Thay Chị Lấy Chồng

Chương 512: Dì sẽ không tưởng rằng tôi thật sự yêu dì đó chứ?




Câu nói của anh ta khiến sắc mặt của Lý Trọng Khánh đang đứng ở bên cạnh cũng tệ hơn.
Lý Hào Kiệt ôm lấy tôi: “Hình như anh cực kỳ quan tâm đến chuyện của Nhà họ Lý chúng tôi, mỗi lần chúng tôi có chút tranh chấp gì đó là anh đều giúp đỡ nhiệt tình? Bây giờ lại có ý định với cô của tôi?”
“Không có.” La Anh Kiệt nói xong rồi cũng học theo Lý Hào Kiệt, ôm Lý Thục Bạch ở bên cạnh vào lòng, nói: “Tôi và Tiểu Bạch là thật lòng yêu nhau.”
“…”
Tôi chẳng biết nói gì.
Không phải tôi không tin tình yêu chênh lệch tuổi tác, chỉ là hai người này chênh lệch quá xa.
Lý Thục Bạch là cô của Lý Hào Kiệt, thật ra nhan sắc cũng không tệ, chỉ là về mặt tuổi tác, cộng thêm có thể do mấy năm trước bà ấy gặp quá nhiều chuyện không vừa ý, cho nên con người cũng ngày càng chua ngoa cay nghiệt.
Còn La Anh Kiệt ở bên cạnh.
Cho dù nhìn từ góc độ nào cũng đều là mơ ước của phụ nữ, bản thân anh ta cũng không phải là nghèo, quơ tay ra là chắc chắn kiểu phụ nữ nào cũng có.
Quả thật cho dù nhìn thế nào thì anh ta cũng không thể để mắt đến Lý Thục Bạch.
Chẳng trách Lý Nam Hào lại tức giận.
Lý Thục Bạch lạnh lùng nói: “Tôi đã độc thân nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới tìm được một người mà mình thích, các người là người nhà của tôi, không những không chúc phúc cho tôi mà nói còn nói lời như vậy?”
“Tiểu Bạch đừng tức giận.” La Anh Kiệt ở bên cạnh dịu dàng nói: “Có thể là ba em nghĩ anh đến để giành tài sản. Chúng ta có thể làm một bản thỏa thuận trước hôn nhân ngay lập tức, lỡ như chúng ta ly hôn, anh cũng sẽ không lấy một đồng tiền nào của em.”
Anh ta nói như vậy, biểu cảm trên mặt Lý Trọng Khánh cũng dịu đi một chút.
Nhưng mà Lý Nam Hào lại càng tức giận hơn, ông đứng dậy chỉ vào hai người hỏi: “Kết hôn? Các người còn định kết hôn? Mày cũng không nhìn xem mày đã bao nhiêu tuổi rồi, năm mươi hai tuổi rồi! Còn cậu ta? Có phải là cậu ta mới ba mươi tuổi không? Các người chênh lệch nhau lớn như vậy mà còn muốn kết hôn? Nhà họ Lý chúng ta sắp bị các người làm mất hết thể diện rồi!”
Lý Thục Bạch nghe ông ấy nói như vậy liền bước lên mấy bước, mặt lạnh lùng nói: “Con làm mất thể diện của Nhà họ Lý sao?”
Bà ấy chỉ vào tôi và Lý Hào Kiệt: “Là mất thể diện vì người phụ nữ đó chứ! Vì cô ta mà hai chú cháu Lý Trọng Mạnh và Lý Hào Kiệt tranh giành nhau, làm ra bao nhiêu chuyện, ở thành phố Vĩnh An, thậm chí còn nổi tiếng khắp cả nước nữa!
Con đã làm gì? Chẳng qua chỉ là con kết hôn với một người đàn ông nhỏ hơn con hai mươi tuổi mà thôi! Chuyện này có tính là gì!”
Bà ấy nói xong câu này, dường như để chọc giận Lý Nam Hào nên nói với La Anh Kiệt ở đàng sau: “Dựa vào cái gì mà phải làm thỏa thuận trước hôn nhân, em đồng ý cho anh tiền của em, không ai quản được cả!”
Lý Thục Bạch vừa dứt lời thì tôi thấy trong mắt La Anh Kiệt xẹt qua một ý cười không dễ bị phát hiện.
Khóe miệng anh ta cũng hơi nhếch lên.
“Cho, cho, cho! Mày cho hết cũng chẳng sao, bắt đầu từ hôm nay, Lý Nam Hào tao không có đứa con gái là mày!” Lý Nam Hào tức giận vỗ bàn.
“Đi thì đi.”
Lý Thục Bạch cũng không hề tỏ vẻ yếu đuối, quay người lại kéo La Anh Kiệt đi ra ngoài.
Lúc họ đi ra ngoài, tôi đã phát hiện thấy sắc mặt của Lý Nam Hào không ổn nên vội vàng đứng dậy: “Ông Lý.”
Tôi vừa gọi xong liền đi đến chỗ Lý Nam Hào.
Tôi còn chưa đi đến nơi thì cả người Lý Nam Hào đã đổ ập về phía trước.
“Ba!”
“Ba!”
“Ông nội!”
Lý Nam Hào té ngã, tất cả mọi người đều ùa qua.
Bởi vì đã có kinh nghiệm nên mọi người đặt Lý Nam Hào nằm thẳng, sau đó tôi bắt đầu gọi cấp cứu.
Lý Thục Bạch và La Anh Kiệt cũng chưa đi.
Họ đứng ngay ở cửa.
Vẻ mặt của Lý Thục Bạch là muốn đi qua xem thử nhưng lại ngại.
Còn La Anh Kiệt đứng phía sau bà ấy, ý cười trên mặt càng rõ ràng hơn.
Khóe miệng cong lên đến mức không khép lại được.
Tôi gọi điện thoại xong liền nhìn La Anh Kiệt, tức giận nói: “Anh đừng nhịn nữa, bây giờ anh làm vậy, mục đích chính là điều này có phải không?!”
“Cô câm miệng!” Tôi vừa nói thì Lý Thục Bạch đã mắng tôi: “Cô căn bản không phải người Nhà họ Lý chúng tôi, dù ai nói thì cũng không đến lượt cô lên tiếng!”
Tôi nhìn Lý Thục Bạch, lại nhìn La Anh Kiệt.
Tôi tức giận nuốt lại lời nói.
Lý Thục Bạch thật sự bị La Anh Kiệt làm u mê rồi.
Lý Hào Kiệt kéo tôi đến bên cạnh anh ấy, nói với La Anh Kiệt: “Vui rồi chứ?”
Lý Thục Bạch thấy Lý Hào Kiệt cũng nói La Anh Kiệt nên không vui.
Lý Thục Bạch đang muốn mở miệng thì La Anh Kiệt ở phía sau bà ấy lại thừa nhận: “Đúng vậy, vui rồi. Nếu như lát nữa đưa ông già đến bệnh viện mà được tuyên bố tử vong vì cấp cứu không thành công, vậy thì tôi càng vui hơn nữa.”
Lý Thục Bạch ngẩn người khi nghe thấy lời nói của La Anh Kiệt ở phía sau, bà ấy lúng túng quay đầu lại nhìn La Anh Kiệt, sắc mặt hơi tái nhợt: “A Kiệt, đừng nói lời xui xẻo, không phải ba em cố ý nói anh như vậy đâu. Quả thật hai chúng ta chênh lệch tuổi tác lớn, ông ấy không chấp nhận nổi nên mới nói như vậy, ông ấy không hiểu anh.”
“Em cũng không hiểu anh nữa.” La Anh Kiệt đi mấy bước đến trước mặt Lý Thục Bạch, duỗi ngón tay thon dài đẹp đẽ ra móc cằm Lý Thục Bạch lên, khóe miệng nhếch lên cười đểu: “Dì à, dì sẽ không tưởng rằng tôi thật sự yêu dì đó chứ?”
“Hả?”
Sắc mặt của Lý Thục Bạch lập tức trắng bệch.
La Anh Kiệt đút hai tay vào túi áo, nhìn xuống Lý Thục Bạch, mặt không có biểu cảm: “Tôi muốn có loại phụ nữ như thế nào mà không được, dựa vào cái gì mà cứ phải chọn người phụ nữ vừa già vừa xấu như bà? Cho dù có tìm phú bà, tiền của bà cũng không đủ để tôi đếm xỉa đến.”
“Anh, anh đang nói gì vậy A Kiệt.”
Lý Thục Bạch đứng nguyên tại chỗ, biểu cảm trên mặt đã hoàn toàn sụp đổ.
Bình thường bà ấy là kiểu phụ nữ mạnh mẽ cao cao tại thượng, ngông cuồng tự đại, nhưng mà lúc này vẻ kiêu ngạo trên mặt đã hoàn toàn không còn nữa.
Lý Trọng Khánh ở bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa: “Rốt cuộc tại sao cậu làm vậy?”
“Tại sao?” La Anh Kiệt cúi đầu nhìn Lý Nam Hào đang nằm ở đó: “Đương nhiên là vì muốn lão già này chết sớm một chút rồi.”
“Sao cậu nói ba tôi như vậy!”
Lý Thục Bạch lao lên muốn đánh La Anh Kiệt.
Anh ta chỉ hơi né người đi là vừa khéo tránh được đòn tấn công của Lý Thục Bạch. Anh ta mím môi nói: “Tôi nói lão ta như vậy đã là dễ nghe rồi. Dựa vào cái gì mà ông nội tôi chết, lão già này vẫn còn sống?”
“Cậu, ông nội cậu?”
Lý Thục Bạch hỏi.
La Anh Kiệt nhếch môi: “Đúng vậy, năm đó ông nội tôi cùng làm ăn với lão già này. Khi đó việc làm ăn của họ ngang ngửa nhau, không đúng, nên là ông nội tôi làm lớn hơn một chút. Lão già này ghen ghét ông nội tôi liền khuyên ông ấy xây một tòa nhà và làm quảng cáo đánh bóng nhãn hiệu, kết quả là ông nội thua lỗ, hèn mòn nhảy lầu tự sát, nhưng mà lão già này thì sống khỏe mạnh.”
Khi anh ta nói xong, tất cả mọi người có mặt đều có biểu cảm khác nhau.
Lý Hào Kiệt ở bên cạnh tôi lại mở miệng nói: “Người ép chết ông nội anh, thật sự là ông nội tôi sao?”
“Nếu không thì sao?” La Anh Kiệt nhìn về phía anh ấy.
“Ép chết ông nội anh, chẳng lẽ không phải là lòng tham không đáy, và năng lực không xứng với dã tâm?”
Mỗi một chữ Lý Hào Kiệt nói ra đều không có bất cứ tình cảm gì.
Mới đầu La Anh Kiệt hơi ngẩn người nhưng rất nhanh chóng gạt cảm xúc ấy đi: “Sao có thể?”
“Chuyện mà ông nội tôi đề nghị ông nội anh làm, bản thân ông ấy cũng đang làm, chẳng qua là ông ấy nói cho ông nội anh biết kinh nghiệm thành công của mình, đáng tiếc là ông nội anh không có bản lĩnh.” Lý Hào Kiệt nhìn về phía tôi: “Cũng giống như tôi, bây giờ tôi nói cho anh biết bí quyết làm sao để khiến cho doanh nghiệp mạnhlên, anh cũng không thể thành công giống như tôi, bởi vì con người của anh… tầm, nhìn, nông, cạn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.