Thập Niên 70 Tôi Ăn Dưa Trong Truyện Niên Đại

Chương 20: Chương 20





Hồ Yến Hoa xua tay từ chối: "Không được, các con giữ lại ăn đi, còn Đại Nữu thì lát nữa mẹ bảo chị dâu con đến đón.
"Hồ Yến Hoa nói xong, tầm mắt dừng ở thức ăn và cơm trên bàn, trong lòng không khỏi lo lắng, vội vàng vẫy tay với Lâm Tú Quyên: "Tú Quyên, con lại đây chút.
"Lâm Tú Quyên nghi hoặc đi đến bên cạnh bà: "Sao vậy mẹ?"Hồ Yến Hoa hít sâu một hơi, cảm giác vui mừng vì con gái trở nên hiểu chuyện đã biến mất, bà liếc nhìn hai anh em nhà họ Tạ bên kia, nhỏ giọng nói: "Tú Quyên, mẹ biết con có tiền trợ cấp của con rể, nhưng cũng không thể tiêu xài hoang phí như thế, còn phải nghĩ cho tương lai.
" Con gái dù có tái giá cũng phải để lại một ít cho hai anh em nhà này, nếu không sẽ bị lên án chỉ trích cả đời.
Đối mặt với ánh mắt lo lắng của Hồ Yến Hoa, Lâm Tú Quyên vội vàng trấn an nói: "Mẹ, con có chừng mực mà, mẹ cứ yên tâm.
"Hồ Yến Hoa vẫn không yên tâm, nhưng bây giờ không phải thời điểm tốt để nói chuyện, bà nhìn cô nói: "Ngày mai bỏ chút thời gian về nhà một chuyến.

"Lâm Tú Quyên bất lực gật đầu, vừa định mở miệng đã thấy Lâm Tú Mỹ lo lắng nói: "Thím ơi, chị Lệ đang cãi nhau với bà nội ở nhà.
"Nói xong, Lâm Tú Mỹ phát hiện hai người không có phản ứng như mình mong đợi, thế là nhíu mày nói tiếp: "Thím à, chị Lệ cãi nhau với bà nội ở nhà, thím mau đến khuyên nhủ đi, chị Lệ cũng thật là, dù thế nào bà nội cũng là trưởng bối trong nhà mà.
""Tú Mỹ, đây là chuyện nhà cháu, chúng tôi không nên xen vào.
" Hồ Yến Hoa vẻ mặt khó xử nói.
Lâm Tú Mỹ ngây người, mở miệng nói: "Thím, chúng ta là người một nhà mà.
"Hồ Yến Hoa xua tay: "Người thân còn khó giải quyết việc trong nhà, huống chi chúng tôi đã được nhận nuôi ra ngoài rồi, chuyện này các người phải tự quyết định, chẳng lẽ về sau mẹ chồng nàng dâu nhà ai cãi nhau cũng phải tìm chúng tôi phân xử sao, trong thôn có hội phụ nữ, ở đó mới phụ trách vấn đề này.

"Chờ Lâm Tú Mỹ thất vọng rời đi, Hồ Yến Hoa nhìn bóng lưng cô ta phi một tiếng, nhỏ giọng nói: "Lâm Tú Mỹ này thoạt nhìn không có ý tốt, Tú Quyên, sau này con tránh xa nó một chút.
"Nghĩ đến vừa rồi cô ta lén lút nói xấu sau lưng nữ chính, Lâm Tú Quyên chậm rãi gật đầu: "Mẹ, con biết rồi, mẹ yên tâm đi.
"Hồ Yến Hoa vừa quay đầu liền nhìn thấy Tạ Viễn Đình đang ngó ra ngoài nhìn xung quanh, duỗi tay gõ gõ trán cô: "Vào ăn cơm trước đi, nhớ ngày mai về nhà một chuyến đấy.
"Không có Hồ Yến Hoa tới chủ trì công đạo, Lâm Tú Mỹ vô cùng thất vọng, vừa rồi Trương Vĩnh Phương trở về, cô ta lựa lời nói những gì Lâm Tú Lệ nói khi trở về từ thành phố cho bà ta nghe, quả nhiên bà ta trực tiếp đá văng cửa phòng hai, chỉ tay mắng to Lâm Tú Lệ là cái đồ ăn cháo đá bát.
Lâm Tú Mỹ đoán không sai, còn lâu Lâm Tú Lệ mới để yên cho Trương Vĩnh Phường mắng, lập tức cãi lại, cô ta là muốn mọi người trong thôn đến nhìn dáng vẻ Lâm Tú Lệ la lối khóc lóc, kiếp này còn lâu cô ấy mới tạo được ấn tượng tốt với người trong thôn, cô ta muốn cho tất cả mọi người biết Lâm Tú Lệ là một con nhỏ đanh đá.
Đến hội phụ nữ lại phải đi qua nhà, Lâm Tú Mỹ nhất thời có chút do dự, nếu Trương Vĩnh Phương biết cô ta tìm người của hội phụ nữ đến đây, nhất định sẽ nuốt sống cô ta, dù sao cũng là người một nhà, sao có thể bêu rếu chuyện xấu trong nhà ra ngoài, mà Trương Vĩnh Phương biết cô ta gọi người tới, cũng sẽ không nói gì nữa.
Lâm Tú Mỹ bực bội đá đá cục đá ven đường, không phải lúc trước Lâm Tú Quyên cũng không thích Lâm Tú Lệ sao, cơ hội lần này tốt như vậy sao cô lại không tới? Ngay lúc cô ta đang do dự không biết có nên đến hội phụ nữ hay không, Trương Vĩnh Phương vẻ mặt tức giận từ trong sân đi ra, nhìn thấy cô ta không khỏi tức giận nói: "Giờ này rồi không ở nhà nấu cơm còn chạy đi đâu thế con bé chết tiệt kia?"Truyện được dịch và đăng tải tại .
com.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.