Cô ấy sợ tới mức cả mặt trắng bệch, co ro ở góc tường, thở cũng không dám thở mạnh.
Thật là đáng sợ.
Những người này thế mà lại…
Thế mà lại làm chuyện như vậy ở trước mặt toàn bộ bọn trẻ.
Nhìn thấy cô bé kia bị dọa khóc, bởi vì đau đớn mà cả khuôn mặt vặn vẹo, Trình Hiểu Mộng càng sợ.
Cô ấy nỗ lực giảm đi sự tồn tại của mình, không muốn bị những người này nhìn thấy.
Cảnh tượng đó trở thành ác mộng của cô ấy.
Mỗi đêm cô ấy đều nằm mơ đều có thể nhìn thấy cảnh tượng cô ấy bị đám người kia bắt lấy.
Lúc tỉnh lại chỉ có những cô gái nhỏ với vẻ mặt c.h.ế.t lặng kia, còn có bản thân đang run bần bật.
Cuối cùng, mặc kệ cô ấy cố gắng giảm bớt sự tồn tại như thế nào vẫn bị một gã đàn ông to lớn uống say xách ra ngoài.
Trình Hiểu Mộng ngay lập tức bị hù chết.
Trình Hiểu Mộng cho rằng mình đã c.h.ế.t rồi, cả người nóng lên.
Miệng sùi bọt mép.
Cô ấy biến thành dạng này đồng thời cũng dọa những tên bắt cóc đó.
Tên bắt cóc định gây rối với cô bị người ta đá ngã trên mặt đất.
“Thằng khốn! Người bị mày hù c.h.ế.t rồi, lãng phí một hạt giống tốt! Lại để tao nhìn thấy mày làm chuyện này với mấy đứa nào, tao không tha cho mày đâu!” Người đàn ông trẻ tuổi lừa gạt Trình Hiểu Mộng đá một chân về phía người đàn ông vốn dĩ định lột quần áo của Trình Hiểu Mộng.
Những chuyện này Trình Hiểu Mộng cũng không biết, cô ấy đã hôn mê.
Cả người còn nóng lên, trong miệng còn phun bọt mép.
Cô ấy sống sờ sờ bị dọa thành ra như vậy.
Nhóm bắt cóc không dám đưa cô ấy đến bệnh viện, đành phải dùng cách hạ nhiệt độ bằng phương pháp vật lý, muốn cứu sống cô ấy.
Đáng tiếc, mặc kệ bọn họ dùng biện pháp gì cũng không thể cứu Trình Hiểu Mộng tỉnh lại.
Mắt thấy cô ấy sắp không thở được nữa, những kẻ bắt cóc cũng thật sự không còn cách nào khác, tiếp tục như vậy chẳng những không cứu được cô ấy, còn sẽ trì hoãn hành trình của bọn họ, hơn nữa sẽ ảnh hưởng đến những đứa trẻ khác.
Cuối cùng, bọn họ tùy tiện tìm một chỗ ném cô ấy.
Trình Hiểu Mộng có một giấc mộng.
Trong mộng rất ấm áp, có ba, có mẹ, bọn họ yêu thương cô ấy, gọi tên cô ấy “Hiểu Mộng”, vừa ôm vừa hôn cô ấy.
Lúc tỉnh lại, cô ấy thấy được hai người trẻ tuổi một nam một nữ.
Trình Hiểu Mộng lại nghĩ tới những thứ đáng sợ vừa trải qua, những chuyện những kẻ bắt cóc kia đã làm.
Cô ấy hoảng sợ hét lên.
Cho rằng mình đã bị bán cho đôi vợ chồng này, mặc kệ bọn họ đối xử tốt với cô ấy như thế nào, cô ấy đều không muốn tiếp nhận.
Vẫn luôn nói: “Cháu phải về nhà, cháu muốn mẹ, cháu muốn anh trai!"
Nhưng mẹ không tới, anh trai cũng không tới.
Cô ấy không biết nơi này là đâu, cũng không biết vì sao mình lại ở chỗ này.
Chỉ biết đôi vợ chồng này đối xử với cô ấy cực kỳ tốt, cho cô ấy ăn, cho cô ấy dùng, còn sẽ dỗ cô ấy ngủ.
Nhưng mỗi lần vào đêm khuya, lúc chìm vào giấc ngủ, cô ấy đều sẽ mơ thấy giấc mơ đáng sợ kia.
Giấc mộng đó không lúc nào là không nói với cô ấy về những điều bi thảm mà cô ấy đã từng trải qua.
Đang nói cho cô ấy rằng có người bắt cóc cô ấy.
Mà anh trai của cô ấy, mẹ của cô ấy, vào lúc cô ấy đang cần họ, họ cũng không có ở bên cạnh cô ấy.
Thậm chí trong lòng cô ấy còn nghĩ, có phải anh trai để mấy người này đem cô ấy mang đi hay không?
Chậm rãi, Trình Hiểu Mộng chậm rãi đi ra khỏi khúc mắc dưới sự chăm sóc của đôi vợ chồng này.
Ba mẹ nuôi đối xử với cô ấy cực kỳ tốt, bọn họ không có con cái, coi cô ấy thành con ruột của mình.
Nghe họ nói, họ phát hiện cô ấy ở ven đường, lúc ấy đã sốt đến mức không còn tỉnh táo.
Trình Hiểu Mộng cảm kích bọn họ.
Không phải vì bọn bắt có bán cô ấy cho bọn họ nên bọn họ mới nuôi, mà là bởi vì gặp được cô ấy ở ven đường, thương cô ấy nên cứu vớt cô ấy.
Những ký ức bi thảm năm 4 tuổi khiến mỗi đêm cô ấy đều mơ thấy ác mộng.
Từ khi nào quên đi giấc mộng đó, cô ấy đã không nhớ rõ.