[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] – Quyển 5 – Ki Thiên Duyên

Chương 39:




Tam bách lục thập lục hồn tỏa
nghiệt nghiệp cầu thế quy tiên đạo
(Ba trăm sáu sáu hồn khóa, nghiệt nghiệp cầu người thay trở về tiên đạo)
Cùng Kỳ vừa nghe thấy thanh âm này, cả bộ lông cương châm tức thì dựng đứng lên, bán cong thân hổ, tức giận rít gào.
Mọi người nhìn theo hướng nó rít gào thì, chỉ thấy trên hư không, một đạo nhân áo đỏ đạp không tới, người này phong độ phiên phiên, phất trần tùy ý đặt giữa khuỷu tay, đạo bào bay theo gió, thật có vài phần cảm giác tiên phong đạo cốt, đáng tiếc trên gương mặt có thể xưng là tuấn lãng bất phàm, chỗ đôi mắt lại như bị cực hình hỏa lạc (dùng que sắt nóng ịn lên), vết sẹo gồ ghề vắt ngang qua mắt, hết sức dữ tợn.
“Bần đạo Việt Phi Lăng, cúi chào các vị khách nhân!” Hai mắt dù không nhìn thấy cũng chẳng ảnh hưởng đến việc phân rõ tứ phương, nghe thấy tiếng Cùng Kỳ gầm thét thì từ tốn nói, “Mấy vị tùy tiện tiến vào, chưa cùng bần đạo chào hỏi đã thả yêu quái bần đạo nhốt, là vì duyên cớ gì? Hay các vị không biết, Cùng Kỳ là Tứ Hung chi thú hung tàn thực nhân?”
Âu Dương Vô Cữu thử nhìn hai người bên cạnh, thấy Đằng Qua hừ lạnh một tiếng không thèm trả lời, còn Vương Ki cũng chẳng lên tiếng, Âu Dương Vô Cữu đành bước lên một bước, nói: “Việt đạo trưởng thứ lỗi!”
“Ồ? Hóa ra là Âu Dương công tử. Lúc trước là ngài thỉnh bần đạo đến đây hàng yêu, cớ sao giờ lại lẫn lộn đầu đuôi, đem yêu quái kia thả ra?”
Âu Dương Vô Cữu chín chắn dày dạn, không hề bị vài câu nói của gã lung lay, hỏi ngược lại: “Cùng Kỳ tuy hung hãn, nhưng đạo trưởng lại dùng xích sắt trường mâu xuyên thân, thủ đoạn thật quá tàn nhẫn, vì vậy tại hạ tự chủ trương cởi xuống, chuẩn bị đem nhốt chỗ khác. Không thông báo với đạo trưởng một tiếng, thật sự là Vô Cữu sơ suất, mong đạo trưởng thứ lỗi.”
“Ha ha ha… Nếu không phải bần đạo thính tai thay mắt thì xém nữa đã bị ngài lừa rồi!”
“Đạo trưởng cớ gì nói lời ấy?”
“Thứ đi theo bên cạnh ngài hẳn là cùng một ổ với Cùng Kỳ, là Đằng Căn đúng không? Ha ha, Âu Dương công tử ngài nhẹ dạ cả tin, đừng nghe yêu thú này xúi bậy mà thả Cùng Kỳ, đưa hổ về rừng!”
“Buồn cười.” Đằng Qua bên cạnh trào phúng, “Ngươi nói ta là yêu thú, ta thấy ngươi ma khí đầy thân, thối không chịu được, rõ ràng là ma tộc! Muốn lừa phàm nhân người trần mắt thịt còn được chứ đáng tiếc không thể gạt ta!”
Việt Phi Lăng im lặng, bỗng tiếng cười trở nên bén ngót: “Bần đạo nhất thời đã quên, Đằng Căn mũi thính, có thể phân biệt tiên ma chân thân, khó trách không sống nổi ở thiên cung mà bị đuổi xuống trần gian làm quái thú trừ tà!”
“Ma đạo, ngươi không cần cố khích bác ta! Sau khi Tỏa Yêu Tháp phá, tôn chủ Ma Vực từng hạ lệnh cấm, không cho ma tộc tàn phá nhân gian, nhưng ngươi lại lợi dụng bản tính tham ăn của Kỳ Hoàng mà hại mạng người, sau còn có ý định luyện nó thành cổ thú để sai sử, hành vi nghịch lệnh như vậy, ta thật muốn xem ngươi làm thế nào ăn nói với Ma Tôn!!”
Việt Phi Lăng nghe vậy thình lình phát nộ, giận dữ nói: “Ai muốn nghe hiệu lệnh của tên Ma Tôn gì đó hả?! Bần đạo vốn nên là tiên!!” Đột nhiên nhận thấy bản thân thất thố, gã hít sâu một hơi, khôi phục lại vẻ thong dong trước đó, hừ một tiếng, chuyển hướng Âu Dương Vô Cữu nói, “Bần đạo xin khuyên Âu Dương công tử, đừng cùng yêu thú làm bạn, thú tính nan thuần, khó bảo đảm sẽ không có lúc cắn ngược!”
Song phương giương cung bạt kiếm, Việt Phi Lăng đứng giữa không trung tuy sắc mặt vẫn thong dong như cũ, nhưng khí tím đen lượn lờ bên người ngày càng dày đặc, Đằng Qua trở tay ra sau lưng, cầm lấy Yết Ma Xử, Cùng Kỳ bên cạnh cũng nhe răng rít gào, tuy một thân chằng chịt vết thương, nhưng uy phong không giảm, chỉ cần bàn tay Đằng Qua kẹp trên cổ vừa bỏ xuống, nó sẽ nhào tới xé đạo nhân kia thành mảnh vụn.
Bỗng nhiên, Vương Ki nãy giờ vẫn yên lặng đứng một bên lại ngăn trở Đằng Qua: “Khoan động thủ đã.”
Đằng Qua liếc nhìn y, không buông Yết Ma Xử nhưng bàn tay đặt ở gáy Cùng Kỳ hơi dụng lực, ngăn cản mãnh thú nổi loạn.
Vương Ki đánh giá Việt Phi Lăng, nói: “Mục đích của các hạ, chỉ sợ không chỉ Cùng Kỳ.”
Việt Phi Lăng thần sắc lạnh nhạt, không trả lời, chỉ nghe Vương Ki rầm rì nói: “Nếu vì luyện cổ thú thì cần gì phải ngàn dặm xa xôi tiến vào Trung Nguyên? Cố ý chọn lúc Cùng Kỳ tàn phá mà xuất thủ tương trợ, ta thấy các hạ nhất định có mưu đồ khác, hơn nữa mục tiêu chưa chắc là Cùng Kỳ, mà là người ngươi cứu.”
Âu Dương Vô Cữu nghe đến đấy thì kinh ngạc, chỉ chỉ bản thân: “Tôi?” Một phàm nhân như hắn, chẳng qua là giỏi võ công tí thôi, nếu để vào giữa rừng thần tiên yêu quái thì quả thực vô phương so sánh, tại sao cứ luôn bị đám yêu ma này nhớ nhung vậy?!
Việt Phi Lăng trầm ngâm giây lát, sau đó bắt đầu cười ha ha: “Bần đạo từng vì Âu Dương công tử bói một quẻ, trong mệnh cậu ta có một mối duyên tiên, có thể nói trong rủi có may, cát tinh cao chiếu, hóa ra là các hạ!” Lão cảm thán một tiếng, “Bần đạo vốn có thể phi thăng thiên tế, chỉ tiếc tính sai một bước, bị người liên lụy, không thể độ kiếp thành tiên! Nếu không hiện giờ đã cùng tiên quân đồng điện vi thần… Nhưng có câu mất bò mới lo làm chuồng, không phải không thể!”
Gã cười đáp xuống đất, dừng trước mặt mọi người: “Bần đạo muốn thỉnh Âu Dương công tử giúp một việc!” Gã lấy từ trong ngực ra một hạt châu, kích thước không lớn hơn ngọc trai, màu sắc đen sẫm như mực, rất bình thường, nhưng nếu nhìn cẩn thận sẽ thấy bề ngoài tràn ngập yêu khí, trong châu thì quỷ ảnh dày đặc.
“Bần đạo vốn đã vượt qua thiên kiếp, đáng tiếc bị ba trăm sáu mươi sáu yêu hồn này làm hại, chẳng nhưng không thành tiên mà còn rơi vào ma đạo… Bần đạo nhìn thấu thiên cơ, nếu đã bị nghiệp liên lụy, vậy chỉ cần tìm một người nhận thay nghiệt chướng là có thể thoát khỏi thân ma, lần nữa nhập tiên đạo!”
Gã nắn nắn hạt châu đen, hạt châu ở trong tay gã dần tỏa ra quầng sáng, mơ hồ nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng quỷ khóc thần hào: “Viên Tỏa Hồn Châu này là pháp bảo lúc trước bần đạo dùng để thu nạp ba trăm sáu mươi sáu yêu hồn kia, Âu Dương công tử, xin ngài nạp lấy châu này, thay bần đạo nhận nghiệt, chờ bần đạo thoát khỏi ma chướng, tái đăng cực lạc! Đại ân đại đức, bần đạo khắc sâu trong lòng!”
“Đây là mục đích chính của ngươi?” Không đợi Âu Dương Vô Cữu cự tuyệt, Vương Ki đã hừ lạnh nhạo báng, “Thật không ngờ lão đạo này lại cố chấp với chuyện lên trời thành tiên như thế, chắc chắc vì tăng nhanh tu vi mà không ngại thảm sát yêu quái, kết quả lại bị sát nghiệt làm hại sa vào ma đạo. Hiện giờ còn không biết hối cải, ý đồ man thiên quá hải (lừa trời qua biển aka lừa dối), dù có cho ngươi thoát khỏi nghiệt nghiệp, cũng không thể diệt hết tâm ma!”
“Vì sao bần đạo không thể thành tiên?!” Việt Phi Lăng giận dữ, tướng mạo đột nhiên biến hung ác đáng sợ, “Luận pháp lực, luận tu vi, dù là thiên thượng thần tiên cũng không bằng bần đạo! Nhưng chỉ vì giết vài tiểu yêu quái mà đánh ta vào ma đạo!? Bần đạo không cam tâm!! Chỉ cần có người thay ta nhận ác nghiệt, bần đạo nhất định có thể lần nữa độ thành tiên!!”
Vương Ki hỏi: “Tại sao chọn hắn?”
Sắc mặt Việt Phi Lăng dịu đi, cười nói: “Có trách thì trách Âu Dương công tử trạch tâm nhân hậu, tích thiện thành đức, ha ha… Người có mệnh đại phú đại quý thiên hạ đâu đâu cũng có, nhưng muốn phúc đức thâm hậu thì lại ít ỏi đếm trên đầu ngón tay. Nếu không hội đủ hai điều kiện thì làm sao có thể thừa nhận ba trăm sáu mươi sáu yêu hồn này?”
“Ra là thế.” Vương Ki nhìn về phía Âu Dương Vô Cữu, “Xem ra cậu chẳng những có danh vọng trong võ lâm mà trong yêu quái và ma tộc cũng có nhân vọng lắm ha!”
Âu Dương Vô Cữu không ngừng cười khổ: “Tôi cũng đâu muốn thế…” Hắn nhìn về phía Việt Phi Lăng, “Nhưng yêu cầu của đạo trưởng thật sự quá mức, việc này thứ cho Vô Cữu bất lực.”
“Nhưng cái này không phải do ngươi quyết định.” Việt Phi Lăng cười âm hiểm, “Âu Dương công tử, gần đây ngài có thấy tinh lực đại háo, không thể vi kế không?” (vi kế: làm ra người kế thừa aka giường chiếu – -)
Vương Ki nghe vậy giật mình, đã thấy Âu Dương Vô Cữu hướng y cười trấn an: “Đạo trưởng chính là thừa cơ hội truyền đạo, hạ huyết yêu của Cùng Kỳ ở trong trà của ta?”
Đạo nhân không ngờ hắn lại nhìn thấu mưu kế của mình, tức thì sắc mặt căng cứng.
“Đạo trưởng thật sự đã đánh giá thấp Vô Cữu.” Âu Dương Vô Cữu lúc này rút trường kiếm khỏi vỏ, Thuần Quân như có sở cảm, tiếng long ngâm rung động, “Đạo trưởng chỉ là người tu đạo, nếu bàn về thuật độc sát ám sát thì vẫn không bằng người giang hồ chúng ta.”
“Vậy vì sao không vạch trần bần đạo?”
“Không rảnh.” Âu Dương Vô Cữu trả lời công khai, ánh mắt nhìn Vương Ki tràn đầy yên bình, “Khi đó ta chỉ nghĩ mọi việc chờ tìm được tiên sinh rồi hẵng nói… Nếu thật sự không tìm thấy, có lẽ ta đã uống trà của ngươi.”
Tim Vương Ki xiết lại.
Việt Phi Lăng nghe vậy cười ha ha: “Ha ha… Bần đạo nhất thời sơ suất, quên mất phàm nhân gian trá! Bất quá…” Tiếng cười hạ xuống, giọng của gã càng hiển âm trầm, “Nếu đã vào ma chướng vậy không còn tùy các ngươi nữa!!”
Câu nói vừa dứt, hắc khí quanh thân bay lên trời, không khí tứ phía như lốc xoáy quay cuồng, lúc này Đằng Qua không kiềm chế Cùng Kỳ nữa, Yết Ma Xử đặt ngang trước ngực, pháp quyết niệm động, chỉ thấy kim quang pháp chú toát ra từ bốn phía quanh thanh niên, chấn toàn bộ ma chướng kịch liệt lung lay. Cùng Kỳ gầm gừ đại hống, cánh dài xòe ra nhảy lên không trung, há cái mồm to nhào về phía Việt Phi Lăng.
Phất trần lông trắng trong tay Việt Phi Lăng xoay chuyển, giây lát hóa thành một thanh trường kiếm, kiếm thẳng hướng lên trời, trong miệng niệm từ, khoảnh khắc đã thấy trong ma chướng, lốc xoáy như hóa mạnh, xoắn lấy mọi người nghiêng nghiêng ngả ngả. Nhưng Cùng Kỳ vừa hay cũng thiện dùng phong sa, há mồm gầm thét, bình địa dấy lên xoáy cát đen, cùng ma phong bốn phía quấn lấy nhau.
Âu Dương Vô Cữu chỉ là một phàm nhân, yêu quái đấu pháp trước mặt, hắn căn bản không có cửa chen chân, có thể tự bảo vệ đã là giỏi lắm rồi. Mắt thấy hai luồng ác phong trước mặt quấn lấy nhau, lúc phân lúc hợp, thế gió biến lớn, chỉ sợ ngay cả con bò cũng bị thổi bay, hắn nhìn Vương Ki đứng trong gió ngẩng đầu nhìn tình hình đánh nhau, một thân áo xanh giữa liệt phong như cánh buồm dương cao, sợ thân hình đơn bạc bị thổi bay mất, bèn đưa một tay nắm y kéo lại, ngược chiều gió hét vào tai y: “Gió quá lớn, tiên sinh ôm chặt lấy tôi!” Tay kia thì cắm Thuần Quân xuống đất, vận sức, cộng thêm Thuần Quân vô cùng sắc bén, lập tức cả thanh kiếm cắm vào chỉ còn chuôi, ước chừng là nghĩ vạn nhất thật bị gió thổi bay thì cũng có chỗ trợ lực.
Vương Ki nhìn hắn loay hoay ở đó, nhíu mày: “Cậu đang làm gì thế?” Nói xong lấy ra từ trong ngực Định Phong châu, tức thì trong vòng một trượng quanh y như xuất hiện một cái ***g trong suốt, phong tĩnh vô tức, ngay cả một cọng tóc cũng không động đậy.
Âu Dương Vô Cữu lúng túng dùng ngón tay gãi mặt, hắn thường hay quên mất vị bên cạnh này cũng là thần tiên.
Gió đột nhiên ngừng, Vương Ki giương mắt nhìn, đã thấy không ổn, Việt Phi Lăng quả không hổ là người dùng đạo thành ma, ma lực cao cường cộng thêm tu đạo thuật, Cùng Kỳ và Đằng Căn tuy là thần thú, nhưng trong ma chướng sức mạnh bị suy giảm mấy phần, nháy mắt đã đại bại. Thanh niên bị xiềng xích trói chặt treo giữa không trung, trong mắt tràn đầy bi phẫn không cam lòng, Cùng Kỳ càng thê thảm hơn, đoán là vì ngăn trở Việt Phi Lăng tấn công Đằng Qua mà nó treo ngay trước người Đằng Qua, toàn thân bị vô số dây xích xuyên thẳng qua thân hình, huyết nhục mơ hồ, sinh tử không hay.
“Không biết tự lượng sức mình.”
Việt Phi Lăng hừ lạnh một tiếng, chậm rãi xoay người, cười với Âu Dương Vô Cữu và Vương Ki, đột nhiên, một sợi xích sắt vọt ra từ bên cạnh quấn lấy Vương Ki, kéo khỏi lòng Âu Dương Vô Cữu, hung hăng giựt ra giữa không trung.
“Tiên sinh!!” Âu Dương Vô Cữu đuổi không kịp, hắn không biết thi pháp cũng không biết thuật phi không, chỉ đành trơ mắt nhìn Vương Ki bị bắt.
Việt Phi Lăng ung dung hạ xuống đất, nhặt lên Định Phong châu: “Định Phong châu? Hảo bảo bối.”
Âu Dương Vô Cữu nghiến răng, nói: “Đạo trưởng, chuyện gì cũng từ từ, xin hãy đem tiên sinh thả xuống trước.”
Việt Phi Lăng tiếu dung bình thản, chậm rãi đến trước mặt hắn: “Bần đạo quả nhiên không chọn sai người, Âu Dương công tử trạch tâm nhân hậu, nếu đổi lại người khác, chỉ sợ lúc này đã một mình trốn đi.”
“Nếu không có đạo trưởng cho phép, sợ là chúng ta không một ai trốn thoát nhỉ?”
“Ha ha… Bần đạo thích cùng người thông minh nói chuyện là thế, Âu Dương công tử đâu muốn nhìn thấy người mình quan tâm bị thương đúng không?” Gã dễ dàng rút thanh Thuần Quân khỏi mặt đất, ngón tay nhẹ nhàng búng một cái, thanh kiếm cổ chém sắt như chém bùn tức thì nát thành bột, “Âu Dương công tử đừng giãy giụa vô ích.” Vừa nói vừa trở tay đưa ra viên Toả Hồn châu.
Vương Ki ở phía trên nhìn thấy tình cảnh như vậy, lập tức giãy giụa, gào lớn: “Âu Dương Vô Cữu!! Ngươi đừng làm bậy!! Ta có biện pháp rời đi!! Ngươi không được làm bậy!!”
Âu Dương Vô Cữu bên khóe miệng không ngừng cười khổ, tuy hắn không biết thứ môn đạo pháp thuật này, nhưng ở chung lâu ngày cũng biết pháp thuật Vương Ki nếu so với tiên gia tầm thường thì kém một chút, hiện giờ bọn họ đang ở trong ma chướng, căn bản không có khả năng tìm thần tộc hỗ trợ như Long Vương gì đó, mà ngay cả Cùng Kỳ hung ác cũng thua trong tay Việt Phi Lăng…
Âu Dương Vô Cữu nhìn thoáng qua, nói: “Ta muốn làm một vụ đổi chác với đạo trưởng.”
“Đổi chác?” Phần mí mắt đầy sẹo giật giật, “Lẽ nào Âu Dương công tử thấy bản thân có tài sản đổi chác được với bần đạo sao?”
Âu Dương Vô Cữu thản nhiên cười: “Tài sản này hơi ít nhưng bất quá vẫn chấp nhận được.” Hắn chỉ chỉ ***g ngực mình, “Ta nghĩ thứ đạo trưởng cần là một người sống chứ không phải một thi thể. Âu Dương Vô Cữu tuy nói không biết pháp thuật, nhưng tập võ nhiều năm, muốn trong nháy mắt chặt đứt gân mạch toàn thân vẫn là điều đơn giản.”
“Ngươi ──”
“Đơn giản là chết, nếu ta không sợ, tài sản này nói vậy cũng khá đủ rồi.”
Việt Phi Lăng trầm ngâm nửa ngày, hừ một tiếng: “Được, ngươi có yêu cầu gì, nói nghe thử coi.”
“Ta có thể thuận theo tâm nguyện đạo trưởng, bất quá, ngươi phải đồng ý thả ba người bọn họ.”
Thần sắc Việt Phi Lăng tức thì thư thái: “Cái này dễ thôi, bần đạo nếu được phi thăng, vậy sẽ cùng vị tinh quân này đồng điện vi thần, đương nhiên không thương tổn y. Còn Cùng Kỳ Đằng Căn, bần đạo cũng không cần thú cưỡi hung hãn như thế!”
“Được. Một lời đã định.” Âu Dương Vô Cữu lấy Tỏa Hồn châu từ tay gã.
Việt Phi Lăng bỗng nhiên nhếch mép cười, nham hiểm hỏi: “Âu Dương công tử, chẳng lẽ không muốn biết sau khi ăn hạt châu này sẽ thế nào à?”
“Ta nghĩ đạo trưởng sẽ tình nguyện nói cho ta biết.”
“Ha ha… Công đức cùng nghiệt nghiệp triệt tiêu lẫn nhau.” Gã tiến đến bên tai Âu Dương Vô Cữu, dùng thanh âm những người khác không nghe thấy, nói: “Hồn phi phách tán.”
“Âu Dương Vô Cữu!!!” Vương Ki không ngờ hắn lại làm như thế, muốn ngăn chặn nhưng xiềng xích trên người càng khóa càng chặt, cơ hồ muốn xiết gãy cả xương y, y chưa bao giờ hối hận pháp lực của mình lại yếu kém như bây giờ, chỉ có năng lực khống chế thiên vận chi tài, vào lúc này căn bản không có một phân tác dụng!!
“Âu Dương Vô Cữu!! Nếu ngươi chết, lời hứa một đời của ta với ngươi coi như xong!!”
Âu Dương Vô Cữu ngẩng đầu nhìn tiên sinh, khoảng cách mặc dù xa nhưng lại như gần trong gang tấc, tiếu dung quen thuộc mang theo ung dung và thỏa mãn, không có nửa phần như người sắp chết.
Nhìn hắn, Vương Ki vô thanh lắc đầu, bi thương trong mắt làm cho tim của hắn đau nhói.
“Tiên sinh, tôi đã từng nói qua, phàm nhân kỳ thật rất tham lam…”
Hắn để hạt châu vào miệng, nuốt xuống, “Một đời thật sự quá ngắn. Tôi muốn tiên sinh phải luôn nhớ lấy Âu Dương Vô Cữu, mãi đến khi thiên địa hủy diệt, vạn duyên đều tẫn mới thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.