[Thập Niên 70] Nhật Ký Giảm Béo Của Hồ Yêu

Chương 41: Cuối Cùng Cũng Có Thể Ăn Thịt Rồi! (3)




Đàm Ngọc Dao không có biểu cảm gì mà đóng lại bảng nhiệm vụ, quay lại nhà bếp. Trước mắt chỉ có hương thơm ngào ngạt của canh gà mới có thể trấn an được bản thân vừa bị tên tâm linh kia bỡn cợt.
Nhưng gà nấu cả buổi vẫn chưa xong, hai anh em cũng chỉ có thể ăn qua loa vài củ khoai lang, chờ đến bữa tối sẽ ăn một bữa thật ngon. Bởi vì buổi chiều Đàm Thanh Sơn phải đi làm, cho nên bữa trưa này sẽ do anh đem đi.
Đàm Ngọc Dao chờ cho anh trai đi khỏi, lại lật bảng nhiệm vụ ra, nhìn con số công điểm 6.4 đỏ chót kia, cắn răng nghiến lợi.
Tìm bức ảnh jpg của mỳ sợi ra, thêm vào trong.
Một cân = 0.2 công điểm.
Cô muốn làm nhiều một chút, buổi tối bưng cho nhà thím Trương một chén. Cũng không biết một cân có đủ hay không, nên đã đổi hai cân. Lúc nãy vừa mới đổi thịt một con chuột đều đã dùng hết. Trên tay lại có thêm hai bó mỳ.
Sợi mỳ mảnh nhỏ nhìn đã khiến cho người khác thèm thuồng. Đàm Ngọc Dao vui vẻ đem mỳ đặt vào tủ chén.
Buổi chiều khoảng ba giờ cô bắt đầu hầm canh gà.
Nấu loại thức ăn này không thể để cho người khác biết được. Anh trai cô trước khi đi cũng đã căn dặn rất kỹ. Đàm Ngọc Dao cũng không dám làm bừa.
Cửa trước cửa sau đều được chốt thật kỹ, cửa sổ trong bếp cũng được đóng lại. Lúc này mới bắt đầu nổi lửa.
Một mình ngồi trong bếp thổi lửa nhỏ nấu hơn một tiếng đồng hồ. Không khí trong bếp cũng không được lưu thông, khu bếp chính là nơi nóng nhất. Ủ cô nóng đến mức chảy cả mồ hôi. Đàm Ngọc Dao nghĩ trong khổ có sướng, bản thân như thế cũng có thể xem là giảm cân rồi!
Đương nhiên, lao động vất vả sẽ được đền đáp. Mùi thơm ngào ngạt của canh gà bốc lên.
Nấu xong canh gà, Đàm Ngọc Dao cũng không dám ở lại phòng bếp nữa. Thực sự là mùi thơm quá cám dỗ, đôi mắt hướng về trong viện chờ cha và anh trai trở về.
Vốn tưởng rằng ánh mắt trời tắt nắng là có thể quay về, cô đã chuẩn bị xong mỳ, kết quả không hề có động tĩnh gì, cơn mưa lớn cũng theo đó mà đến. Đàm Ngọc Dao vội vã đem nấm dọn vào trong nhà, lại đi lấy quần áo. Qua một cảnh hỗn loạn mới lấy xong hết số đồ của đại viện.
Mới nghe được anh thanh kêu mọi người thu nhặt đậu phộng. Nghĩ đến cha và anh trai cũng đang trong đội hình giúp thu nhặt lương thực.
Trận mưa này cũng không tính là lớn, nhưng chỉ sợ bị cảm. Trong nhà không có gừng, cô đi nấu một nồi nước nóng.
Thấm thoát cũng đến sáu giờ, trời cũng dần chuyển sáng màu đen. Đàm Ngọc Dao hơi sợ hãi, đốt một cây đèn cầy. Khi cô không nhìn được nữa mà muốn đi tìm thím Trương, cửa trong nhà đột nhiên bị gõ.
Nghe được tiếng của anh trai cô vội vã chạy ra mở cửa.
Lúc hai cha con đi vào cả người đều ướt đẫm. Nhưng Đàm Thanh Sơn cũng không quá để ý đến chuyện cả người đều ướt, chỉ ngạc nhiên mà khịt mũi ngửi, vội vàng hỏi canh gà ở đâu.
Đàm Ngọc Dao mỉm cười đẩy anh vào nhà bếp.
“Anh vội vàng gì thế, đi tắm thay đồ trước đi, em đi hâm nóng cho cha và anh. Đi tắm trước, ra rồi ăn cơm!”
Đàm Thanh Sơn cầm nước nóng phi đi thật nhanh.
Đợi lúc anh ra, trong nhà đã phảng phất hương thơm của thịt gà, cái bụng tham ăn của anh cũng réo lên liên hồi.
Đàm Dục Dân cũng vô cùng xúc động. Con trai của ông cũng rất đáng thương, cuộc sống mười mấy năm trời cũng không được ăn thịt mấy lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.