Thập Niên 60 Mẹ Kế Có Nông Trường

Chương 37: Bản Tính Không Đổi





Lý Đại Ngưu hơi cau mày khi nhìn Đại Nha không muốn nói chuyện với mình, nhưng anh vẫn lên tiếng trước.“Đại Nha, anh mang cho em một món quà nhỏ.
Trời càng ngày càng lạnh.
Anh nghĩ em có thể dùng nó.” Lý Đại Ngưu đưa cho Mã Đại Nha một chiếc hộp sắt tròn màu xanh biển đậm.Mã Đại Nha thờ ơ nhìn lướt qua, đôi mắt cô đột nhiên sáng lên, là kem trang điểm.

Cô vui vẻ đón nhận, háo hức mở ra ngửi, thật là thơm! Mã Đại Nha yêu thích hộp kem trang điểm này đến nỗi không muốn rời.“Cảm ơn anh, em rất thích kem trang điểm này.” Nhìn vẻ mặt tươi cười của người đẹp, Lý Đại Ngưu nghĩ rằng số tiền anh ta bỏ ra rất xứng đáng.Nhị Nha đứng bên ngoài nhìn thấy, trong lòng cô tức giận.
Đám đàn ông này sao toàn như vậy, Cố Hướng Đông thì tặng một đôi giày cho Sở Y Nhất, Lý Đại Ngưu thì tặng kem trang điểm cho chị cả, tại sao không có ai tặng cho cô chứ!Lý Đại Ngưu nhìn thấy Nhị Nha đang ủ rũ, anh ta đi tới hỏi: “Ôi trời, sao thế? Ai chọc tức Nhị Nha nhà chúng ta thế này?”Nhị Nha vặn vẹo thân thể, không muốn để ý tới Lý Đại Ngưu.“Rốt cuộc là sao thế? Ai bắt nạt em, nói cho anh nghe đi, anh sẽ đi trút giận thay cho em!”“Chính là anh đó, anh đi trút giận cho em đi!” Nhị Nha xoay người, tức giận nhìn chằm chằm Lý Đại Ngưu.Lý Đại Ngưu nhìn thấy bộ ngực phập phồng đưa lên đưa xuống của Nhị Nha, ánh mắt của anh ta nhìn chăm chú.“Anh? Sao anh lại chọc giận em chứ? Em nói anh nghe xem, anh sẽ sửa!” Lý Đại Ngưu nịnh nọt, ai không biết còn tưởng rằng bọn họ là một cặp!“Tại sao anh lại tặng đồ cho chị em, nhưng em thì lại không có?”“Là chuyện này sao, do lần này đến vội quá.
Lần sau, anh sẽ đến dạy em chạy xe đạp, anh cũng sẽ mua cho em một thứ còn tốt hơn thứ đó nữa, có được không?” Lý Đại Ngưu kiên nhẫn dỗ dành.“Là anh nói đó nha, không cho phép anh giở trò đểu giả đâu đó!” Sau đó Nhị Nha trở nên vui vẻ.“Ừ, là anh nói.
Em cứ đợi đi, lần sau anh bảo đảm sẽ mang cho em.”“Được, vậy thì em cảm ơn anh Đại Ngưu trước nhé.” Bây giờ khi Nhị Nha nhìn Lý Đại Ngưu, cô cảm thấy thuận mắt hơn nhiều, cũng không cảm thấy anh ta xấu muốn chết như ban đầu nữa.Rồi cô lại nghĩ, sẽ thật tuyệt nếu Cố Hướng Đông có thể đối xử tốt với cô như vậy!Sân nhà của gia đình họ Cố hơi tối, chỉ có căn phòng Sở Y Nhất ở và nhà bếp là sáng sủa.
Thật ra hầu hết mọi người đều không thắp đèn vào ban đêm, vì họ đã quá mệt mỏi sau một ngày làm việc, thứ hai cũng là vì để tiết kiệm tiền.“Mẹ, đây là đồ mà hôm nay anh Hướng Đông đã mang về, con mang qua cho mẹ!” Sở Y Nhất cầm rất nhiều đồ ăn, bao gồm đường nâu, hai chai rượu, cùng một số đồ ăn nhẹ và bánh kẹo.
Cô đã yêu cầu Tiểu Bảo lén lấy một ít mì và gạo trong túi ra, trộn lẫn vào rồi đem qua cho mẹ cả Tôn.“Cái con bé này, đồ nó mua cho con thì cứ giữ đấy mà ăn, đem qua cho mẹ làm cái gì?” Mẹ cả Tôn đặt cái thìa trong tay xuống, liếc nhìn đồ trên tay Sở Y Nhất rồi đẩy cô ra.Trần Chiêu Đệ nhìn chằm chằm vào những món đồ đó, đứa em út mua nhiều đồ như vậy, thế phải tốn bao nhiêu tiền đây!“Mẹ, đây là chữ hiếu mà em út dành cho bố và mẹ, sao mẹ lại không nhận đi.

Mẹ làm vậy chẳng phải đã phụ tấm lòng hiếu thảo của em út rồi sao!” Trần Chiêu Đệ nghĩ thầm, ở nhà mẹ chồng thì cũng là của mọi người, nếu như ở chỗ của Sở Y Nhất, vậy chẳng phải đã trở thành của riêng Sở Y Nhất rồi sao, chắc chắn sẽ không thể nào để lại gì đó cho cô!“Đúng vậy, mẹ.
Anh Hướng Đông nói rồi, những thứ này đều là mua cho mọi người, chỗ con vẫn còn đồ.
Anh Hướng Đông còn mua cho con một đôi giày giải phóng nữa.” Nếu những món đồ này được đặt ở chỗ của Sở Y Nhất, không biết Trần Chiêu Đệ sẽ lại nói như thế nào nữa, cô không muốn ngày nào cũng nghe những lời châm chọc của Trần Chiêu Đệ.“Vậy ư, thế chẳng phải tốt quá sao.

Thằng con út của mẹ coi như cũng đã biết làm việc đúng nghĩa rồi.
Nó mua cho con thì con cứ mặc, nó kiếm tiền chẳng phải là để tiêu xài cho con hay sao?” Mẹ cả Tôn cười nói, ánh mắt của bà rất đồng tình với cách làm như thế này của Cố Hướng Đông, đứa con trai út của bà coi như cũng biết mở mang đầu óc.Nếu làm con dâu của mẹ cả Tôn, chắc chắn sẽ rất tốt.
Mặc dù Mẹ cả Tôn hơi mạnh mẽ, nói một là một, nhưng bà ấy có thể đặt mình vào vị trí của người khác và quan tâm đến những khó khăn của người khác, bà ấy cũng là một người rất sáng suốt.“Mẹ, em út mua nhiều bột mì như vậy, chúng ta làm sủi cảo ăn đi.” Trần Chiêu Đệ nhìn túi mì trắng to tướng kia, thầm nuốt nước miếng, đã lâu rồi cô không ăn sủi cảo..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.