Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 445: Chương 445




Trương tiên sinh vỗ n.g.ự.c nói: “Đó là đương nhiên, những người đó sao có thể so với tôi, tôi học chính là quốc học, trước kia tôi đều chỉ xem tướng cho quan to hiển quý.

Bà nội Tô nói: “Nếu ông giỏi như thế, vì sao hiện tại lại rơi xuống tình trạng như thế này? Cơm cũng chẳng kiếm nổi, còn đói ngất trước cửa nhà tôi?"

Trong khoảng thời gian ngắn Trương tiên sinh bị hỏi ngược, trả lời không ra.

Cũng không chỉ có mỗi một mình ông ta bị đả đảo, có ai mà không bị bắt đuổi tới nông thôn, hoặc là nông trường, chỉ có một mình ông ta trốn thoát, lưu lạc khắp nơi.

Có vài lời khó nói thành câu, nếu nói ra có khi sẽ mang tới cho mình tai nạn.

“Nếu ông đã thần như thế, vậy tôi đây sẽ để cho ông tính, dù sao cũng không cần tiền, dù có tính không chuẩn, tôi cũng không có hại. Bà nội Tô lại tiếp theo nói.

Đồ miễn phí tự nhiên dâng tới có ai không cần, chỉ có ngốc mới có thể đẩy nó ra ngoài thôi.

Trương tiên sinh cũng không ngại phiền toái, nhìn ngày sinh tháng đẻ vàng tướng mạo của từng người trong nhà họ Tô.

Nhưng lúc nhìn đến gia đình con thứ nhà họ Tô, rõ ràng ông ta bỗng tạm dừng một chút, sau đó “Ấy” một tiếng. Một hồi sau, ông ta cũng không có làm trò trước mặt mọi người, nói ra hết tình huống nhà con thứ ra mà mời bà nội Tô sang một bên, thì thầm vài tiếng với bà ta.

Bà nội Tô lập tức ngơ ngẩn, ánh mắt nhìn về phía Trương tiên sinh hoàn toàn thay đổi.

“Tiên sinh, ông...” Giỏi như thế sao?

Chẳng lẽ thật sự gặp cao nhân? Giờ khắc này, bà nội Tô lại không xem ông ta như thầy bói bình thường nữa.

Ánh mắt nhìn ông ta như thể thật sự xem ông ta là thần tiên.

Những người khác trong nhà họ Tô đều cảm thấy bà nội Tô rất kỳ quái, sao lại có thể hoàn toàn thay đổi sau khi Trương tiên sinh thì thầm vài tiếng như vậy chứ?

“Tiên sinh, ông xem, chúng tôi đây...” Bà nội Tô còn dùng cả kính ngữ.

“Bà lão ạ, nhà con thứ nhà bà là quý nhân đấy, đặc biệt là cháu gái nhỏ, đó chính là phúc tinh trăm ngàn năm khó có được, đó là người tốt thiên cổ tu luyện mười kiếp may mắn mới có thể đầu thai ở nhà bà. Đối xử với cô bé ấy tốt, các người nhất định có phúc báo.

Ánh mắt bà nội Tô sáng lên, “Phúc tinh?"

“Đúng vậy, phúc tinh, chỉ cần đối xử với cô bé ấy tốt tất sẽ có phúc báo"

Trong lòng bà nội Tô như bị lửa thiêu hừng hực, nóng rát.

Phúc tinh rất tốt, trách không được lúc cháu gái nhỏ sinh ra bầu trời rạng ánh đỏ, hóa ra đây là dụng ý.

Vì một câu của Trương tiên sinh, nhân sinh của Tô Vãn Vãn trực tiếp như được chuyến xe đi thẳng, được bà nội Tô nâng lên hẳn.

Tô Văn Vãn bị những cái đó làm ngây người nhưng xác thật là bởi vì Vãn Vãn, những ngày tháng sau của nhà con thứ trôi qua rất khá.

Cuối cùng là Trương tiên sinh nói cho cô tình hình thực tế, đương nhiên cái gọi là tình hình thực tế này cũng nửa thật nửa giả, những cái như ánh sáng công đức gì đó, đương nhiên ông ta sẽ không nói.

Nếu nói chuyện này ra ngoài, sẽ gọi người ta tới để nhìn trộm, khẳng định sẽ có chuyện.

“Ông muốn cháu làm đồ đệ của ông?” Tô Vãn Vãn chớp đôi mắt.

“Đúng vậy, ông muốn nhận cháu làm đồ đệ, tạm thời che đậy phúc khí trên người cháu đi, không được để người khác nhìn thấy, miễn cho bị một ít phần tử không hợp pháp lợi dụng"

Tô Vãn Vãn vẫn không hiểu, cô còn nhỏ tuổi, không rõ ràng những cái đó cho lắm.

Nhưng có một điều cô nghe hiểu, trên người cô có thứ tốt, sẽ bị người đánh cắp, ông lão trước mặt có biện pháp giúp cô che giấu, không cho người khác nhìn thấy.

“Nhất định phải bái sư sao? Không bái không được sao?” Tô Văn Vãn chẳng hứng thú gì với mấy cái này.

“Đương nhiên phải bái, không nếu không bái, cháu cũng chẳng liên quan gì tới ông, vì sao ông lại phải giúp cháu chứ? Bái ông làm thầy, cháu chính là đệ tử quan môn của ông, sư phụ giúp đồ đệ che đậy thiên cơ, đây là điều cơ sở nhất".

Tô Vãn Vãn nghĩ tới nghĩ lui, cũng không suy nghĩ được mình có muốn bái sư hay không.

Dù sao cô còn nhỏ, cũng chỉ có 6 tuổi mà thôi, đâu có hiểu nhiều được đến thế?

Cô nói: “Cháu không biết, cháu phải hỏi ba mẹ cháu một chút, nói cho bọn họ biết việc này"

Trương tiên sinh tưởng tượng, gật đầu: “Cái này có thể, cháu trở về thương lượng với một chút. Nếu quyết định, như vậy chúng ta sẽ chính thức hành lễ bái sư."

Tô Vãn Vãn thật sự đi hỏi ba mẹ mình, bên phía ba Tô và mẹ Tô còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận xem có nên bái sư hay không, bên phía bà nội Tô lại là người đầu tiên đồng ý.

“Bái, vì sao lại không bái? Trương tiên sinh là người có năng lực, Vãn Vãn học tập ông ta là điều không thể nào tốt hơn nữa."

Cuối cùng, bà nội Tô một phách hoà âm, quyết định vận mệnh của Tô Vãn Vãn.

Cả đời của Vãn Vãn quả nhiên giống như lời Trương tiên sinh nói, phúc khí cả đời, đức tới không hết.

Chồng của cô là một nhân vật cấp cao, đó là anh trai bên nhà, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ của cô.

Nhưng người định không bằng trời định, vào ngày cô lâm chung, linh hồn của cô bay ra, thế nhưng đột nhiên bị một hố đen hút vào.

Cô nghe được một giọng nói đáng sợ ở miệng hố đen: “Ánh sáng công đức? Thế mà lại bị che lấp kín mít như thế, chẳng trách không phát hiện. Linh hồn công đức của ngươi chính là đồ ăn mỹ vị nhất, hiện tại vẫn còn kịp"

Vãn Vãn nghe không hiểu lời này nhưng vẫn có một chút lọt vào tai, vật phát ra âm thanh kia đang muốn ăn cô.

Sao có thể thế được?

Dù sao cũng đã học mấy năm huyền học cùng Trương tiên sinh, đương nhiên cô cũng biết hẳn nên làm như thế nào để phản kháng nguồn năng lượng này.

Dưới tình huống lôi kéo đó, linh hồn của cô bị chia làm hai, một nửa bị hố đen hút đến một nơi không biết. Một nửa kia vẫn như cũ lọt vào con đường quay lại của cô.

“Lại đến chậm một bước. Một âm thanh khác lại vang lên, nhìn một nửa linh hồn đang nửa trong suốt như sắp biến mất, người nọ nói, “Thôi, đành trả lại cho ngươi cuộc đời của một người, một lần nữa trải qua cuộc sống đi Linh hồn này bị hố đen kia chèn ép, đã có chút si si ngốc ngốc, không còn thông minh cho lắm.

Càng quan trọng hơn một linh hồn chia thành hai, một nửa trưởng thành mạnh mẽ, một nửa yếu ớt hơn.

Ánh sáng công đức cũng bị chia thành hai, phân tán khắp nơi, sau đó được người kia góp nhặt lại.

“Trải qua thêm một đời nữa cũng được, cuối cùng hợp lại mới có thể viên mãn. Người nọ c.h.é.m ra một luồng ánh sáng, bao bọc lấy một nửa linh hồn bị hổ đen hút vào, thế nhưng nửa linh hồn này đã không còn có thể hợp lại làm một với nửa linh hồn còn lại.

“Thôi, để cho ngươi lại tiếp tục đầu thai đi, trải qua một đời trắc trở, rồi lại tìm cơ hội giúp ngươi hợp nhất với một nửa linh hồn còn lại. Âm thanh kia nói, phất tay một cái, một nửa linh hồn của Vãn Vãn đầu thai ở một hộ gia đình bình thường tại thế kỷ 21.

Theo tiếng khóc oa oa của trẻ nhỏ, toàn bộ phía chân trời đều bừng sáng.

“Là con gái. Bên ngoài phòng sinh bệnh viện, một người đàn ông hưng phấn nói nói, “Con gái tới không chậm chút nào, trung niên được con gái, Tô Bỉnh tôi thật là có phúc, đứa nhỏ này gọi là Vãn Vãn di."

Vãn Vãn mơ mơ màng màng ngủ lại không biết vào một tương lai không lâu, cô vẫn sẽ đi tìm kiếm một nửa linh hồn kia của mình.

Lúc này, cô là bảo bối của cả nhà.

Mà trong một không gian khác, Vãn Vãn lại vì bị người ta tính kế, đang ở trải qua những ngày tháng đau khổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.