Thập Niên 70 Sau Khi Trọng Sinh Hoa Khôi Cầu Sinh Nơi Biển Đảo

Chương 47: Chương 47





Chỉ là, khi cha mẹ Dư Minh Hâm tới Cố gia thương nghị hôn sự, thái độ không được tốt.
Mẹ Dư Minh Hâm trực tiếp nói một cách cứng rắn : “Tình trạng nhà tôi thoạt nhìn từ bên ngoài cũng không tệ lắm, nhưng trên thực tế, tình huống kinh tế không được tốt cho lắm.
Vì vậy lễ hỏi chúng tôi không đưa được quá nhiều, chỉ có thể là 80 đồng.
Nếu các vị không đồng ý, vậy thì không cần kết hôn!”80 đồng tiền? Đó là lễ hỏi thấp nhất của các cô gái trong thành phố.
Dư gia ở một đại viện rộng như vậy, một mình ở riêng một nhà hai tầng lầu, vậy mà lễ hỏi chỉ có 80 đồng? Đây là lừa quỷ sao!Nhưng mẹ của Dư Minh Hâm từ đầu tới cuối sống chết chỉ đưa ra con số 80 đồng lễ hỏi, nếu không chấp nhận thì không cần phải kết hôn!Bản thân Cố Trường Kiện cùng Tôn Tú Lan hai ngày này luôn ở trong tình trạng bạo hoả, không phải cãi nhau thì chính là đánh nhau.
Tinh thần hai người đang ở tình trạng hỏng mất, nghe được lời của mẹ Dư Minh Hâm lập tức muốn nổ tung.Nhưng Cố Á chính là một ngụm đồng ý rồi, cô ta nhanh chóng nói : “Tôi gả, tôi gả! 80 đồng tôi cũng gả!”Cô ta muốn gả qua Dư gia sớm một chút, như vậy tiền của Dư gia không phải đều là của cô ta hay sao? Cô ta không cần phải để ý tiền lễ hỏi này nhiều hay ít.

Huống chi, tiền lễ hỏi này còn không phải là về tay cha mẹ cô ta, đến lúc đó, số tiền này cuối cùng chính là dùng trên người của Cố Tiểu Bân, em trai cô ta, số tiền đó cũng chẳng có quan hệ gì với cô ta!Cố Trường Kiện cùng Tôn Tú Lan tức giận đến không xong, nhưng bọn họ lại không ngăn được Cố Á, cô ta cố sống cố chết muốn gả đến Dư gia.
Cuối cùng mối hôn sự này cứ mơ màng hồ đồ quyết định xong.Nhưng Cố Trường Kiện đem hết thảy sai lầm đều đẩy lên trên người Tôn Tú Lan.
Việc ông ta bị mất việc, bị huỷ hoại thanh danh, con gái không nghe lới, toàn bộ đều là bởi vì Tôn Tú Lan!Cố Trường Kiện tức giận, khó thở, lại bắt đầu muốn đánh Tôn Tú Lan.
Tôn Tú Lan cũng chẳng phải người cứ đứng yên cho ông ta đánh, vì vậy bà ta chạy trốn.
Nhưng chẳng hiểu bà ta chạy kiểu gì, lại bị ngạch cửa vướng chân, làm cho ngã xoài ra, trán đụng vào bồn cây.
Trán Tôn Tú Lan liền đổ máu, lúc này đã khuya, vậy mà Cố gia lại còn phải đưa người chạy tới bệnh viện…Cố Trường Kiện mặc kệ, cuối cùng chỉ có Cố Á ở lại bệnh viện chăm sóc cho Tôn Tú Lan.Đêm khuya, bệnh viện yên tĩnh, lạnh lẽo, Tôn Tú Lan vẫn luôn khóc.

Trên đầu bà ta quấn đầy băng gạc, trên tay cắm ống truyền dịch, trong miệng vẫn không ngừng oán trách.“Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, con nên đi hải đảo.
Bà mẹ của Dư Minh Hâm kia không phải là thứ tốt.
Nếu con đi hải đảo, gả cho người quân nhân thượng cấp kia, không phải cả đời đều là vợ của thượng cấp sao? Hiện tại cơ hội tốt như vậy lại rơi vào đầu con tiện nhân Cố Linh kia.
Nó lấy từ trong nhà đi một nghìn đồng, mà công việc của ba con cũng bị mất.
Ông ấy hiện tại không còn tin tưởng mẹ nữa.
Nếu Cố Linh gả cho Dư Minh Hâm, dựa vào việc Dư Minh Hâm yêu thích nó, chúng ta còn có thể vớt được chút tiền của Dư gia.
Bây giờ thì sao? Gia đình này cần phải sống như thế nào? Ông trời ơi, xin ông cho tôi chết đi…”Cố Á ở bên cạnh càng nghe Tôn Tú Lan lải nhải càng không kiên nhẫn, cuối cùng cô ta dựa vào ghế dựa của bệnh viện, hôn hôn trầm trầm mà ngủ rồi.
Cô ta vừa ngủ đã nằm mơ, liền lại thấy được một màn Cố Linh ở trên hải đảo..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.