Đối với La Hiểu Mộng mà nói, không có giờ khắc nào có thể đau khổ hơn giờ khắc này.
Cô ấy bị người ta bắt cóc.
Cô ấy nhớ rõ, mình đang chơi đùa ở trong thôn nhưng vì sao lại đột nhiên xuất hiện trong chiếc xe này?
Trong xe có rất nhiều bạn nhỏ bằng tuổi ở cùng cô ấy, cũng có người lớn hơn cô ấy một chút, nhưng điểm chung đều là không quá mười tuổi.
Bị người ta lừa lên trên chiếc xe này, ngay cả bản thân cô ấy cũng xuất phát từ trạng thái mơ hồ.
Cô ấy chỉ nhớ rõ, anh trai và cô ấy cùng nhau chơi ở quảng trường, trong lúc đó anh trai phải đi ra ngoài. Lúc ấy anh trai nói với cô ấy rằng: “Hiểu Mộng, em đừng đi lung tung, cứ đứng ở chỗ này, anh trai sẽ trở về ngay lập tức."
Nhưng anh trai cũng không quay lại, đứng chờ một lúc bỗng có một người thanh niên trẻ tuổi bước tới, anh trai lớn kia có vẻ mặt rất trung hậu.
“Cô bé, chỉ có một mình em ở đây sao? Anh trai em đâu?"
La Hiểu Mộng —−, không, lúc ấy cô ấy còn gọi là Trình Hiểu Mộng.
Trình Hiểu Mộng nói: “Anh trai em sẽ tới đây ngay lập tức."
“Anh trai em đi chỗ khác rồi, kêu anh tới đây đưa em qua đó. Người trẻ tuổi kia cười ranh ma rồi nói.
Trình Hiểu Mộng nói: “Em không quen biết anh, mẹ em nói không thể đi cùng người xa lạ."
Người trẻ tuổi lấy một cây kẹo ra từ trong túi, Trình Hiểu Mộng vừa nhìn thấy thì hai mắt bỗng tỏa sáng.
Hắn nói: “Anh trai em là Trình Kiêu, em là Trình Hiểu Mộng đúng không? Nhà em chỉ có ba người là mẹ em, anh trai và em, đúng hay không? Anh và anh trai của em là bạn tốt, anh ấy thật sự nhờ anh tới đây dắt em đi. Em xem đi, đây là cái gì?"
“Kẹo!” Trình Hiểu Mộng trả lời giòn dã.
“Cái kẹo này là do mẹ em kêu anh đưa tới, em ăn thử một viên xem có ngọt hay không"
Trình Hiểu Mộng có chút do dự, nhưng đôi mắt nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cái kẹo trên tay anh ta.
Dù sao lúc đó cô ấy cũng chỉ là một cô bé con, mới chỉ có 4 tuổi, dù cho mẹ và anh trai vẫn luôn dặn rằng cô ấy phải cẩn thận, không thể nói chuyện cùng với người lạ, cũng đã quên mất việc không thể tùy tiện ăn đồ lạ.
Nhưng cô ấy thật sự quá thèm.
Từ nhỏ đến lớn, số lần cô ấy được ăn kẹo chỉ cần dùng mười ngón tay đã đếm được, mỗi lần đều do anh trai tiết kiệm tiền rồi mua cho cô ấy.
Thật sự quá thơm.
Nhưng cô ấy lại không dám động tay, chỉ có thể dùng đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào những viên kẹo đó.
Người trẻ tuổi kia nhìn thấy, cười một tiếng, không có đứa trẻ nào có thể chống cự được sự mê hoặc của kẹo bánh.
Đặc biệt là con cái nhà họ Trình, từ nhỏ đã thiếu ăn thiếu mặc, có thể ăn được một viên kẹo cũng chỉ có thể chờ tới tết.
“Muốn ăn không?” Người trẻ tuổi cười gian.
Trình Hiểu Mộng dùng sức nuốt nước miếng, rất muốn nói không ăn nhưng đôi mắt lại không khống chế nổi cứ nhìn về phía những viên kẹo kia.
“Ăn đi, dù cho em không muốn đi tìm anh trai của em với anh cũng không có việc gì hết, chúng ta đứng ở chỗ này chờ anh trai em được không?"
Trình Hiểu Mộng lại nuốt nước miếng.
“Ăn đi, kẹo của anh lấy để cho em mà. Người trẻ tuổi nói, còn lột kẹo ra cho cô ấy.
Giờ khắc này, cuối cùng Trình Hiểu Mộng không nhịn được nữa.
Nếu không nhìn đến kẹo, đối phương không lột giấy gói kẹo ra, cô ấy còn có thể nhịn được, nhưng lúc này làm như thế nào cũng không nhịn được.
Nhanh chóng cầm lấy kẹo nhét vào trong miệng.
Thật thơm!
Thật ngọt!
Ăn ngon ghê!
Trình Hiểu Mộng cảm thấy mình cực kỳ hạnh phúc, đã rất lâu rồi không được ăn kẹo.
Trong trí nhớ, lần cô ấy được ăn là lúc ba còn ở. Dù cho anh trai có tiết kiệm được để cho cô ấy, đó cũng là chuyện hiếm khi.
Hiện giờ, cuối cùng cô ấy cũng được ăn kẹo, ngọt đến mức lông mày đều dựng thẳng lên.
Cái nhìn về người thanh niên trước mặt bỗng thay đổi, thậm chí hạ thấp sự đề phòng với anh ta, Trình Hiểu Mộng cảm thấy, anh ta thật sự là một người tốt.
Người trẻ tuổi nhìn thấy La Hiểu Mộng ăn kẹo xong, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên nở một nụ cười, ánh mắt nhìn cô ấy càng ngày càng tỏa sáng.
Trình Hiểu Mộng càng ngày càng cảm thấy không thích hợp, cô ấy cảm giác đầu có hơi chóng mặt.
Cô ấy lại còn cười với người trẻ tuổi kia: “Anh này, sao em lại có hơi choáng váng ấy?"
“Ngủ một giấc là được rồi, ngủ đi, anh ôm em đi gặp anh trai em."
Tầm mắt của Trình Hiểu Mộng càng ngày càng mơ hồ, mí mắt cũng càng ngày càng nặng nề.
Đầu gục xuống, cô ấy ngã ra, bị người trẻ tuổi đón vào trong lòng ngực.
Trong miệng cô ấy còn đang ngậm viên kẹo kia, vẫn chưa ăn xong.
Cô ấy cũng đã hôn mê.
Lúc tỉnh lại chính là lúc nằm ở trên chiếc xe tải lớn kia.
Nghe thấy tiếng nói chuyện nho nhỏ còn có tiếng khóc ở phía bên cạnh.
Tiếng khóc khiến cho đầu xe bên kia chú ý, cách tấm ngăn xe tải, gào lên: “Ồn cái gì mà ồn! Còn ồn là cắt luôn đầu lưỡi của chúng mày!"
Tiếng khóc lập tức dừng lại.
Có một đứa bé không ngừng khóc, dùng tay che miệng mình lại, lúc này mới không để tiếng khóc phát ra.
Trình Hiểu Mộng chớp mắt, hỏi cô bé bên cạnh, “Chị ơi, nơi này là chỗ nào? Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Cô bé kia lớn hơn cô ấy nhiều, dáng vẻ khoảng mười tuổi, gầy gầy yếu yếu, vừa nhìn đã biết cũng xuất thân từ nhà nông giống như cô ấy.
Cô bé kia nói: “Chúng ta đều là bị lừa bán rồi, nghe nói là muốn bán tới nơi khác"
Lúc này Trình Hiểu Mộng còn có cái gì không rõ, anh trai trẻ tuổi nói muốn đưa cô ấy đi tìm anh trai kia chính là bọn bắt cóc.
Trước kia anh trai thường xuyên nói với cô ấy, không thể nói chuyện với người xa lạ, sẽ có bọn bắt cóc và kẻ lừa đảo. Trước kia cô ấy không hiểu rõ vì sao anh trai lại nói như vậy nhưng hiện tại cô ấy đã biết, cô ấy không may mắn, lần này lại gặp phải.
Nhưng vì sao những người này lại biết anh trai cô? Còn biết tình huống nhà bọn họ, biết tên anh trai, cũng biết tên cô ấy?
Trình Hiểu Mộng còn nhỏ tuổi, vẫn không lý giải được rất nhiều thứ, cô ấy cũng không biết có một cái gọi là “nghiên cứu tình hình”. Trước đó hiểu rõ gia đình đối tượng muốn lừa bán, lúc lừa gạt sẽ càng dễ dàng xuống tay, cũng có thể tìm được nhược điểm của đối phương để xuống tay.
Những cái đó Trình Hiểu Mộng cũng không biết, cái cô ấy có thể nghĩ đến là anh trai.
Người này không phải bạn của anh trai sao? Hay là nói, người này vẫn luôn lừa cô ấy?
Lúc này, cô ấy rất nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ anh trai.
Xe lung lay, nhanh chóng đi tới điểm đến.
Đó là một địa phương rất hoang vu.
Núi bọc quanh ba hướng, chỉ có một đường ra.
Tại đó có một chiếc xe tải đang dừng lại, có một đám phụ nữ đi xuống từ trên xe tải, có thiếu nữ, cũng có phụ nữ thành niên, rất nhiều, đều bị trói lại.
Trình Hiểu Mộng có chút sợ hãi, cô ấy chưa từng rời khỏi nhà, ở một nơi hoàn toàn xa lạ như thế này khiến cô ấy có một loại cảm giác sợ hãi nói không nên lời.
Cô ấy cứ cảm thấy, lúc này đây mình chạy trời không khỏi nắng.
Không biết sẽ bị lừa bán đi nơi nào, cũng không biết kết quả cuối cùng sẽ ra sao.
Cô ấy rất muốn khóc lớn, nhưng lúc thấy những người đàn ông hung thần ác sát kia, thậm chí bên trong còn có người trẻ tuổi kia, kẻ đã dụ cô ăn kẹo, lừa gạt bắt cóc tới nơi này, cô ấy cũng không dám khóc, sợ bọn họ đánh cô ấy.
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh lúc trước có mấy đứa trẻ vì khóc mà phải nhận đòn hiểm, trong lòng cô ấy càng sợ hãi.
Càng đáng sợ hơn không chỉ là những điều đó.
Ngủ đến nửa đêm, cô ấy nghe được cách vách có tiếng phụ nữ thét chói tai truyền tới, còn có tiếng khóc.
Theo sau, cô ấy lại thấy được mấy người đàn ông đi tới phòng giam giữ bọn họ ở bên này, bắt lấy một cô bé mười tuổi, lột quần áo.