Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 16: Hung Thủ





Tô Niệm Tinh thở ra một hơi nhẹ nhõm, hóa ra không phải bà A Hương kinh ngạc vì cô tính rất chuẩn mà là vì bà ta quen tên bắt cóc đó.
Vừa rồi cô xem video cũng biết A Anh trong miệng bà A Hương chính là cô con dâu của bà ta.

Chị họ và anh rể bị xe tông, sinh tử chưa rõ, vậy mà gã lại bế con nhà người ta đi, lương tâm của thằng em họ này bị chó ăn rồi sao?Bà A Hương có được tin tức, ngay sau đó đã muốn phóng như bay đi tìm A Phong ngay, Tô Niệm Tinh nhìn sắc trời lại bảo: “Đã muộn lắm rồi, đợi ngày mai hãy đi ạ.”Bà A Hương điên cuồng gật đầu: “Đúng đúng đúng, bà phải tìm A Anh hỏi địa chỉ của thằng em họ nó, bà chỉ biết thằng kia ở Nguyên Lãng, là một ngư dân thôi, nhưng không ngờ nó lại dám bắt cóc cháu gái của bà.
Thằng du côn trời đánh đó, nó…”Bà ta văng một tràng từ ngữ th ô tục ra, vừa chửi vừa khóc, khóc mệt rồi lại vội vàng nắm tay Tô Niệm Tinh: “Cảm ơn cháu, nếu không phải có cháu tính ra thì có khả năng cả đời này bà cũng không gặp lại được cháu gái nhỏ mất.”Tô Niệm Tinh gãi đầu: “Cháu cũng không chắc mình có tính đúng không nữa?”“Nhất định là thằng đó đấy.
Bây giờ ai lại đi bắt cóc con gái chứ, Văn Văn lại còn nhỏ như vậy nữa? Nhất định là A Phong làm rồi.

Con người nó đúng là lòng dạ xấu xa, trước đây ghen tỵ với con trai bà lái xe kiếm được nhiều tiền, còn bản thân nó thì không có tiền đồ, rúc ở quê đến ngay cả một cô vợ cũng không hỏi cước được, nhưng lại luôn chướng mắt người ta được sống tốt, có một lần con trai với con dâu cãi nhau, sau khi nó nghe nói cũng không mời tự tới, vừa vào cửa chẳng thèm phân rõ phải trái trắng đen đã đánh con trai bà…”Bà A Hương có ấn tượng rất sâu sắc về A Phong, chẳng trách nhanh như vậy đã liên tưởng đến gã rồi, chẳng qua, Tô Niệm Tinh có một câu đã nghẹn rất lâu rồi: “Tại sao gã lại muốn bắt cóc trẻ con? Liệu chuyện này có liên quan đến A Anh không?”Nếu A Phong đã vì A Anh mà ra mặt vậy chứng minh mối quan hệ giữa bọn họ rất tốt, nhưng A Anh xảy ra chuyện, A Phong lại không quan tâm không hỏi han, thậm chí còn nhân lúc hỗn loạn mà bắt cóc trẻ con, thế này cũng quá mâu thuẫn.Bà A Hương sững sờ một lúc rồi lắc đầu: “Chắc không có liên quan đến A Anh đâu, cô ta đã tái hôn rồi, bà nghe hàng xóm nói người đàn ông kia đến sau này mới quen cô ta.”Tô Niệm Tinh thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”Sắc trời đã không còn sớm nữa, Tô Niệm Tinh còn phải trở về làm cá viên cho nên rời khỏi đường Paterson.
Lúc đi ngang qua sạp hàng của thím Phúc và chú Phúc thấy có rất nhiều khách vẫn đang xếp hàng, lo lắng cá viên này mai không đủ cho bọn họ bán cho nên Tô Niệm Tinh chào hỏi bọn họ một tiếng rồi về thôn.Mấy ngày tiếp theo đấy, cô đều đang làm cá viên, thi thoảng cũng sẽ hỏi chú Phúc và thím Phúc muốn biết liệu bà A Hương có đến đường Paterson bày sạp không?Tuy rằng không phải ngày nào chú Phúc và thím Phúc cũng tới đường Paterson bán hàng nhưng khi bọn họ trở về sẽ đi ngang qua con đường này, có điều, mãi vẫn chẳng nhìn thấy bà A Hương đâu.“Thím nghe nói bà A Hương có được tung tích của đứa cháu gái nên đi tìm người rồi.
Mấy vị khách muốn tới xem quẻ cũng đang tìm bà ấy nhưng đều không tìm được.” Bà A Hương tính cho Trư Nhục Vinh chuẩn như vậy, vất vả lắm hàng xem quẻ mới khởi sắc được một chút, đáng tiếc bà ta đã bỏ lỡ mất cơ hội tốt để kiếm tiền, nếu như Vịnh Đồng La có chuyện lớn xảy ra, chuyện mới sẽ che lấp mất chuyện cũ, chỉ sợ sẽ không còn ai nhớ đến chuyện của Trư Nhục Vinh nữa.

Bà A Hương cũng không thể kiếm được tiền nữa.Chẳng qua, thím Phúc cũng có thể hiểu được sự sốt ruột của bà A Hương mong muốn tìm lại được cháu gái: “Nếu lần này thật sự có thể tìm được vậy thì tốt quá.”Chú Phúc lại thấy không khả quan cho lắm: “Tìm được cháu gái thì bà ấy cũng không có quyền nuôi, đứa con chắc hẳn vẫn thuộc về mẹ ruột.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.