Thay Chị Lấy Chồng

Chương 491: Là đứa trẻ thụ tinh nhân tạo của tôi và anh ấy




Chờ tới khi tôi thu dọn đồ xong và đến cửa bệnh viện thì bên kia đã có không ít người đang đứng.
Phần lớn bọn họ đều là phụ nữ lớn tuổi.
Tôi nhìn ra được trên thị trấn này, ngoại trừ người đi làm ở bệnh viện thì còn lại phần lớn đều là người lớn tuổi.
Trên thị trấn lâu rồi cũng không có chuyện gì mới mẻ, bây giờ Lâm Tuyền tới nên tất cả mọi người đều đến tham gia náo nhiệt.
Khi tôi qua, Lâm Tuyền đã nói trước: “Cô Sa, tôi ở cùng Hào Kiệt rất nhiều năm rồi. Anh ấy đã không gặp tôi thì cũng sẽ không gặp cô, cô tới chẳng đổi thay đổi được bất kỳ chuyện gì đâu."
Lâm Tuyền rất thông minh, chỉ dùng ngôn ngữ địa phương để nói với tôi những lời này.
Cô ấy muốn để cho mọi người xung quanh đều biết.
Ban đầu, cô ấy nói vậy là cho rằng người trong thị trấn nhỏ sẽ giống như các dì thích buôn chuyện trong nước, ngốc nghếch mà đứng ở bên phía mình.
Kết quả, một bác gái mở miệng trước không ngờ lại nói: “Chuyện tình cảm nào có thứ tự trước sau gì chứ! Có đôi khi tình cảm đích thực lại tới muộn."
"Quan trọng nhất là phải hợp nhau."
"Tôi cảm thấy hai cô ở đây cũng chỉ lãng phí cuộc sống thôi. Trong đời người vẫn còn có rất nhiều chuyện có ý nghĩa hơn, không nên tốn thời gian ở đây làm gì."
Mọi người xung quanh đều mở miệng nói.
Tất cả đều là bậc thầy của cuộc sống.
Lâm Tuyền đứng nghe mà sắc mặt đặc biệt khó coi.
Tất cả căn bản không có phát triển theo hướng cô ấy đã nghĩ.
Đây lại là chuyện tốt đối với tôi.
Tôi nhìn cô ấy và mỉm cười: “Thế nào? Các bà các cô ở đây đều là người đã nhìn thấu cuộc đời, cô cho rằng bọn họ sẽ giống với những bác gái chỉ thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, chỉ hy vọng chuyện càng lớn càng tốt sao?"
"Thì tính sao?" Vẻ mặt Lâm Tuyền không tốt nhưng vẫn nói: “Tôi vẫn nói câu nói kia, Hào Kiệt đã không gặp tôi thì tất nhiên cũng sẽ không gặp cô."
"Vậy thì chưa chắc." Tôi mỉm cười.
Tôi thấy cửa bệnh viện phía trước đã mở ra, còn có người ra vào, sao Lâm Tuyền lại đứng ở cửa chứ?
Tôi nói xong rồi đi vào trong.
Ban đầu, tôi không biết Lý Hào Kiệt ở đâu nhưng thấy có một vệ sĩ đứng ở trước một căn nhà. Tôi nhìn qua đã nhận ra được đó là một trong những vệ sĩ ở trong trang viên năm đó.
Tôi đi tới. Anh ta nhận ra tôi, mặc dù vẻ mặt có chút bất ngờ nhưng vẫn kêu lên một tiếng: “Cô Sa."
"Tôi muốn đi vào." Tôi bình tĩnh nói.
Tôi vốn cho rằng anh ta nhận ra mình thì sẽ cho mình vào trong, nhưng không ngờ người vệ sĩ lại đứng thẳng nói: “Ngài ấy nói không thể cho bất kỳ người nào vào kể cả cô."
"Anh ấy nói vậy sao?" Tôi không tin.
"Đúng vậy, trước đó ngài ấy đã nói có thể cô sẽ tới. Nếu như cô tới thì cũng giống cô Lâm, không thể đi vào trong."
"..."
Lý Hào Kiệt quả nhiên đã tính đến bước này.
Tôi nhìn phía sau người vệ sĩ, nơi đó chính là hành lang, bên trong còn có một vệ sĩ khác. Nếu tôi xông vào thì chắc chắn cũng không vào được.
Tôi do dự một lát mới hỏi: “Vậy bệnh tình của Hào Kiệt thế nào?"
"Tôi không biết." Vệ sĩ trả lời.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía vệ sĩ, trên mặt anh ta rất bình tĩnh và không có cảm xúc nào khác. Rất rõ ràng, anh ta không nói dối.
Tôi nhìn xung quanh.
Tường của nơi đây là tường gạch bình thường và chỉ cao hơn hai mét, thật ra chỉ đề phòng người đứng đắn khô
ng đề phòng được kẻ gian.
Tôi suy nghĩ một lát mới nói với vệ sĩ: “Nếu anh đã không cho tôi vào thì tôi đi đây. Làm phiền anh đừng nói cho Hào Kiệt biết là tôi đã tới, được không?"
Anh không biết, có lẽ tôi còn có thể hành động được.
Anh biết, tôi sợ anh sẽ không vui.
Vệ sĩ nhìn tôi và do dự một lát nhưng vẫn gật đầu.
Tôi sợ anh ta chỉ đồng ý ngoài mặt nên chắp hai tay lại nhờ cậy: “Mong anh nhất định không được nói ra đấy."
"Vâng, tôi biết rồi."
Vệ sĩ lại đồng ý.
Như vậy tôi mới yên tâm.
Lúc tôi đi ra, Lâm Tuyền đứng ở cửa nhìn tôi, trên gương mặt không giấu được vẻ chế giễu: “Tôi tưởng cô có mặt mũi thế nào, còn không phải cũng bị cản ở bên ngoài sao?"
Tôi nhìn về phía Lâm Tuyền nhưng không tức giận mà hỏi ngược cô ấy: “Cô Lâm, cô cũng là người nổi tiếng ở thành phố Vĩnh An. Tôi nhớ lúc chúng ta vừa gặp mặt, cô nói chuyện nhỏ nhẹ với tôi, từng cử chỉ đều lộ ra phong cách quý phái, sao bây giờ lại biến thành như vậy chứ?"
Ấn tượng khi lần đầu tiên tôi gặp Lâm Tuyền thật sự khác hẳn bây giờ.
Khi đó, cô ấy dịu dàng lịch sự, nói năng tao nhã, ôn hoà.
Cô ấy đã một lần làm cho tôi thấy áy náy về hành động của mình.
Ai có thể ngờ được bây giờ cô ấy lại thành như vậy.
Lâm Tuyền nghe xong lại xem thường: “Cô còn hi vọng tôi vẫn như vậy sao? Mấy năm nay, không phải bởi vì tôi làm người thùy mị, hiền lương, thục đức mới bị cô và Lý Hào Kiệt lợi dụng hết lần này tới lần khác à? Các người sống vui vẻ lại ném tôi sang một bên. Khi cần thì tìm tôi làm đám cưới. Tôi tính là gì chứ?! Còn nói người đẹp nổi tiếng. Cô thấy có người đẹp nổi tiếng nào sống thảm như vậy sao?!"
"Trước khi hai người kết hôn, anh ấy không nói rõ ràng với cô sao?"
Nghe Lâm Tuyền nói vậy, tôi ít nhiều gì cũng hơi áy náy. Nhưng trước đó Lý Hào Kiệt từng nói anh đã nói rõ với cô ấy rồi cơ mà!
Chẳng lẽ Lâm Tuyền không rõ sao?
Lâm Tuyền nâng vành mũ trên đầu lên: “Nói gì chứ? Nếu như cô yêu một người, anh ấy nói muốn cưới cô, muốn làm đám cưới nhưng thật ra ai sống cuộc đời của người nấy, cô có thể đồng ý không?!"
Vấn đề của Lâm Tuyền làm cho tôi hơi bối rối.
Câu trả lời chính là: Tôi sẽ đồng ý.
Tôi sẽ đồng ý.
Có đôi khi tình yêu chính là một thứ giống như căn bệnh vậy, lại giống như thả một cái giỏ trúc vào trong nước, nhìn qua bên trong đầy tràn, biết rõ nhấc lên chỉ có giỏ không nhưng vẫn sẵn lòng nhìn thấy nó như vậy.
Trong lòng tin tưởng mình có một giỏ nước như thế.
Tôi mở miệng nói: “Xin lỗi."
"Xin lỗi à?! Sa Điệp! Tôi hận cô chết đi được!" Lâm Tuyền nhìn tôi với ánh mắt như muốn bốc lửa vậy: “Cô có thể đi đi được không hả? Cô hãy đi thật xa và tặng Lý Hào Kiệt lại cho tôi được không?"
Cô ấy nói xong liền giơ cái túi trong tay lên và đập về phía tôi.
Cái túi này của cô ấy giống như cái giỏ nhỏ, phía trên không có khóa kéo.
Khi nó đập tới thì đồ bên trong đều rơi ra.
Có điện thoại và ví tiền, còn có khăn tay các loại.
Tôi đại khái chỉ liếc qua đã thấy rõ trong những đồ trên mặt đất có thứ đặc biệt dễ làm cho người khác chú ý.
Đó là một thứ giống như ví kẹp thẻ vậy, bên trong có kẹp một tấm hình.
Trong hình là một nhà ba người.
Chỉ vừa liếc qua thì tôi đã nhìn ra được người đàn ông chính là Lý Hào Kiệt, người phụ nữ là Lâm Tuyền.
Mà ở giữa còn có một đứa trẻ.
Nhìn dáng vẻ của Lý Hào Kiệt thì tấm ảnh này chẳng hẳn đã được chụp từ nhiều năm trước.
Mà đứa trẻ này...
Tôi không nhịn được cúi người xuống và cầm tấm ảnh lên.
Tôi không nhìn ra được đứa trẻ trên bức ảnh là con trai hay con gái nhưng lông mi thật dài giống như một bé gái.
Gương mặt này...
Lẽ nào...
Lâm Tuyền cướp tấm ảnh trong tay tôi và có phần cảnh giác giấu nó ra sau lưng.
Trong giây lát, tôi bối rối nhìn cô ấy với vẻ khó tin: “Đứa trẻ này..."
Lâm Tuyền rũ mắt nói: “Là tôi cầu xin Hào Kiệt."
"Cô nói vậy là sao?"
Tôi nhìn Lâm Tuyền và có phần không hiểu ý của cô ấy nhưng lại giống như đã hiểu ra.
Lâm Tuyền cầm ví kẹp thẻ tới trước mặt và cúi đầu nhìn tấm ảnh, trên mặt có chút đau khổ: “Đứa trẻ này là do tôi và Hào Kiệt làm thụ tinh nhân tạo."
Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi nói: “Đây là điều kiện năm đó tôi kết hôn với anh ấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.