Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 448: Chương 448 [Hết]




Dần dần lớn lên, ký ức của cô ấy đã có chút thiếu hụt.

Cô ấy đã quên đi mẹ ruột của mình, đã quên đi anh trai của mình, trong lòng trong mắt cô ấy chỉ có ba mẹ La.

Tên cô ấy cũng từ Trình Hiểu Mộng đổi thành La Hiểu Mộng.

Ba La mẹ La nói, nhà cô ấy ở nơi nào, bọn họ có thể đưa cô ấy trở về.

Nhưng cô ấy không nhớ rõ nhiều như vậy, chỉ nhớ rõ ở thôn Hạ Hà, nhà cô ấy họ Trình, những cái khác cũng không nói nên lời.

Quyết định đưa cô ấy về nhà cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Không biết địa chỉ thì đưa về thế nào?

Dần dần, La Hiểu Mộng trưởng thành, cũng đã quên chuyện trước kia.

Nhà họ La cho cô ấy đi học, bồi dưỡng cô ấy thành tài.

Cô ấy thi đậu Hoa Đại, là sinh viên duy nhất đi ra từ thôn bọn họ.

Tất cả mọi người trong thôn đều tới đưa tiễn cô ấy, mọi người đều cho gia đình cô tiền, một tệ hai tệ, tích tiểu thành đại, đưa cô ấy tới được đại học.

Cô ấy cảm kích nhà họ La, cảm kích mọi người dân trong thôn nhà họ La.

Cũng âm thầm thề ở trong lòng, cô ấy sẽ dùng tri thức thay đổi thôn nhà họ La, đưa thôn nhà họ La đi lên con đường giàu có.

La Hiểu Mộng yêu đương.

Người yêu của cô ấy là bạn học cấp ba.

Ti Tuấn Kiệt là người khá tốt, lớn lên cũng đẹp trai, đã từng là lớp trưởng, lại là đội trưởng đội bóng rổ đội, rất nhiều nữ sinh đều thích cậu ấy.

Nhưng cậu ấy lại lựa chọn La Hiểu Mộng.

Cậu ấy nói: “Hiểu Mộng, em là nữ sinh tốt đẹp nhất anh từng gặp, anh thích em."

Bọn họ ước hẹn cùng nhau vào đại học, cùng nhau tiến bộ.

Cuối cùng quả nhiên bọn họ đã làm được, song song thi được vào Hoa Đại, trở thành trong một trong số ít thí sinh trong huyện thi đậu vào Hoa Đại.

Ti Tuấn Kiệt rất chăm chỉ, lúc còn học đại học vừa học vừa làm, sau đó vào xí nghiệp nhà họ Tiêu.

Nghe nói đó là do một sinh viên của Hoa Đại sáng lập, sinh viên kia gọi là Tiêu Trình.

Cùng một lứa với bọn họ, lúc bọn họ đang đi làm thêm khắp nơi, người ta cũng đã sáng lập công ty.

Ti Tuấn Kiệt nhanh chóng phỏng vấn vào công ty này, cũng đề cử La Hiểu Mộng với tổng giám đốc.

La Hiểu Mộng rất vui vẻ.

Điều kiện nhà họ La không tốt, vừa học vừa làm vẫn luôn là việc cô ấy phải làm.

Ngay từ lúc mới vào đại học, cô ấy cũng đã làm gia sư, nhưng kiếm không được nhiều lắm.

Hiện giờ có cơ hội như vậy, sao lại có thể không vui chứ?

Nhưng lúc nhìn thấy vị tổng giám đốc kia, cả người La Hiểu Mộng đều ngây dại.

Người kia...

Quá giống!

Giống người thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô ấy.

Người bị cô ấy cố tình quên đi, người vốn nên là anh trai của cô ấy.

Giờ khắc này, cô ấy hoàn toàn sợ ngây người.

Không ngờ tới tới anh trai của cô ấy lại là người ưu tú như vậy, mình còn đang học đại học, cũng đã sáng lập công ty tạo điều kiện cho mọi sinh viên.

Về điểm này, cô ấy không thể không bội phục.

Nhưng lúc ấy cô ấy lại nghĩ tới những gì mình đã gặp phải.

Cô hỏi thăm ra được, hiện tại anh trai chính là con trai nhà họ Tiêu, con trai của một gia đình phú quý.

Vào lúc cô ấy gặp chuyện, suýt chút nữa bị bọn bắt cóc bán tới một nơi không thể nào biết được, anh trai cô ấy lại trải qua cuộc sống tốt như vậy.

Nhận tổ quy tông, trở thành cháu trai nhà họ Tiêu.

Cô ấy lại nghĩ tới việc khi đó mình bị bắt.

Anh trai không phải con cái nhà họ Trình, cô ấy bị lừa bán, có phải có liên quan tới anh trai hay không?

Lúc ấy, lại hận luôn cả mẹ ruột của mình.

Gả cho ba của cô ấy, vì sao lại không đối xử tốt với ba, chỉ bởi vì cô ấy là con gái sao?

Trọng nam khinh nữ?

Giờ khắc này, cô ấy rất tức giận.

Cô ấy suy nghĩ rất nhiều, nhưng làm thế nào cũng không bình tĩnh nổi.

Lúc mẹ và anh trai tới nhận, làm thế nào cô ấy cũng không muốn nhận bọn họ.

Dựa vào cái gì mà bọn họ sống tốt như thế, mình lại phải chịu khổ?

Nếu không phải ba mẹ nuôi cứu vớt cô ấy từ trong nguy nan, hiện tại cô ấy cũng đã là một đống xương trắng, nào còn còn tồn tại nữa?

Nhà họ La mới là nhà của cô ấy, nhà họ Trình ..

Không xứng!

Nhìn dáng vẻ mẹ ruột rời đi một cách đau lòng, trong lòng cô ấy chẳng những không vui sướиɠ, ngược lại có nói cảm giác khó chịu.

Cô ấy cũng không vui vẻ!

“Hiểu Mộng, sao con lại phải đau khổ như vậy? Rõ ràng con rất muốn nhận bọn họ, vì sao lại không bằng lòng tha thứ cho bọn họ chứ? Mẹ và anh trai con đều nói, năm đó bọn họ đều không biết chuyện sẽ thành ra như vậy, đó là lỗi của bọn bắt cóc, con không thể đẩy hết mọi sai lầm lên người mẹ và anh trai con được. Mấy năm nay, bọn họ vẫn luôn tìm con, mất đi con gái, em gái, tâm trạng cũng không dễ chịu."

La Hiểu Mộng lại lắc đầu, không ai có thể hiểu được đau đớn trong lòng cô ấy.

Người thân này, cô ấy không nhận Mặc kệ mẹ ruột tới đây liên lạc nối lại tình cảm với cô ấy như thế nào đi chăng nữa, cô ấy đều không muốn tiếp nhận.

Cô ấy cho rằng mình cứ như vậy, vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho mẹ, tha thứ cho anh trai mình.

Cho đến khi —— Vào ngày mẹ bị đưa vào phòng cấp cứu, tính mạng như đèn dầu sắp cạn.

Vào giây phút ấy, cô ấy mới biết được, thật ra chính cô ấy cũng không hận bà ấy như vậy.

Mẹ đã như vậy rồi, lúc nào cũng có khả năng mất đi, cô ấy còn ở so đo cái gì nữa?

“Mẹ ——” giờ khắc này, cuối cùng cô ấy cũng không khống chế được mà khóc lên.

Hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.