Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 444: Chương 444




Vào lúc Tô Văn Vãn sinh ra, nhà họ Tô xuất hiện một vầng sáng đỏ, tỏa sáng xung quanh nhà, có người nói nhà họ Tô có quý nhân xuất hiện.

Cô sinh ra khiến tất cả mọi người trong nhà họ Tô rất vui vẻ, ngay cả bà nội Tô lúc nào cũng trọng nam khinh nữ cũng cảm thấy đây là kỳ tích.

Ít nhiều gì cũng xem như khá săn sóc đứa cháu gái này, nhưng trong lòng cũng không thật sự yêu thương. Rốt cuộc nếu so với cháu gái, cháu trai quan trọng hơn nhiều.

Ở trong mắt bà nội Tô, cháu gái vĩnh viễn chỉ là cháu gái, cháu trai lại là người có thể nối dõi tông đường cho nhà họ Tô, bất kì kẻ nào cũng không thể sánh bằng.

Chẳng qua, có lẽ Vãn Vãn là có thêm một vài yếu tố mê tín, nhiều ít làm bà nội Tô xem trọng thêm vài phần mà thôi.

Đó cũng chỉ là xem trọng.

Huống chi, ánh sáng đỏ cũng không thể hiện cho điều gì, bà nội Tô cũng không đặt sâu trong lòng.

Cứ việc như thế, ngày tháng của Tô Vãn Vãn vẫn trôi qua thoải mái hơn người chị họ Tô Tảo Tảo nhiều.

Tô Tảo Tảo sinh ra sớm hơn Vãn Vãn mấy ngày, ngày sinh sự tính của cô bé này vốn sau một tháng, nhưng bởi vì thím cả Lưu chiêu đệ té ngã một cái nên sinh non trước.

Khác với Vãn Vãn, lúc Tô Tảo Tảo sinh ra cũng không có những ánh sáng màu đỏ kì quái đó, sinh ra cũng giống như mọi đứa bé gái khác, tự nhiên cũng không tạo được sự chú ý gì lớn với bà nội Tô.

Chuyện này khác hoàn toàn với Vãn Vãn, lúc Tô Vãn Vãn sinh ra quá không bình thường.

Nguyên nhân chân chính khiến bà nội Tô phải lau mắt nhìn đứa cháu gái này chính là vào sáu năm sau. Năm ấy đứa trẻ được 6 tuổi, có một thầy bói tới nhà, người thầy bói đó họ Trương. Thời đại đặc biệt, đả kích mạnh mẽ tới những phong tục mê tín, Trương tiên sinh cũng trở thành một trong những đối tượng bị đả kích.

Lúc chạy trốn tới thôn nhà họ Tô, đã đói đến mức n.g.ự.c dính sát vào lưng, suýt chút nữa đã té xỉu ở cửa nhà họ Tô.

Lúc ấy Tô Văn Vãn còn nhỏ, cô không hiểu rõ về chuyện gì cả nhưng lại có một trái tim rất lương thiện.

Cô nhìn thấy Trương tiên sinh suýt chút nữa té xỉu ở cửa, liền dùng hết sức uống sữa đỡ ông ta ngồi lên trước cửa, lại chạy vào cầm một ít thức ăn đưa ra cho ông ta.

Đó là một cái bánh bao, là đồ ăn cô tiết kiệm được vì ngày hôm nay cơ thể không được thoải mái.

Cô cảm thấy Trương tiên sinh quá đáng thương, nên đem đồ ăn vốn là của mình chia cho ông ta.

“Cảm ơn cháu, cháu quả thật là một đứa trẻ lương thiện, người lương thiện sẽ được báo đáp. Trương tiên sinh ăn bánh bao xong đã có được chút sức lực, đã có thể tự mình ngồi dậy, không cần đỡ then cửa nữa.

“Ông ơi, để cháu đi nói với bà nội một tiếng rồi lại cho ông thêm đồ ăn.” Tiểu Vãn Vãn ngọt ngào nói.

Trương tiên sinh vô cùng cảm kích, có sức lực rồi tự nhiên cũng có đủ tinh thần để cẩn thận nhìn ngắm cô bé nhỏ này, vừa nhìn một cái ông ta sợ ngây người.

Cô bé trước mặt, ở trong mắt ông ta giống như một vật phát sáng, toàn thân đều tỏa ra ánh sáng công đức.

Ông ta vội vàng bấm tay tính toán, tính một hồi thì cảm giác được cô bé trước mặt này không hề đơn giản.

Nhưng bởi vì không có ngày sinh sáng đẻ, ông ta chỉ có thể tính theo tướng mạo.

Cô gái trước mặt đã có ít nhất cũng phải mấy đời làm người tốt mới có thể có được nguồn ánh sáng công đực nồng đậm như thế.

Ánh sáng công đức nồng đậm kia có thể giúp những người thân bên cạnh mang tới chỉ số hạnh phúc cực kỳ to lớn.

Trương tiên sinh có chút tham lam mà nghĩ, mình có cách nào thu nhận cô bé này làm để tử hay không? Bọn họ trở thành quan hệ thầy trò, như vậy cũng sẽ tính là người thân, đến lúc đó cũng có thể dành cho ông ta một ít phúc đức.

Nghĩ như vậy, Trương tiên sinh càng không muốn rời khỏi nhà họ Tô, chẳng sợ đây gọi là ăn vạ, cũng muốn ăn vạ ở nhà họ Tô.

Đến lúc đó lại nghĩ cách làm bé gái này bái ông ta làm thầy.

Lúc bà nội Tô nghe nói về một người như thế từ trong miệng cháu gái thì đã là buổi chiều.

Lúc ấy bà nội Tô đang vừa đi làm đồng về, đang đứng ở chỗ cách cửa nhà không xa, đυ.ng phải cô cháu gái nhỏ Tô Vãn Vãn tới tìm bà ta.

“Cháu nói bà cho lão ta chút đồ ăn?” Bà nội Tô trợn cặp mắt tam giác của bà ta lên.

Tô Vãn Vãn nói: “Bà nội ơi, ông ấy rất đáng thương, đói ngất ở cửa nhà của chúng ta, cháu cho ông ấy một cái bánh bao nhưng ông ấy vẫn đói. Bà, cháu có thể đưa đồ ăn của cháu cho ông ấy được không, bà nội?"

Bà nội Tô nói: “Đồ ăn của cháu thì được có bao nhiêu chứ?” Lại nói, “Nếu cháu nhất định phải cho lão ta vậy cháu cứ bị đói đi."

Tô Vãn Vãn cười vui vẻ, cũng không bởi vì câu nói “Cháu cứ bị đói đi” của bà nội Tô mà khổ sở.

Cô cảm thấy, mình bị đói một chút cũng chẳng sao cả, có thể cứu một người so với bất kỳ điều gì cũng tốt hơn.

Trương tiên sinh biết Tô Văn Vãn tình nguyện đưa hết đồ ăn mình tiết kiệm cho ông ta ăn thì sợ ngây người.

Ông ta cảm thấy có chút được sủng mà sợ, nhưng đồng thời lại yên lặng tiếp nhận.

Ông ta cảm thấy, sớm hay muộn gì Tô Vãn Vãn cũng là đồ đệ của mình, trước tiên hưởng thụ một chút sự hiếu kính của học trò, đây là tất nhiên.

Nếu Tô Vãn Vãn biết vị Trương tiên sinh này ôm tâm lý như vậy, cô cho ông ta cái bánh bao này mới là lạ.

Bà nội Tô cũng chẳng có thiện cảm gì đối với người đàn ông trung niên ở trước cổng nhà mình chút nào. Nhưng cháu gái nhất định phải cho lão ta đồ ăn, còn lấy đồ ăn của mình để cho đi, bà ta cũng không có gì để phản đối.

Cuối cùng, đây cũng là đồ do Vãn Vãn tiết kiệm, cũng không phải dùng lương thực của những thành viên khác trong nhà.

Bữa cơm đêm nay, Vãn Vãn không có gì ăn.

Cuối cùng ba Tô và mẹ Tô cùng với mấy anh em trong nhà tiết kiệm thêm một ít đồ ăn cho Vãn Vãn, cô mới có thể ăn được thêm mấy miếng.

Muốn nói, không phải bà nội Tô rất yêu thương Văn Vãn sao? Đáng lẽ không thể để cô đói được.

Đây là hai chuyện khác nhau.

Bà nội Tô yêu thương Vãn Vãn, đó chẳng qua chỉ là tốt hơn so với những đứa cháu gái khác một chút, nhưng cũng không thể hiện rằng bà ta có thể tiêu tốn thêm đồ ăn chỉ vì điều ấy.

Bà ta vẫn chưa tốt với Vãn Vãn đến trình độ đó.

Chẳng qua rất ít mắng Vãn Vãn mà thôi, không giống những đứa cháu gái khác, đánh chửi là chuyện bình thường.

“Vì báo đáp ân tình một bữa cơm của các người, để tôi tính mệnh cho các người đi.” Sau khi Trương tiên sinh ăn uống no đủ, hiếm khi trở nên hào phóng.

Bà nội Tô nói: “Không cần, không ngờ ông lại là loại thầy bói, đó chính là mê tín, bị Cách Ủy Hội bắt được sẽ bị kiện Trương tiên sinh không ngờ tới đúng lúc này bà nội Tô bước ra, tức khắc bị lời nói của bà ta gây khó dễ.

Hiện tại quả thật đang là thời điểm khó khăn, thân phận giống như ông ta là loại thân phận rất nhạy cảm, ở trong mắt người khác, đó chính là làm mê tín.

Ông ta rất muốn giải thích cho bà ta biết mình không phải là thầy bói bình thường, bản thân làm về huyền học. Nếu ở trước kia, người bước ra từ Hiệp Hội Huyền Học như ông ta chính là tầng lớp cao.

Hiện tại hiệp hội giải tán, lại không thể xem đây là nghề nghiệp, cơm cũng không ăn nổi, lúc này mới đói ngất ở trước cửa nhà họ Tô.

Thật sự là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Trương tiên sinh bắt đầu nhẫn nại giải thích, thật ra ông ta cũng có thể không cần giải thích, nhưng ông ta muốn nhận Tô Văn Vãn làm đồ đệ, có lúc cũng không thể nóng nảy, coi như là gian nan trên con đường nhận học trò đi.

“Theo ý của ông là, trình độ của ông còn cao hơn mấy thầy bói bình thường sao?” Bà nội Tô nửa tin nửa ngờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.