa tới và dừng lại trò chuyện, nhưng ngoài ra đó là một buổi trò chuyện dễ thương và ấm áp Jane đáng được hưởng. Công viên luôn vắng vẻ một cách dễ chịu và yên tĩnh trong buổi sáng.
Và sau đó, Quý ngài Parker cưỡi ngựa tiến về phía họ - trong một khoảnh khắc Jane đã nghĩ rằng anh ta là bá tước và gần như có thể thấy tim mình đập nhanh hơn. Ngài Parker dừng lại khi đến gần, nghiêng đầu và chạm vào mũ, nhắc nhở họ rằng hôm nay là một ngày thật đẹp, và sau đó xuống ngựa đi bộ với họ một quãng ngắn vì thật sự hôm nay là một ngày thật đẹp.
Và sau đó, quý ngài Pandry và quý ngài Johnson xuất hiện, đi bộ nhanh với nhau theo hướng ngược lại với những người phụ nữ. Họ dừng lại với cử chỉ lịch sự thông thường, quyết định rằng hôm nay là một ngày quá đẹp để vội vã, và quay lại để đi dạo cùng ngài Parker và các quý cô.
Trước khi họ đi dạo được khoảng nửa giờ, họ đã được vây quanh bởi không ít hơn tám người đang đi dạo và tận hưởng thời tiết đẹp đẽ - tất cả các quý ông và tất cả những lời tâng bốc cùng với sự vui vẻ hóm hỉnh về sự may mắn của họ khi được đi dạo cùng nữ anh hùng - và Lady Jane Munro, tất nhiên là vậy.
Tất cả họ đều đã nhảy hoặc đã mời nàng khiêu vũ vào tối hôm trước, Cora để ý. Một vài người đã xin phép người bảo trợ của nàng kể từ khi nàng còn đang nằm trong phòng bệnh. Một vài trong số họ đã gửi hoa hoặc những lời chúc mừng. Một trong số họ đã hôn tay nàng trong buổi tối sau khi nàng nhảy điệu Minuet với anh ta. Một vài trong số họ thật đẹp trai. Một vài người thì cao hơn nàng và cò có cả một người thật khó mà xác định chính xác mức độ. Tất cả đều là các quý ông. Một trong số họ thừa kế tước vị tòng nam tước - anh ta đã bày tỏ tình cảm với nàng và tối hôm trước. Ba trong số họ đã được giới thiệu với nàng bởi nữ bá tước, bốn trong số họ bởi công tước và một người được giới thiệu bởi Lord Francis Kneller.
Điều này, Cora giả thuyết trong khi xoay tròn chiếc dù của mình một vòng, là những sự thành công có thể cảm nhận được. Nàng đã biết hơn về những quý ông đang để mắt đến nàng, dù tất cả bọn họ đều thận trọng và phân chia đều sự quan tâm giữa nàng và Jane. Chỉ có một điều, không ai trong số họ có tước vị. Họ được giới thiệu với nàng bởi vì họ là những người xứng đáng với nàng. Không ai trong số họ được xem là có thể cầu hôn Jane. Nhưng ngay cả ngoài thực tế đó, Cora biết với trực giác phụ nữ của mình rằng tất cả họ đều quan tâm đến nàng.
Tám quý ông - những quý ông! - đang tản bộ trong công viên khi mà họ có thể đi theo hướng khác để theo đuổi những thú vui nam tính hơn. Tám quý ông nuốt lấy từng lời của nàng, cười với tất cả những sự hóm hỉnh của nàng, xô đẩy nhau để gần nàng - dù tất cả đều giữ một khoảng cách phù hợp, dĩ nhiên. Tám quý ông đều nghiêm túc xem xét đến việc cưới nàng - chinh phục để có được sự đồng ý của nàng. Điều này thật tốt. Chuyện này sẽ thành công.
Và nó sẽ là sự thành công vội vã. Mùa vũ hội năm nay đã gần kết thúc. Không có thời gian cho việc tán tỉnh nhàn nhã. Nàng sẽ nhận được ít lời cầu hôn hơn khi trở về Bristol, nàng biết. Ngài Bentley đã ngỏ lời cầu hôn - và bị từ chối. Nàng đã hoảng sợ khi được đặt vấn đề dù nàng không phản đối khả năng thực tế là anh ta thấp hơn nàng ba inch - có thể là bốn, nhưng nàng khó có thể yêu cầu anh ta đứng lại cạnh nàng hoặc ai đó chỉ để thỏa mãn sự tò mò của bản thân.
Nàng có thể là một tiểu thư đã lập gia đình - với từ khóa là Tiểu thư, trước lễ giáng sinh. Cha sẽ rất tự hào về nàng. Edgar sẽ gật đầu chấp thuận. Con của nàng sẽ có một tước vị đảm bảo trong xã hội. Nàng sẽ có thể là người bảo trợ cho con của Edgar. Không phải họ sẽ cần người bảo trợ - nếu như anh ấy không kết hôn. Edgar đã theo học tại những trường tốt và anh ấy thành công và giàu có không kể đến thừa kế tài sản của cha, và anh còn rất lịch lãm. Bên cạnh đó, thời gian sẽ thay đổi nhiều thứ, như cha đã nói.
Cora đang lơ đãng. Đồng thời nàng cũng vòng tay qua tay Jane và thỉnh thoảng vỗ vỗ vào tay cô ấy. Tám quý ông và không ai trong số họ có dấu hiệu tới đây với mục đích của sự tình cờ. Nhưng nàng cảm thấy mặt Jane sáng lên bất ngờ, và đủ chắc rằng, bá tước Greenwald đang cưỡi ngựa qua những tán cây, trông thật bảnh bao trong bộ đồ mà chỉ Weston mới có thể làm được. Ngay cả Cora cũng đã bắt đầu nhận ra sự hiện diện của anh ta. Bá tước có vẻ hơi sửng sốt khi phát hiện ra hai người phụ nữ ở giữa một đám đông các quý ông. Một trong số các tiểu thư - Jane - đang bận rộn trò chuyện với một trong các quý ông. Cora đã giơ một tay lên và vẫy tay với anh ta, cười hớn hở. Chỉ khi đó, Jane nhìn lên lộ vẻ bất ngờ duyên dáng. Và bá tước tham gia vào cuộc diễu hành.
Người hầu gái đi theo hộ tống kiên quyết đi tới đi lui phía sau, nghĩ tới điều cô ta phải làm nếu những quý ông quyết định vồ lấy hai tiểu thư, nhiệm vụ của cô ta rất rõ ràng, đặc biệt là trong tâm trí cô ta.
Và rồi, có điều gì đó xảy ra thu hút tất cả mọi người. Một loạt những tiếng la hét chuyển sự chú ý của mọi người trên đường. Nhưng sự sợ hãi ngay lập tức rằng có ai đó đang gặp tai nạn đã nhanh chóng biến mất khi mọi người thấy rằng tiếng hét là của một đứa trẻ đang đuổi theo chiếc mũ bị bay mất của mình. Bản thân chiếc mũ, là một sự pha trộn lộng lẫy của màu xanh và trắng với những đuôi ruy băng - tất cả đều phù hợp với bộ trang phục của đứa trẻ đang vui vẻ chạy theo gió, dừng lại chỉ đủ lâu trên bãi cỏ để túm lấy chiếc mũ trước khi một cơn gió khác cuốn nó đi. Một phụ nữ tuyệt mỹ - người có vẻ là người chăm sóc trẻ - thở hắt sau lưng cậu bé, cố gắng thúc giục đứa trẻ bắt được chiếc mũ mỗi khi nó đến đủ gần, trước khi lại bị thổi bay bởi một cơn gió khác.
Sự việc xảy ra mang lại sự vui vẻ hơn trong nhóm của Cora và truyền cảm hớn cho các quý ông thể hiện mình. Ngài Johnson huýt một tiếng chói tai “Cố lên, anh trai” anh ta hét.
Cả trang phục và chiếc mũ rõ ràng đều mới tinh và sạch sẽ, Cora nghĩ. Nàng có thể tưởng tượng được cậu bé đã tự hào như thế nào vào sáng nay khi mặc chúng và được đưa tới công viên để khoe chúng với tất cả mọi người. Và giờ thì chiếc mũ rất đẹp kia có nguy cơ biến mất vĩnh viễn.
“Ôi” nàng nói, đưa chiếc dù của mình cho quý ông gần nhất mà không hề suy nghĩ và nắm lấy hai bên vạt váy “Ôi cậu bé tội nghiệp” Và nàng bắt đầu chạy.
Chiếc mũ bay về phía nhóm của nàng, nhưng không hoàn toàn theo một đường thẳng. Nếu họ vấn đứng ở đó thì nó chỉ có thể cách họ vài yard. Cậu bé tội nghiệp sẽ không thể bắt được chiếc mũ. Và do vậy, Cora đã chạy nhanh tớ để chặn lại chiếc mũ và để những người hâm mộ của nàng đứng trố mắt ngạc nhiên đằng sau khi họ nhận ra đã quá muộn để thể hiện sự can đảm của mình trong mắt nàng.
Cơn gió rắc rối, Cora nghĩ, nó không bao giờ thổi một cách đều đặn, không thể dự đoán chính xác được nơi mà nó sắp tới nhất định tại một thời điểm nhất định. Nàng sẽ chộp được nó khi nó đến đủ gần và với một cái lao mình nhào tới chiếc mũ hoặc có thể dừng lại khi nàng do dự đổi hướng, nàng không chắc chắn. Tuy nhiên thì hiện giờ nó đang đủ gần, nàng sẽ có nó ngay bây giờ.
Điều này thật vui, nàng nghĩ, bắt đầu cười lớn và bắt đầu nhận ra cảnh tượng bản thân đã gây ra cho những người đang đứng xem. Sự sắp xếp đã chưa bao giờ là điểm mạnh của nàng.
Nàng cười lớn một cách bất lực và với chiến lợi phẩm đang nắm trong tay một cách chắc chắn - chỉ đến khi nhận ra chiếc mũ được nâng lên cao trên chiếc mũ bonnet của nàng và nàng gần như va phải một đôi chân bên trong chiếc quần tây da màu đen được thiết kế để nhấn mạnh thêm những cơ bắp bên dưới.
“Chúa ơi” Lord Francis Kneller nói “trò chơi thật thú vị, Miss Downes?” Anh giữ chiếc mũ giữa ngón cái và ngón trỏ. Nàng cười với anh “Ngài thật bất hạnh” nàng nói “Nó là của tôi rồi, tôi đã lấy được nó trước.”
Anh nhướn mày và nàng nhận ra một vài điều. Anh đang đứng cạnh con ngựa của anh, con vật đang cúi xuống gặm cỏ. Phía bên kia là công tước Bridgwater với con ngựa của mình như một kỵ sĩ thầm lặng. Từ xa một điệp khúc chúc mừng vang lên từ các quý ông. Và từ một khoảng cách ngắn phía sau là bức tranh về một đưa trẻ đang chạy hụt hơi.
“Mũ của cháu” nó khóc với hơi thở hổn hển “Trả mũ cho cháu”
“Chúa ơi” Lord Francis nâng nó lên cao “Cháu đang nói gì thế, cậu bé?”
“Đưa nó cho cháu” đứa trẻ khẳng định lại, nhìn anh đăm đăm
“Không” Lord Francis nói, âm điệu trong giọng anh tỏ vẻ chán nản “cho đế khi ta nghe thấy từ khóa ma thuật, quý ngài trẻ tuổi”
“Ngài phải nói với người hộ tống cháu” đứa trẻ nói với một mệnh lệnh kiêu ngạo. Công tước Bridgwater ho tế nhị. Cánh tay của Lord Francis vẫn ở đó. Hàm Cora gần như rơi xuống và nàng nhìn chằm chằm vào cậu bé.
“Ôh, cậu chủ, cậu chủ” Cô trông trẻ đã đến trong tầm nghe “Cậu không phải chạy như vậy chỉ vì một chiếc mũ. Đó chỉ là chiếc mũ thôi mà. Hãy cầm nó và cảm ơn tiểu thư và quý ngài đây”
“Ngài ấy có chiếc mũ của cháu” cậu bé nói, chỉ tay. Cô trông trẻ nhìn theo một cách bất lực.
Giọng công tước Bridgwater cất lên nghe thậm chí còn chán nản hơn so với Lord Francis “Ngay cả những công tước còn phải nói cảm ơn đối với những gì được trả, cậu bé của tôi” anh nói “Tất cả mọi người đều thấy Miss Downes đã giúp cháu ngay cả khi không nhận thấy được sự nổi tiếng của cháu. Lord Francis Kneller đã có được chiếc mũ của cháu và sẽ vui mừng trả lại nó cho cháu. Nó sẽ không phù hợp với cái đầu của ngài ấy, phải không? Chúng ta sẽ nghe thấy điều đó ngay bây giờ”
“Ngài là ai?” Đứa trẻ cau có nhìn anh “Cũng là một công tước”, công tước nói với một tiếng thở dài. “Ai đó lơn hơn và lịch sự hơn nhiêu so với cháu, cậu bé. Và ai đó có một bàn tay to hơn, tại thời điểm này, và đang nóng lòng sử dụng chúng. Vậy cháu sẽ nói gì?”
“Cám ơn, thưa cô” cậu bé nói, nhìn vào Cora và hướng đầu về phía nàng “Cám ơn, thưa ngài” Cậu bé nói và cúi chào Lord Francis, người mà vừa ném cho cậu chiếc mũ và cậu bé bắt lấy nó.
Người trông trẻ đằng sau nó nhún gối chào một cách vội vã về tất cả các hướng. Cô ấy nắm lấy tay cậu bé và bước đi vội vã.
Cora nhìn vào khuôn mặt của Lord Francis và bùng nổ trong tiếng cười, dù nàng sẽ không làm vậy với ngài công tước đang đứng gần. Nó sẽ trở thành một sự lố bịch.
“Cậu nhóc nhà Finchley” công tước nói bằng một lời giải thích “Người cuối cùng của nhà Finchley, là cậu bé. Ông ta đã không thể cải thiện được con trai mình, thật đau lòng nhận ra điều đó”
Lord Francis mím môi và Cora nhậ ra là chiếc mũ bonnet của nàng đã bị thổi ngược trên đầu và không nghi ngờ gì tóc nàng bên dưới trông như một bụi cây rối. Đôi lúc nàng đã muốn mái tóc mình không phát triển quá dày như vậy, nhưng nàng không thể mang bản thân đến chỗ cắt tóc dù cho những mái tóc ngắn thật đẹp đẽ. Cha nghĩ rằng tóc ngắn đối với phụ nữ là một sự tai tiếng. Cora nâng cánh tay mình lên và làm một sự sửa chữa vội vã.
“Một hành động anh hùng khác, Miss Downes” Lord Francis hỏi nàng. Chiếc áo khoác cưỡi ngựa của anh mang một màu nâu bóng rực rỡ.
“Đuổi theo sau chiếc mũ của môt đứa trẻ huh?” nàng nói “Không hẳn” - Nhưng công tước không nói thêm gì nữa. “Miss Downes” ngài lên tiếng “Có bất kỳ cơ hội nào của em gái tôi trong một đám các quý ông vui vẻ kia không?”
Một cách công bằng, họ không tiếp tục cổ vũ nàng, dù một vài người trong số họ vẫn đang cười toe toét và một trong số họ đang cười thành tiếng. Một ai đó khác kêu lên “Hoan hô” khi nàng nhìn về phía họ.
“Ồ vâng” Cora nói “Chúng tôi đang đi dạo ở đây, thưa ngài, để hưởng thụ chút không khí trong lành và sự yên tĩnh và các quý ông đang cưỡi ngựa hoặc đi dạo đây đã rất sẵn lòng để đi cùng chúng tôi một đoạn”. Công tước nâng chiếc kính cầm tay của ngài lên và chiếu một cái nhìn khó chịu về phía Jane và chín quý ông.
Lord Francis cười cùng cục “Và cô hầu nữ của nàng trông như thể đang tự hỏi làm cách nào cô ấy có thể phân thân trong việc bảo vệ hai quý cô của mình sao cho thích hợp” anh nói “Hãy giữ cánh tay tôi, cô Downes, và chúng ta sẽ giải quyết vấn đề đó bằng cách đưa nàng về chỗ của Lady Jane”
Công tước vẫn đứng nguyên tại chỗ, giữ lấy dây cương con ngựa của Lord Francis khi hai người họ bước đi.
“Tôi thật vui khi ngài đang ở đây” nàng nói nhanh “Nếu không có ngài và ngài công tước tôi tin rằng cậu công tước bé nhỏ kia đã nhai và nhổ tôi ra mất. Tôi đã hình dung một cách ủy mị về cậu bé tội nghiệp đã để mất chiếc mũ mới của mình và sẽ khóc nguyên ngày đêm cho chiếc mũ đã mất và không bao giờ có thể thay thế cho đến năm sau” - “Không nghi ngờ gì” anh nói “với rất nhiều nhân chứng, Miss Downes, nàng sẽ thấy rằng hành động anh hùng này sẽ được thêm vào lớn hơn nữa trong danh tiếng của nàng”
Nàng cười lớn “Ôi điều đó thật vô nghĩa” nàng nói “Nếu tôi là một quý cô thật sự, tôi đã có thể chớp chớp lông mi của mình với một trong cách quý ông và ngài ấy có thể chạy theo chiếc mũ giúp tôi”
“Và sự việc sẽ thiếu đi ý nghĩa của nó như một bộ phim” anh nói. “Nàng sẽ đến buổi khiêu vũ của Lady Fuller tối mai chứ?”
“Vâng, đúng vậy” nàng nói “Lady Elizabeth đã được đính hôn với anh trai cô ấy, ngài biết đấy. Ngài có đến không, Lord Francis? Ngài sẽ đến đủ sớm để hẹn trước một điệu vũ với tôi chứ? Tôi rất xin lỗi về tối hôm trước đã không để lại điệu vũ nào với ngài”
“Tôi đã nhận thấy những gì nàng nói để có được sự đồng ý của tôi, Miss Downes” anh nói “Nàng sẽ cho tôi vinh dự được khiêu vũ với nàng tối mai không?” - “Vâng” nàng cười một nụ cười chói sáng “Anh có nhảy điện waltz không? Em đã được phép mặc dù em nghĩ rằng tất cả những điều này thật vô lý, kể cả điệu waltz nữa” - ‘Và rôi tôi sẽ yêu cầu nàng viết tên của tôi lên tấm thẻ khiêu vũ của nàng trong điệu waltz đầu tiên” anh nói.
Đó là những điều hoàn toàn khác, một thực tế được tìm ra khiến nàng hối hận. Nàng thích đi dạo với Lord Francis. Nhưng một ý nghĩ làm nàng khó chịu “Ồ” nàng nói “Em đã hỏi ngài khiêu vũ cùng em, phải không? Đó là điều mà các quý cô không bao giờ làm. Em đã khiến ngài không có sự lựa chọn nào khác ngoài sự hào hiệp, phải không? Và em không dám hỏi rằng nếu bây giờ nếu ngài thực sự muốn khiêu vũ với em bởi vì dĩ nhiên là sự hào hiệp của ngài và nói ‘dĩ nhiên’ với em. Em rất xin lỗi”
“Miss Downes” anh nói “những gì nàng nói khiến tôi không thể nói nên lời nữa”
“Vâng” nàng nói “không có vấn đề gì. Chỉ là ngài và tâm trí của ngài nếu như thỉnh thoảng em yêu cầu ngài khiêu vũ với em, phải không?”
Anh nhìn nghiêng về phía nàng nhưng không trả lời. Nàng nhìn xung quanh thấy những những nụ cười tươi và sự ngưỡng mộ của các quý ông. Những người đang chúc mừng nàng vì sự nhanh nhẹn của nàng để lấy lại được chiếc mũ của công tước trẻ Finchley.
“Tốt lắm, Miss Downes” Ngài Parker nói “Thật là một màn biểu diễn ấn tượng” ngài Pandry đồng ý, trả lại cho nàng cây dù. “Miss Dowes đang mệt” Lord Francis nói lần nữa với âm điệu chán nản và uể oải có phần ngạo mạn “Nàng một cách khôn ngoan đã quyết định quay về nhà với Lady Jane. Chào buổi sáng, tất cả các quý ông”. Anh làm một động tác cúi chào sơ sài.
Bá tước Greenwwald là người đầu tiên rời khỏi sau khi liếc qua công tước Bridgwater, vẫn đang ngồi yên lặng trên con ngựa của mình cách đó không xa, quan sát mọi việc. Những người khác cũng đi qua một cách lơ đễnh, riêng lẻ hoặc đi theo cặp.
“Các tiểu thư” Lord Francis cúi đầu chào Jane và Cora trước khi liếc nhìn người giúp việc của họ - người mà nhìn trông đã khá nhẹ nhõm. Anh quay đi và đi trở lại phía công tước và con ngựa của mình mà không ngoái lại.
“Cora” Jane nắm cánh tay nàng và vội vã quay lại theo hướng mà họ đã đi “Chị có nghĩ rằng Alistair tin rằng đây là một sự sắp xếp không?”
“Trời ơi” Cora nói “Chị hỵ vọng là không. Tại sao bất kỳ người phụ nữ nào trong tâm trí đúng đắn của mình lại có thể cho phép bản thân sắp đặt sự gặp gỡ với quá nhiều quý ông như vậy cùng một lúc và cùng một nơi chứ” Nàng cười lớn “Trừ khi điều đó là vì sự an toàn với số lượng. Em có thích màu nâu không, Jane?”
“Lord Francis luôn luôn thanh lịch” Jane nói “Chị có tin rằng Alistair biết không” - “Chị nghi ngờ điều đó” Cora vỗ nhẹ lên cánh tay Jane để cô ấy yên tâm. Họ không nói thêm gì, mỗi người giữ một suy nghĩ cho riêng mình về quá nhiều sự kiện đã xảy ra trong buổi sáng đi dạo.
Những ý nghĩ của Cora khá dứt khoát và có chút phiền muộn. Nàng sẽ không cưới một quý ông, nàng nhận ra. Những quý ông thật ngớ ngẩn. Hiển nhiên là vậy với quý ngài Betley đã đề nghị kết hôn với nàng khi anh ta chỉ vừa mới biết nàng một cách đơn thuần bởi vì nàng thời trang và giàu có, hơn anh ta - hoặc đó chỉ là những gì anh ta phỏng đoán. Tất cả tám quý ông sáng nay đều ngớ ngẩn, đang đứng làm dáng trước khi nàng hy vọng vào một chiến thắng ngoài mong đợi. Nàng - Cora Downes! Tất cả bọn họ đều suy nghĩ như một đứa trẻ hài hước, mặc dù, như nó đã chỉ ra, rằng anh ta xứng đáng với nỗi thống khổ của cuộc đời mình. Không ai trong số họ có suy nghĩ tự mình bắt lấy chiếc mũ khốn khổ đó. Và tất cả bọn họ sau đó giả vờ ngưỡng mộ một cách sâu sắc sự mất trí của nàng và việc lao tới một cách không hề đứng đắn đó.
Và đây được coi là những người chồng tiềm năng của nàng? Nàng sẽ mất kiên nhẫn với bất kỳ ai trong vòng một tuần - có thể là một ngày. Nàng sẽ muốn kết hôn với những người đàn ông mà nàng đã từ chối ở nhà. Ít nhất thì tất cả bọn họ đều xứng đáng. Nàng sẽ muốn kết hôn với ai đó có phong cách riêng. Ai đó với chút cảm giác giữa hai tai anh ta. Tất cả những thứ vô nghĩa này là cuộc chiến của một nữ anh hùng. Nàng nên nói với người bảo trợ trước khi tất cả bắt đầu. Nhưng tất nhiên những quý ông tiềm năng đến London - và trong cả mùa vũ hội vẫn luôn kiên trì tìm kiếm - một điều mà nàng không thể chống lại.
Nếu có bất kỳ nghi ngờ nào còn lại trong tâm trí nàng về quyết định của mình là không cưới một quý ông, điều này ngay lập tức bị dập tắt khi nàng nghĩ tới Lord Francis. Nàng đã rất vui mừng khi thấy anh. Nàng đã có thể đổi bất kỳ điều gì để có thể đi dạo với anh và quên luôn những người cầu hôn ngu ngốc. Và nàng được sưởi ấm với tâm trạng phấn khởi với ý nghĩ về đêm khiêu vũ sắp tới với anh một lần nữa vào ngày mai - một điệu waltz với anh. Và dĩ nhiên nàng không suy nghĩ về Lord Francis với góc độ có thể kết hôn. Làm như vậy thật ngớ ngẩn! Nàng cảm thấy một tình bạn sâu sắc với anh, một tình bạn tốt, với một chút tình cảm.
Nếu nàng có cảm thấy vui mừng nhiều hơn rất nhiều khi gặp và đi dạo với một người bạn, cũng dễ hiểu, khi tám người chồng tiềm năng đang chờ nàng quay lại với sự ngưỡng mộ của họ, thì làm cách nào nàng có khả năng có suy nghĩ nghiêm túc được.
Nàng sẽ đánh đổi một trăm lần dành buổi sáng hoặc buổi chiều cho Edgar còn hơn là với bất cứ ai trong số họ. Nàng sẽ đánh đổi một nghìn lần như vậy với Lord Francis. Lord Francis có thể khiến nàng thư giãn và cười. Nàng có thể nói bất cứ điều gì nàng muốn với anh mà không sợ gây shock cho anh. Lord Francis thích nàng, nàng tin vậy. Nàng thích được yêu thích hơn là được ngưỡng mộ. Đặc biệt không nghi ngờ gì khi nàng chắc chắn rằng đó là sự ngưỡng mộ giả tạo. Làm cách nào mà có bất cứ ai có thể ngưỡng mộ nàng? Nàng nhìn xuống chiếc mũ bonnet của mình và cảm thấy sự cao lớn của mình, một lần nữa.
Không, nàng sẽ không kết hôn với một quý ông. Nàng sẽ trở về nhà ở Bristol ngay khi có thể và trông coi một ngôi nhà giúp cha cho đến khi người đàn ông lý tưởng cuối cùng cũng xuất hiện. Nếu anh ta có thể xuất hiện. Nếu không, tốt thôi, sau đó, nàng sẽ sống độc thân cho phần còn lại của cuộc đời mình. Đó là số phận - nàng có thể chẳng là vợ ai còn hơn là vợ của một trong tám quý ông sáng nay.
***
Nàng hy vọng rằng Lord Francis nhảy điệu waltz tốt. Nàng đánh cuộc rằng anh làm tốt. Anh đã làm tất cả mọi việc quá tao nhã. Nàng chỉ mới nhảy điệu waltz với thày dạy của mình. Nàng trông chờ với sự háo hức cho sự xoay tròn của phòng khiêu vũ London trong vòng tay của một quý ông, người mà có thể khiến nàng thư giãn và thực hiện các bước nhảy mà không vấp ngã trên chính đôi chân của mình.
Nàng do dự khi điệu waltz cất lên và Jane mỉm cười với nàng.
“Em đã hứa sẽ dành điệu waltz đầu tiên cho Lord Greenwald” cô nói “Anh không phải là quý ông đẹp trai nhất mà chị từng thấy trong đời sao, Cora?” Cora đang cảm thấy khá vui vẻ đủ để thừa nhận điều đó, mặc dù nàng tin rằng bất kỳ nhận xét vô tư nào giống như vậy sẽ khiến Edgar bực mình.
= = =
“Nhiệm vụ cao cả, Kneller” công tước Bridgwater nói khi họ tiếp tục cưỡi ngựa buổi sáng “Mẹ tôi đã thực hiện một sai lầm lớn, tôi tin là vậy”
“Cậu tin vậy?” Lord Francis nhìn bạn mình
“Cậu phải thú nhận” công tước nói “rằng có một điều gì đó gần với sự nguy hiểm - thô tục trong cảnh đó, Kneller”
Lord Francis cười cùng cục “Tôi sẽ chọn từ như một trò hề” anh nói “Tôi đang bắt đầu nghĩ đến tình huống nực cười khi thấy Miss Downes ở bất cứ đâu nơi công cộng. Nhưng cô ấy không phải thô tục, Bridgwater, tôi sẽ buộc phải tranh cãi với cậu về điểm này”
Công tước thở dài “Không, tôi sẽ không gọi cô ta như vậy” anh nói “Kỳ lạ là, người ta không thể giúp nhưng lại có thể thích một cô gái. Nhưng tôi phải thừa nhận sự khó chịu khi tôi nhớ lại người đi cùng Jane ở đây là một người phụ nữ đã nhảy từ trên cỗ xe ngựa cao đến vậy xuống giữa Row Rotten để giải cứu một vài con chó khốn khổ từ một mối nguy hiểm mà không nghi ngờ gì rõ ràng hơn so với thực tế, và thu hút người hâm mộ như những con ong hoa và sau đó bỏ lại em gái của tôi giữa bọn họ trong khi cô ta phơi ra tất cả mắt cá chân và đôi chân trần đến tận gối, tôi thề, Kneller, để mà bắt kịp một chiếc mũ đang bay.” Anh thở dài lần nữa, với âm vực buồn phiền đáng kể.
Lord Francis chỉ có thể tiếp tục cười cùng cục “Nàng đã cho họ thấy một hoặc hai điều, Bridgwater” anh nói “Ngoài các mắt cá chân và đầu gối, thật không may. Mắt cá chân cũng là một điều cần phải xem xét, dù vậy. Thôi nào, cậu phải thừa nhận rằng cô ta thật mới mẻ. Tôi đã có được niềm vui cực lớn từ nàng. Và những người hâm mộ nên cảm ơn cậu. Đó là mục đích của việc tìm kiếm một người chồng, điều mà người bảo trợ mang đến cho nàng, phải không?”
“Một người chồng” công tước nói “Đặc biệt, Kneller, Tôi bắt đầu mất ngủ nhiều hơn. Cô ta đã từ chối Bentley, cậu biết đấy”
“Tốt” Lord Francis nói không do dự “Người đàn ông không đủ hài hước để có thể tự sơn móng tay cho mình. Cậu ta sẽ không thể gợi nên sự thích thú của nàng. Nàng có thể làm tốt hơn thế”
Công tước thở dài một lần nữa “Tôi hy vọng Greenwald sẽ đặt vấn đề trong năm nay” anh nói “Cậu ta đã để lại một sự đói khát vào năm ngoài - vô vàn bệnh tật hoặc điều gì tương tự vậy. Tôi tin rằng Jane đã có vài cuộc trao đổi với cậu ta. Thật biết ơn, tôi chỉ có hai đứa em gái. Có lẽ tôi có thể tập trung vào cuộc sống riêng của mình nếu cả hai được giải quyết một lần. - “À” Lord Francis nói “Cậu đang nghĩ về việc trồng một khu vườn ươm đấy à. Bridgwater?”
Công tước cau mày “Tôi có việc khác, à, những thú vui giải trí được đặt lên hàng đầu” anh nói “Mặc dù tôi cho rằng việc đó không thể tránh khỏi. Một cô nhân tình nhỏ bé chẳng hạn, cậu thấy được không?”
“Tôi đã thề bỏ điều đó một năm hoặc hơn rồi” Lord Francis nói, cảm giác tâm trạng đang trượt dốc - “Và có một việc gì đó để làm với cái vườn ươm, tôi cho là vậy” Công tước nói “Tôi chưa bao giờ nghĩ đã nhìn thấy Carew hạnh phúc đến vậy. Lady Carew đang khá mỏng manh, cậu ta đã thông báo vậy với tôi”
“Phải” Lord Francis nói. Công tước nhìn anh một cách sắc bén “Ồ, xin lỗi” anh ta nói “ Tôi đã không suy nghĩ”.
Lord Francis nhíu mày “Không có thiệt hại thực tế nào cả” anh nói với một bàn tay đưa lên “Một cậu chuyện cổ lỗ”
“Thật vui khi nghe điều đó” công tước nói “Cậu có đến Brighton mùa hè này này không? Cậu sẽ không phải gắn chặt với căn hộ của Lady Augusta, tôi thấy. Chúng ta có thể tìm thấy điều gì đẹp đẽ ở đó”
Nhưng Lord Francis đã quá bận rộn chiến đầu với sự ủ rũ quen thuộc của tâm hồn mình để đưa ra những ý nghĩ thật sự nghiêm túc. Anh tập trung lại vào hình ảnh có thể sẽ khôi phục lại sự hài hước của mình. Hình ảnh về quý cô Cora Downes, ví dụ, chiếc váy bị giật lên gần đầu gối, rạng ngời trên bãi cỏ, đỏ mặt và như một cơn gió và cười lớn, trong việc vô lý là chạy đuổi theo một chiếc mũ trẻ em. Hoặc hình ảnh tưởng tượng của điệu waltz với nàng phấn khởi trong vòng tay mình.
Phải. Anh cười. Có điều gì đó về Cora Downes sẽ nâng cao tâm trạng của anh. Những trò vui nhộn luôn đi theo nàng. Và một nét duyên dáng ngây thơ. Và tất nhiên nàng thật đáng yêu và ngọt ngào mặc dù nàng có vẻ ngoài táo bạo và tầm vóc khá cao. Có lẽ vì những lý do đó. Và chắc chắn là vì sự tặng thưởng hào phóng của những đường cong ở tất cả mọi nơi “Tôi không có kế hoạch cụ thể nào trong hè này” anh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.